Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 5: Chợ




Cô ta vừa cảm thán vừa cầm tập tài liệu trên bàn, lật xem những gì ghi chép bên trong:

Tên: Thương Kiến Diệu.

Tuổi: 21 tuổi.

Ngày sinh: Ngày 28 tháng 9 năm 25 Tân Lịch.

Tình trạng gia đình: Cha Thương Thế An là nhân viên cấp tổ trưởng D7, mất tích cùng toàn bộ "tiểu tổ điều tra cũ" vào năm 37 Tân Lịch. Mẹ Trương Như Hinh là nhân viên bình thường D3, giáo viên tiểu học, chết bệnh tháng 10 năm 40 Tân Lịch, nguyên nhân nghi là đau thương quá độ. Tháng 10 năm 40 tới tháng 9 năm 43 Tân Lịch, Thương Kiến Diệu lớn lên tại cô nhi viện tương ứng tầng 495, thi vào đại học ngành điện tử.

Thuyết minh tình huống: Tháng 5 năm 46 Tân Lịch, Thương Kiến Diệu chủ động xin làm người tình nguyện cho thí nghiệm bí mật, tham gia hạng mục "C - 14". Lý do của anh ta là mong qua việc này có thể đạt được sức mạnh to lớn, để điều tra chân tướng sự mất tích của cha.

Kết quả thí nghiệm: Thất bại, so sánh với nhóm đối chiếu, không có thay đổi gì.

Biểu hiện di chứng: Rối loạn logic gián đoạn, làm cho tư duy hiện ra tính nhảy vọt nhất định, còn lại không có gì khác thường.

Hạng mục khác: Kiểm tra gen bình thường...

Phán đoán tổng hợp: Rối loạn tâm thần mức độ vừa phải (nghi ngờ mắc chứng hoang tưởng, chờ quan sát thêm)...

Bác sĩ Lâm đọc một lúc, cuối cùng viết ở dưới cùng:

"Kết quả kiểm tra lại ngày 10 tháng 7 năm 46 Tân Lịch: Tình trạng bệnh chưa cải thiện, nhưng không nặng thêm, không có khuynh hướng bạo lực, không thể hiện tính công kích, có thể cho là tạm thời vô hại."

...

Sáu giờ chiều là thời gian tan làm mà công ty đã quy định, ngoài những nhóm hạng mục phải tăng ca riêng, hoặc một số vị trí thực hiện theo chế độ luân phiên 24 giờ, tất cả nhân viên đều phải rời khỏi "Khu Quản lý" ở tầng thứ 5, "Khu Nghiên cứu" từ tầng 6 đến tầng 45, "Khu Nhà xưởng" (kiêm khu Bảo vệ) từ tầng 46 đến tầng 145, "Khu Nội sinh thái" từ tầng 146 đến tầng 345, trở về "Khu Sinh hoạt" gồm ba trăm tầng.

Bởi vì hạn mức năng lượng có hạn, cùng với việc cả vợ chồng và phụ huynh trong nhà đều đi làm, cho nên rất nhiều nhân viên lựa chọn ăn uống trong "Thị trường cung ứng vật tư" của mỗi tầng đó.

Nơi đây chia làm hai bộ phận, một bộ phận là khoai lang, khoai tây, gạo, bột mì, các loại thịt rau củ quả được cung cấp bởi "Khu Nội sinh thái", và những vật tư như vải dệt, đường trắng, muối ăn đến từ "Khu Nhà xưởng", một bộ phận khác thì cung cấp các loại thực phẩm chín, được mọi người gọi với cái tên thân thiết là "Căng tin nhân viên".

Đi ăn ở căng tin này tốn kém hơn về nhà tự nấu, mùi vị cũng không ngon cho lắm, nhưng tính thêm hạn mức nguồn năng lượng mỗi người đều thiếu, cùng với sự mỏi mệt khi làm việc cả một ngày trời thì đây dường như lại là lựa chọn tốt nhất.

Và đây cũng là khuynh hướng mà cao tầng của công ty đưa xuống - mong thông qua việc cung cấp bữa ăn đồng bộ để giảm bớt việc tiêu hao năng lượng.

Khi Thương Kiến Diệu trở lại tầng 495 thì cách thời gian căng tin mở cửa lúc 6 giờ 30 là còn chừng hai mươi phút nữa - bởi vì một số vị trí tan ca còn phải dọn dẹp vệ sinh, tiêu độc hoặc có công việc bắt buộc khác, cho nên vì để công bằng, ban giám đốc quy định, thời gian mở cửa căng tin là nửa tiếng sau khi chính thức tan ca.

Đối với những nhân viên phải trở về tầng sinh sống của mình trước 6 giờ 15 phút mà nói, Trung tâm Hoạt động bên cạnh Chợ cung cấp vật tư là nơi để đốt thời gian thừa tốt nhất. Bọn họ có thể ngồi tụ tập với nhau, tán gẫu về đủ mọi chuyện liên quan tới cuộc sống, công việc dưới ánh đèn, cũng mang theo cảm giác ưu việt đầy rõ ràng khi nhắc đến những người đang vật lộn để sống sót ngoài kia.

Một bộ phận nhân viên còn có thể tranh thủ thời gian lấy thứ mà nhà mình không cần nữa để đi bán, đổi lấy nhiều điểm cống hiến hơn. Vì vậy, mỗi khi tới 6 giờ tới 6 giờ 30 phút, 7 giờ tới 8 giờ 30 phút tối, trong đại sảnh của Trung tâm Hoạt động đều xuất hiện những chợ cỡ nhỏ này.

Thương Kiến Diệu vừa bước vào thì đã thấy quản lý Trung tâm Hoạt động, ông Trần Hiền Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu thi thoảng lại phát ra tiếng kin kít, trước mặt bày đầy những đồ vật kỳ quái.

"Đây là cái gì?" Thương Kiến Diệu ngồi xổm xuống, cầm lấy một đồ vật hình chữ nhật có màn hình màu đen, vỏ ngoài kim loại.

"Ai biết được? Dù sao rất chắc chắn, có thể lấy ra đập người hoặc chống đạn." Ông Trần chọc vào ngực mình.

"Ở đâu vậy?" Thương Kiến Diệu vừa xem xét vừa hỏi.

Trần Hiền Vũ hắng giọng:

"Con trai của đồng đội tôi hiện đang phục vụ trong "Bộ phận An toàn", lúc trước mới trở về từ một di tích thành phố của thế giới cũ. Ôi, thời gian trôi qua thật nhanh, tôi nhìn nó sinh ra, lại nhìn nó lớn lên..."

Sau một lúc hồi ức, ông Trần mới cười tủm tỉm nói thêm:

"Dù sao đây thứ đã qua sàng chọn, công ty không cần, không phải nộp lên, cho nên nó gửi bán ở chỗ ông già này. Cậu biết đấy, tôi không cần đi căng tin, có người mua cơm cho rồi."

Ông ta quản lý rất nhiều nhân viên.

Thương Kiến Diệu nhìn vết rạn nứt trông giống mạng nhện trên màn hình màu đen của đồ vật kia, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Bao nhiêu điểm cống hiến?"

"Không đắt không đắt đâu, 500 điểm thôi." Trần Hiền Vũ báo một cái giá.

Thương Kiến Diệu từ tốn đặt đồ vật xuống, lẩm bẩm:

"Mười cân thịt đấy."

Sau khi nói tới từ "thịt" này, cả hắn và Trần Hiền Vũ đều nuốt nước bọt.

Thương Kiến Diệu đảo mắt nhìn qua, lại nhấc một món đồ khác lên:

"Đây là đồng hồ?"

"Đúng rồi, đồng hồ. Bên trong là kết cấu máy móc phức tạp, tới bây giờ vẫn có thể chạy được, chỉ cần sửa một chút là có thể sử dụng." Đôi mắt Trần Hiền Vũ sáng rực, nói: "Thế nào, có muốn suy xét một chút không? Đến buổi tối, kim và mặt số sẽ tự phát sáng, không cần bật đèn pin cũng thấy rõ. Để ông già này nói cho cậu nghe, trong cả cái công ty này, số người có được một cái đồng hồ đeo tay xịn tuyệt đối không vượt quá một trăm. Nếu cậu mua nó, cậu không phải trông chờ vào đài phát thanh báo giờ nữa, không cần tới chỗ này xem đồng hồ treo tường, cậu sẽ trở thành đối tượng mà cư dân của cả tầng lầu hâm mộ. Có khi mấy cô nhóc còn chủ động tìm cậu yêu đương ấy chứ..."