Từ bé Long Duyệt Hồng đã coi như khỏe mạnh, bố mẹ và người thân không bị bệnh nặng gì, cho nên anh ta chỉ mới vào phòng y tế của tầng lầu nơi mình sống và của trường đại học, chưa từng tới bệnh viện, không có ấn tượng trực quan nào với phòng khám bệnh.
Mà mẹ của Thương Kiến Diệu qua đời vì bệnh tật, có một thời gian nằm viện khá dài, khi đó ngày nào Thương Kiến Diệu cũng phải đi về về giữa trường học, bệnh viện và nhà.
Có lẽ nhận rõ nguyên nhân nên Long Duyệt Hồng ngậm miệng không nói gì.
Thương Kiến Diệu dùng cằm thay tay phải chỉ vào dãy nhà trệt kia:
"Bên này hẳn là phòng khám, phòng tiêm, phòng truyền dịch, mà không chỉ có một phòng."
Hắn lại chỉ hướng khu vực tòa nhà kia:
"Hai gian thông với nhau bên ngoài cùng này hẳn là hiệu thuốc, trên cửa chắc có rào sắt, hơn nữa còn có khe hở để đưa thuốc, nhưng hiện giờ đã bị lấy đi rồi. Chỗ khác có thể là phòng máy, phòng tài vụ, phòng xét nghiệm, không cách nào khẳng định được."
"Ừ." Long Duyệt Hồng không phản bác.
Hai người bưng súng trường lần lượt lục soát từng căn phòng, kết quả là chẳng tìm thấy được thứ gì hữu dụng, đến cả bàn gỗ và ghế dựa đều bị đập thành mảnh nhỏ, không hoàn chỉnh nguyên vẹn, rõ ràng là bị người ta mang đi đốt lửa.
Khi đến căn phòng cuối cùng của dãy nhà trệt, Long Duyệt Hồng vừa giơ chân đá văng cánh cửa gỗ khép hờ ra, thì thấy ngay một hộp sọ trắng hếu, cùng hai hốc mắt đen sì cứ thế nhìn nhau trong một giây.
Anh ta giật nảy mình, lập tức giơ khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ lên định bắn.
Thương Kiến Diệu liếc nhìn xung quanh một lượt, trầm giọng nói:
"Chết lâu rồi."
Long Duyệt Hồng nghe vậy thì mới thả lỏng một chút, rồi cẩn thận quan sát tình hình bên trong:
Một bàn gỗ đổ kềnh dưới đất, mấy tờ giấy rách ố vàng rải rác khắp nơi. Bộ xương kia tựa vào bên bàn, không còn lại chút máu thịt nào cả, cũng chẳng có lấy một mảnh vải che thân, mà còn mất đi mấy khúc xương.
"Đám thợ săn di tích lúc trước đúng là không bỏ qua cả cái quần lót của thi thể mà... Nơi đây có không ít dã thú lui tới..." Long Duyệt Hồng tốt xấu gì cũng từng trải qua những lần huấn luyện nghiêm khắc, có thể từ những dấu vết trên đoán được rất nhiều chuyện.
Anh ta vừa dứt lời, một bóng đen nho nhỏ chợt nhảy ra từ trong góc, lao tới bên bức tường bao rồi chui vào trong một cái lỗ không để ý thì không thấy rõ.
"... Chuột." Long Duyệt Hồng suýt chút nữa cho nó một viên đạn.
Thương Kiến Diệu gật đầu, như có suy nghĩ:
"Có ăn được không?"
"... Về mặt lý thuyết là được, nhưng có quá nhiều mấy thứ như vi khuẩn vi rút, rất dễ khiến người bị lây nhiễm bệnh nặng." Long Duyệt Hồng gắng sức giải thích, tránh cho cậu bạn thân lại nảy sinh ý tưởng nào đó: "Nếu tổ trưởng ở đây, chắc chắn sẽ nói: Không phải không có biện pháp khác, đừng có ăn thứ này."
Thương Kiến Diệu thở hắt một hơi, dường như khá nuối tiếc.
"Cậu nhìn xung quanh đi." Hắn đi lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh mấy tờ giấy rách ố vàng.
Tiếc rằng trên đó không có gì cả.
Nhưng Thương Kiến Diệu cũng nhìn ra một việc: Đường viền bộ phận hoàn chỉnh của mấy tờ giấy này cơ bản là giống nhau về độ to nhỏ, hẳn là xé ra từ một quyển vở.
"Nếu trên đó mà có thông tin quan trọng, chắc chắn chúng nó đã bị người ta nhặt đi rồi." Long Duyệt Hồng nói ra ý nghĩ của mình.
Thương Kiến Diệu không có ý kiến:
"Cứ thu thập lại trước đã, sau này đưa cho tổ trưởng nghiên cứu."
Dứt lời, hắn lấy một cái túi và một cái kẹp nhựa gắp mấy tờ giấy kia lên rồi bỏ vào trong túi.
Hai người lại đi tới bên kia tòa nhà kiểm tra một lượt, vẫn không tìm được gì cả.
Khi trở lại chỗ con dốc, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đi lên tới khu vực sân bãi nhỏ kia, thấy tòa nhà phía đối diện đã sập, bốn tầng ngoài cùng bên phải mọc đầy những loại cây màu xanh lục leo quanh.
Phía trên cửa tòa nhà này có ba chữ to màu đỏ, chúng đã loang lổ nhạt màu đi, như ẩn như hiện trong màu xanh lục:
"Khoa Nội Trú".
"Quả đúng là bệnh viện." Long Duyệt Hồng nghiêng đầu nhìn tòa nhà ở bên sườn dốc: "Đây cũng thuộc bệnh viện, như vậy tòa nhà đã sập này nhìn giống như đài phát thanh."
Đống gạch đá trên cùng của tòa nhà sập kia đã bị bới tung, đủ thấy sự chuyên nghiệp và kiên nhẫn của đám thợ săn di tích.
"Vào xem sao." Thương Kiến Diệu dẫn đầu đi tới chỗ khoa Nội trú kia.
Chỗ này có nhiều mảnh vụn thủy tinh và phân động vật, nhưng tổng thể được bảo tồn coi như nguyên vẹn, chỉ là mỗi phòng bệnh đều không thấy giường bệnh nào.
"Không phải chứ, giường bệnh hẳn là rất nặng mà..." Long Duyệt Hồng có chút kinh ngạc.
"Có thể đẩy đi." Thương Kiến Diệu nói một câu đơn giản: "Cũng có khả năng mang công cụ cắt kim loại."
"Đúng là chẳng để lại gì cả... Đây chính là thợ săn di tích?" Long Duyệt Hồng cảm thán, rồi theo Thương Kiến Diệu leo cầu thang đi lên tầng hai, tầng ba và tầng bốn.
Đi trong khoa Nội trú này khiến anh ta cảm thấy âm u, lạnh lẽo, mùi mà anh ta ngửi được cũng kỳ quặc tới mức khó nói nên lời, gần giống với mùi còn sót lại của đồ vật đã thối rữa rất lâu, mà cũng chẳng giống cho lắm.
"Chắc là được rồi chứ? Có gì đâu." Long Duyệt Hồng không nhịn được giục giã Thương Kiến Diệu.
"Ừ." Thương Kiến Diệu nhìn buồng vệ sinh gần cầu thang, lấy giấy áp lên tường, cầm bút bắt đầu vẽ bản đồ khu vực bệnh viện.
"Ra ngoài làm không được sao?" Long Duyệt Hồng đi qua đi lại vài bước.
"Sắp xong sắp xong." Thương Kiến Diệu múa bút như bay.
Cuối cùng, hắn vẽ một ký hiệu kỳ lạ, như người đang ngồi ở trong khoa Nội trú.
"Cái này có nghĩa là gì?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi.
Thương Kiến Diệu không trả lời anh ta, mà vẽ thêm một ký hiệu nữa bên cạnh, kẻ một đường ngang, đánh dấu xong nói:
"Có nhà vệ sinh."
"..." Long Duyệt Hồng thực sự không muốn tiếp tục phản ứng Thương Kiến Diệu nữa.
Sau khi vẽ xong phần bản đồ này, hai người ra khỏi khoa Nội trú, đi xuống con dốc.
Sau khi tới đường chính, bọn họ còn chưa kịp tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, thì chợt thấy hai bóng người đi ra từ sâu trong nhà máy thép. Hai người bọn họ mỗi người đi một chiếc xe đạp, lưng đeo một khẩu súng trường.