Bạch Thần im lặng một hồi, nhìn hai bên trái phải rồi chuyển sang đề tài khác:
"Các ông vẫn còn tiếp nhận dân du cư hoang dã ngoại lai chứ?"
Điền Nhị Hà nhìn theo ánh mắt cô tới một chiếc lều trại cũ rách.
"Không nhận nữa rồi." Ông ta không chút che dấu thở dài một hơi: "Ruộng đất sắp không đủ để chia rồi."
Nói tới đây, ông cười như đang tự giễu:
"Cũng chỉ có kẻ dễ mềm lòng như tôi mới không chịu được cảnh người khác chịu khổ, nghĩ rằng có khả năng giúp đỡ thì cố gắng giúp một lần. Những người khác trên trấn thực ra không quá bằng lòng, dù sao địa hình nơi đây đặc biệt, không cách nào mở mang ruộng đất, lượng thu hoạch được là có hạn, nhiều người lên thì phần mọi người nhận được sẽ ít đi.
Trước kia tôi còn có thể lấy lý do không đủ dân, cày không hết ruộng để ép bon họ, hiện giờ chúng tôi đều đã trồng nấm trong rừng ở phía sau rồi. Ha ha, dù sao tôi già rồi, sức khỏe càng ngày càng không bằng năm xưa, hẳn là không còn cơ hội ra ngoài nữa, không nhìn thấy thì không mềm lòng."
Bạch Thần không nhịn được đáp lại một câu:
"Ông đừng suốt ngày nói mình già cả nữa, không phải là vẫn rất quắc thước sao?"
"Được rồi được rồi." Điền Nhị Hà chỉnh chiếc mũ lông xù trên đầu, lại cười nói sang chuyện khác: "Trong phế khư của các thành phố thế giới cũ thực sự có đồ tốt, lúc trước đám người lão Man, tiểu Ngưu tìm được một cuốn sách tên là "Kỹ thuật trồng và nuôi nấm", làm theo cuốn sách đó, quả nhiên có thành quả."
Bạch Thần nở nụ cười:
"Nấm không tệ, ăn rất ngon."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Tôi không dám hứa hẹn cái gì, chỉ có thể nói rằng, nếu sau này có cơ hội thì có thể bán một số hạt giống lương thực sản lượng cao cho các ông, còn cả mấy loại đồ bổ sung độ phì nhiêu cho đất nữa."
Đôi mắt Điền Nhị Hà ngời sáng:
"Thế thì tốt quá!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đi quảng trường, tới gần ba tòa nhà sắp xếp thành hình chữ "Phẩm 品" kia.
Phía bên phải quảng trường nhỏ lát xi măng, phía trước nhà vệ sinh công cộng nằm ngang có một bãi đất trống. Trên bãi đất đó có năm sáu con xe cũ kỹ rách rưới.
Trong đó có xe hơi màu trắng ngà, xe tải nhỏ màu nhôm, xe tải lớn với phần đầu khá cao, xe minibus đủ cho mười mấy người ngồi, xe điện có hình dáng khá khác lạ...
Ngoài những loại xe kia ra, bên cạnh còn có không ít những loại xe hai ba bánh, có cái dùng điện, có cái chạy bằng xăng, có cái cần sức người.
Nơi đây dựng một chiếc lều rất lớn, che phủ toàn bộ những chiếc xe kia.
Bên trái lều là ba gian nhà trệt dựng song song nhau. Bên trong ba căn nhà này thông với nhau, chia ra để đựng các loại linh kiện.
Những linh kiện đó có cái đã hỏng, có cái trông khá cũ, có cái thì bảo dưỡng không tệ, có cái thì xếp chung với những quả bóng rổ, bóng đá bẹp dí không còn chút hơi nào.
"Cô thử xem có cái nào mình cần không." Điền Nhị Hà chỉ vào ba gian nhà trệt kia, nói: "Đây đều là những thứ tháo dỡ từ trong phế tích thành phố mang về."
Bạch Thần không nói gì, tiến vào nhà trệt được sử dụng như nhà kho kia, lượn một vòng.
Sau đó, cô liên tục chỉ vào mấy thứ đồ:
"Nó, nó, và cả nó nữa..."
Điền Nhị Hà không để ý lắm, chỉ gật đầu nói:
"Không thành vấn đề. Nhóc Bạch, cô định lấy cái gì để đổi?"
Mặc dù ông ta là trưởng trấn, nhưng cũng không có tư cách cho không đồ trong trấn cho người khác.
Đương nhiên, với quyền uy của mình và sự tôn kính của dân trấn dành cho ông ta, nếu thực sự có làm như vậy thì sẽ không ai phản đối. Nhưng mấy chục năm nay, Điền Nhị Hà chưa từng vi phạm nguyên tắc của mình.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông ta được kính trọng đến như thế.
Bạch Thần vô thức đáp lại:
"Đồ ăn?"
Điền Nhị Hà ngẫm nghĩ, nói:
"Tạm thời không cần. Tuy thời tiết năm nay có chút khác thường, thu hoạch không được tốt cho lắm, nhưng sản lượng cũng chỉ giảm đi chừng hai phần mười, thêm lượng dự trữ của ba năm trước, sống qua mùa đông này là không thành vấn đề.
Nếu các cô có thể đưa vài con trâu, con bò tới đây, tôi không những hoan nghênh bằng cả hai tay hai chân, mà còn cho đồ thêm cho các cô! Nhưng tôi nghĩ, đây là chuyện không thể nhỉ?"
Thứ trấn Thủy Vi này thiếu nhất chính là thịt, chỉ có thể dựa vào việc phân công các đội ra ngoài săn bắn để bổ sung. Đối với việc nuôi thả gà, vịt, ngỗng, trong tình huống khi con người không đủ lương thực để ăn, số lượng gia súc gia cầm sẽ khó mà tăng lên, hơn nữa lại hay bị bệnh tật giết chết hết.
Bạch Thần ừ một tiếng:
"Ông thấy con mô tô kia của tôi thế nào? Chạy bằng xăng, hẳn là các ông có thể tìm được nguồn xăng."
"Có một phế tích thành phố, trong kho xăng vẫn còn thừa không ít." Điền Nhị Hà cười như một con cáo già: "Còn có cái gì có thể sử dụng để trao đổi không? Con xe mô tô này với chúng tôi mà nói, ngoài đẹp ra thì có ích lợi gì? Một lần chở được mấy người cho lắm?"
Bạch Thần đã sớm chuẩn bị sẵn:
"Một khẩu súng máy loại nhẹ, dùng đạn 7.92 mm..."
Cô miêu tả kỹ càng về các thông số độ dài của đạn.
"Súng máy nhẹ?" Khuôn mặt nhăn nheo của Điền Nhị Hà chợt như tỏa sáng: "Đây chính là vũ khí tốt để bảo vệ thị trấn. Loại đạn này chỗ chúng tôi có một ít."
Không chờ Bạch Thần đáp lại, ông ta vỗ tay nói:
"Đồng ý thế nhé!"
"Được, nhưng tôi phải quay về thương lượng với bọn họ một chút trước đã." Bạch Thần không có đồng ý ngay lập tức, tuy lúc trước cô có trao đổi qua với Tưởng Bạch Miên, có đầy đủ quyền quyết định, dù sao với bọn họ mà nói, khẩu súng máy này không những không dùng được, mà lại còn chiếm diện tích.