Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 37: Chiến đấu (1)




Xác con mãng xà to lớn im lặng nằm trong rừng cây thưa thớt một bên đầm lầy. Mà những gì cuồng bạo, khủng bố mà nó thể hiện ban nãy như vẫn còn hiển hiện rõ nét trước mắt Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu.

Tưởng Bạch Miên thấy bọn họ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bèn mỉm cười bồi thêm một câu:

"Trong sự cố một lần trước đây, thứ tôi mất đi không chỉ là một phần thính lực, mà còn cả cánh tay trái."

"Không." Long Duyệt Hồng lắc đầu theo bản năng: "Ý của tôi là... Thế là giải quyết xong rồi? Thiết Xà Hắc Chiểu thế là chết rồi?"

Anh ta hoàn toàn quên chuyện mấy giây trước chưa từng nói lời nào, hoàn toàn không hề bày tỏ bất cứ suy nghĩ gì.

Anh ta chỉ không nhịn được thể hiện ra sự kinh ngạc của bản thân, dường như chưa chấp nhận được sự thực rằng một con Thiết Xà Hắc Chiểu oai phong tám phía lại đánh mất tính mạng chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi.

Tuy nhiên đây lại là chuyện tốt.

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn cái xác vặn vẹo của Thiết Xà Hắc Chiểu, cười một tiếng rồi nói:

"Không phải tôi đã nói với các anh rồi sao, trong tất cả núi rừng nơi hoang dã, ngoài một số ít sinh vật ra, thì kẻ địch mạnh nhất của con người chính là con người. Thật đáng tiếc, Thiết Xà Hắc Chiểu không nằm trong số ít sinh vật kia.

Về một ý nghĩa khác, kẻ đi săn tài giỏi nhất ắt hẳn phải là con người."

Cô ta vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bọn họ vừa đi tới.

Bịch bịch bịch! Người đàn ông cường tráng mặc bộ trang bị bộ xương ngoài vác khẩu súng tự động "Bạo Vũ", xách súng liên thanh khá nhẹ, dẫn đầu xông lên chỗ phát ra tiếng súng, tiếng kêu to.

Phía sau y, hai con mô tô phân khối lớn bảo vệ hai bên trái phải. Con xe việt dã màu đen thì đi theo phía sau với một khoảng cách xa xa, không định tham dự đợt chiến đấu thứ nhất mà chỉ định thu dọn chiến trường.

Đám người A Vũ, Cát Thuận cực kỳ tin tưởng vào thiết bị quân dụng bộ xương ngoài kia, cảm thấy chỉ cần một mình đại ca là cũng có thể thoải mái giải quyết đội "thợ săn di tích" và con Thiết Xà Hắc Chiểu vừa lưỡng bại câu thương.

Bịch bịch bịch!

Trên tấm kính tinh thể bảo vệ mặt của chiếc mũ giáp trên đầu người đàn ông cường tráng kia hiện ra cảnh tượng phía trước:

Con Thiết Xà Hắc Chiểu to hơn cả hai thùng nước bình thường, với cơ thể dài ít nhất mười lăm mét phủ kín bởi lớp vảy đen sì cực dày đang im lặng nằm một bên đường, xung quanh là cây cối đổ ngổn ngang với những bãi máu óc mà nó văng ra.

Người phụ nữ có vóc dáng cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa đang dùng tay phải xoa nắn vai trái, đứng giữa con xe Jeep màu xanh xám và xác con Thiết Xà Hắc Chiểu, đương nhiên là gần xe hơn.

Lúc này, cô ta đã quay người lại, nhìn về phía bọn họ.

Mà ở đầu xe Jeep là một khẩu súng trường kiểu dáng dài, một cô gái khác đứng phía sau nó, đang quay ống ngắm sang phía này.

Quay sang... Mạch máu trên trán người đàn ông cường tráng giật giật, y không chút nghĩ ngợi, lập tức làm ra động tác né tránh.

Dưới sự trợ giúp của thiết bị bộ xương ngoài, y tức thì bật lên cao, nhảy sang bên phải bảy tám mét.

Pằng!

Bạch Thần bóp cò, một viên đạn phóng ra, xuyên qua vị trí mà người đàn ông cường tráng kia vừa đứng một giây trước, găm vào cây khô phía xa.

Người đàn ông trưởng thành kia nhảy sang một bên, phát hiện ra chuyện này, thì vừa kinh ngạc lại vừa hối hận:

"Tại sao bọn họ không hề bị thương chút nào? Thiết Xà Hắc Chiểu cứ thế chết đi? Bọn họ giải quyết Thiết Xà Hắc Chiểu nhanh vậy sao, thậm chí còn đứng hàn huyên với nhau? Làm thế nào bây giờ? Nếu không có hệ thống cảnh báo toàn diện, ban nãy mình đã chết rồi, bởi vì chẳng thể nào phản ứng kịp!"

Những dòng suy nghĩ nhanh chóng vụt lóe, y nhanh chóng đưa ra quyết định:

Cho dù đối phương có thể thoải mái giết được Thiết Xà Hắc Chiểu, thể hiện ra thực lực đáng kinh sợ, y cũng vẫn phải cố lao lên, hoàn thành việc áp chế về mặt hỏa lực.

Lúc này, nếu quay đầu bỏ chạy, y với thiết bị quân dụng bộ xương ngoài này thì không có vấn đề, nhưng đám người A Vũ và Cát Thuận sẽ không ai trốn thoát!

Vả lại y không cho rằng bản thân với thiết bị bộ xương ngoài trên người thì nhất định sẽ mạnh hơn Thiết Xà Hắc Chiểu, tốc độ và năng lượng phản ứng thì có khả năng hơn thật, nhưng sức mạnh và khả năng chịu đòn còn kém quá xa.

Thiết Xà Hắc Chiểu đều bị đám người phía đối diện kia giải quyết nhẹ nhàng, bản thân y với trang bị bộ xương ngoài chắc chắn sẽ chạy thoát được chăng?

Hai chân vừa chậm đất, y lập tức giơ khẩu súng liên thanh loại nhẹ trong tay lên, điên cuồng bắn phá phía đối diện.

Tạch tạch tạch!

Từng chùm bùn đất văng lên từ dưới mặt đất, trên cửa con xe Jeep màu xanh xám xuất hiện những vết đạn nối liền.

Mà từ khi Bạch Thần nổ súng, trước khi tên đàn ông mặc thiết bị bộ xương ngoài này né tránh, Tưởng Bạch Miên phát hiện ra đám người kia trước tiên đã vừa dùng tay phải rút khẩu súng lục Liên Hiệp 202, một bên căng cơ bắp hai chân, hệt như một con báo đi săn nhảy vọt tới chỗ cái xác to đùng của Thiết Xà Hắc Chiểu.

Cô ta phản ứng như vậy, một mặt là cảm thấy việc quay người trốn về sau xe Jeep khả năng không còn kịp nữa, về mặt khác thì cho rằng phải có một điểm giao hỏa lực để hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau.