Nhìn Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần lên xe, rồi lái xe tới một góc khuất cách đó không xa, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều tự kiểm tra súng lục Rêu Đá, súng lục Liên Hiệp 202 trên đai vũ trang, và súng trường Cuồng Chiến Sĩ đeo trên người.
Xác nhận xong xuôi, bọn họ thay phiên ngồi xổm xuống buộc lại dây giày quân đội, hòng không bị sơ sót bất cứ chút nào.
Sau hoàn thành mọi việc, bọn họ giơ khẩu súng trường, không nhanh không chậm men theo con đường xi măng tan hoang tới khoảng sân rộng kia.
Tuy hiện tại là mùa thu, thời tiết đã lạnh đi không ít, nhưng nơi nhiều bụi rậm thì muỗi vẫn nhiều như trước, chúng bay quanh Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, phát ra tiếng ong ong không thôi.
Long Duyệt Hồng nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn hỏi:
"Việc đuổi muỗi có cần thay nhau làm không?"
Anh ta cho rằng lúc nào cũng phải có người nhận trách nhiệm cảnh giác đề phòng xung quanh.
"Không thì tôi giúp cậu nhé?" Thương Kiến Diệu nhìn con muỗi vằn đen đang bay tới mặt Long Duyệt Hồng, nói.
Long Duyệt Hồng cảnh giác hỏi lại:
"Có phải cậu định cho tôi một cái tát không?"
"Có phải cậu nghĩ tôi hơi bị xấu xa rồi không?" Thương Kiến Diệu thấy buồn cười.
Hắn lập tức lấy ra một bình nhựa cao bằng ngón trỏ từ trong túi áo ra, vặn nắp, phun lên người mình mấy lần:
"Chẳng lẽ cậu quên công ty của chúng ta tên là Sinh Vật Bàn Cổ hay sao? Thuốc đuổi muỗi này có hiệu quả, ha, đúng là không tệ."
Long Duyệt Hồng nhìn có chút đăm đăm, hỏi:
"Cậu, cậu lấy nó từ lúc nào vậy? Không phải nó ở trên xe sao?"
Ở trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ gần như không có muỗi, mấy ngày nay khi lên trên mặt đất, Long Duyệt Hồng luôn không hề có cảm giác bị lũ muỗi làm phiền, cho nên anh ta quên mất còn có thứ thuốc đuổi muỗi này.
"Lúc gác đêm lần trước tôi đã bỏ vào túi rồi." Thương Kiến Diệu thản nhiên trả lời.
"Tôi... Sao lúc tôi gác đêm lại không thấy con muỗi nào?" Long Duyệt Hồng cảm thấy cực kỳ nghi ngờ.
Thương Kiến Diệu liếc nhìn anh ta:
"Cậu chịu khó dùng đầu óc suy nghĩ một chút là biết đáp án ngay."
Thấy Long Duyệt Hồng vẫn không nghĩ ra, Thương Kiến Diệu đưa đáp án luôn:
"Hai ngày nay đều là tôi và tổ trưởng gác đêm, cô ấy phun thuốc đuổi muỗi này xung quanh luôn. Kỳ thực lúc mới làm xong đống lửa, cô ấy đã phun rồi, cậu không nhìn thấy sao?"
"..." Long Duyệt Hồng không ngờ đáp án lại đơn giản như thế.
Vì không để Thương Kiến Diệu cười nhạo, anh ta lập tức chỉ vào phía bên trái rồi nói:
"Chúng ta qua mấy tòa nhà kia xem trước đi, tổ trưởng nói chỗ đó là bệnh viện và đài phát thanh."
Chỗ anh ta chỉ nằm bên phải con đường xi măng, là ba tòa nhà quây lại thành hình vuông, trong đó một tòa đã sập.
"Được." Thương Kiến Diệu thuận tay định cất bình thuốc đuổi muỗi kia đi.
"Ơ, tôi thì sao?" Long Duyệt Hồng há miệng, vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác.
Thương Kiến Diệu mỉm cười:
"Cậu đâu có bảo cậu muốn phun? Cậu không nói ra thì làm sao tôi biết."
"Ngừng, ngừng! Đừng có học mấy lời thoại của tiết mục trên đài phát thanh nữa." Long Duyệt Hồng lập tức cắt ngang lời Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu không đùa nữa, nhanh chóng vặn nắp bình, phun lên người anh ta. Dù sao bọn họ đang ở tại dã ngoại, ngay trong phế tích nhà máy thép, vui đùa thì cũng vừa phải, không thể vì thế mà phân tán sự chú ý, buông lỏng việc đề phòng cảnh giới xung quanh.
Sau khi bước đầu thoát khỏi lũ muỗi vo ve làm phiền, hai người rẽ vào nơi mà Tưởng Bạch Miên gọi là bệnh viện và đài phát thanh. Thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ là hai cây cột đứng riêng rẽ.
"Cái này, đến cả cổng cũng bị lấy mất?" Long Duyệt Hồng bỗng cảm thấy đau răng.
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng:
"Đây gọi là quyền tự quyết chủ quan của con người. Nếu không phải những lớp xi măng vỡ vụn và đống gạch này không đổi được thứ gì, có khi hai cây cột này đã không thể dựng thẳng ở đây được nữa."
"Chậc chậc." Long Duyệt Hồng cảm khái hai tiếng, đi vào qua giữa hai cây cột.
Mãi đến lúc này, bọn họ mới phát hiện phía trước tòa nhà lầu gần đường còn có một dãy nhà trệt dựa vào bức tường, chỉ cần rẽ phải là có thể đi tới.
Mà nếu đi thẳng thì sẽ men theo sườn dốc đi lên trên, đến một sân bãi có hồ nước, công viên trồng hoa, nơi có thể đỗ xe.
Qua sân kia, dường như có thể trực tiếp tiến vào tòa nhà hai tầng ở ven đường kia.
Long Duyệt Hồng ra hiệu, sau đó dần đầu đi tới lối đi nhỏ giữa dãy nhà trệt và tòa nhà kia.
Nơi đây có một rãnh thoát nước không rộng cho lắm, bên trong rãnh mọc kín rêu xanh và cỏ dại.
Long Duyệt Hồng nhìn thoáng qua hai bên, phát hiện những cánh cửa phía bên này của tầng dưới cùng của tòa nhà kia đang mở sẵn, không gian bên trong có lớn có nhỏ. Hai căn phòng gần chỗ sườn dốc thông với nhau, cửa sổ mở toang ra bên ngoài, không che chắn chút nào. Mà dãy nhà trệt kia thì được ngăn cách thành các phòng nhỏ có không gian bằng nhau. Trong khu vực mà tầm mắt hai người có thể nhìn tới, có ngăn bàn đã bị kéo hẳn ra ngoài, có những chiếc ghế cao bị vứt lăn lóc dưới đất.
Long Duyệt Hồng kết hợp hai từ "Bệnh viện" và "Đài phát thanh" hòng đoán xem nơi này thuộc khu vực nào, nhưng anh ta làm thế nào cũng không thể nghĩ ra đáp án.
"Đây là chỗ nào?" Anh ta hỏi, không quá chờ mong sẽ nhận được câu trả lời từ Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu thu hồi mắt, khuỷu tay phải trầm xuống, nâng họng súng của khẩu Cuồng Chiến Sĩ lên:
"Phòng khám bệnh."
Giọng hắn trầm trầm, ngữ khí khẳng định.
"Hả?" Long Duyệt Hồng vừa kinh ngạc vừa mờ mịt.
Anh ta vốn định hỏi làm sao hắn lại phân biệt được, nhưng chợt nhớ tới một chuyện:
Ở trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, mỗi một tầng ở Khu sinh hoạt đều có một phòng y tế nho nhỏ, phụ trách chữa các loại bệnh bình thường như đau đầu ốm sốt cho dân cư của tầng đó. Phòng y tế như vậy chia làm hai gian trong ngoài, bên ngoài là một quầy thuốc, một bên có chỗ cho bác sĩ ngồi khám bệnh. Bên trong thì một bên là phòng truyền dịch, bên kia là phòng tiêm.
Ngoài những thứ này, bên trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ còn có ba bệnh viện lớn, nằm ở một tầng khác, chủ yếu là nhận những nhân viên mà phòng y tế không chữa được.