Thương Kiến Diệu nhìn Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới rồi nói: "Ghép cơ quan sinh học, tái tạo thần kinh, tử cung nhân tạo, giải quyết vấn đề quá hoàn hảo rồi."
Long Duyệt Hồng bật cười hai tiếng: "Ha ha, làm sao được chứ? Tôi đang nói là sao bọn họ có khả năng nhầm lẫn được. Mỗi một phần tư liệu về tôi đều ghi là giới tính nam rồi! Ý nghĩ của cậu kỳ quái thật, không phải người bình thường nên nghĩ tới việc đi khiếu nại hay sao?"
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, anh ta nói tiếp: "Cho nên, vì sao mấu chốt lại là tên của tôi?"
"Tên đại diện cho vận mệnh của một con người. Phân phối ngẫu nhiên dựa trên chính cái vận mệnh đó." Thương Kiến Diệu trịnh trọng đáp.
Mặt Long Duyệt Hồng đờ ra hai giây, rồi mới nói: "Tôi biết ngay là cậu chẳng cho tôi được ý tưởng nào mang tính xây dựng cả mà!"
Vừa dứt lời xong, anh ta lại hỏi tiếp: "Thương Kiến Diệu, cậu muốn được phân phối cho cô vợ như thế nào?"
Thương Kiến Diệu ngẩng cằm, đáp: "Tôi không cần. Công ty không đủ tài nguyên, người trên mặt đất đang phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng. Bóng mờ của nạn đói, bệnh tật, biến dị, hóa thú đang bao trùm lên toàn bộ thế giới, sao tôi có thể kết hôn cho được?"
"..." Long Duyệt Hồng "ha" một tiếng: "Cậu càng lúc càng biết nói đùa."
Thương Kiến Diệu nhìn anh ta, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi đã xin từ bỏ lần phân phối thống nhất này rồi."
"Cậu làm thật hả? Không thể nào, sao công ty có thể đồng ý cho cậu từ bỏ lần thống nhất phân phối này chứ! Ha ha, suýt nữa thì tôi tin cậu thật chứ!" Long Duyệt Hồng giật mình kinh sợ, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vừa dứt lời, chủ quản Trần Hiền Vũ của Trung tâm Hoạt động tầng 496 rời khỏi vị trí của mình, đi tới trước màn hình kia, bắt đầu chạy thử.
Ông già có mái tóc hoa râm, bước chân hơi tập tễnh này từng là một thành viên của Bộ phận An toàn, là nhân viên phụ trách hành động đối ngoại, lên được tới cấp tổ trưởng D7. Nhưng sau đó vì vấn đề tuổi tác, ông ta rời khỏi Bộ phận An toàn, thăng một cấp thành cấp quản lý D8, phụ trách Trung tâm Hoạt động của tầng này.
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cảm thấy rất tò mò về những gì ông ta đã trải qua trong quá khứ, nên hai người thường chạy tới Trung tâm Hoạt động hỏi này hỏi nọ. Nhưng Trần Hiền Vũ tuân thủ nghiêm ngặt điều lệ bảo mật, chỉ nhặt những điều mà mọi người đều biết để kể, hệt như một nhân viên bình thường được sinh ra lớn lên, đi học, làm việc, trưởng thành, già cả ở "Khu Nội sinh thái", như thể cả đời ông ta chưa từng ra khỏi tòa nhà dưới lòng đất này, nhìn thấy bầu trời chân chính.
"Được rồi, sắp bắt đầu." Trần Hiền Vũ cầm điều khiển, bấm một cái thật mạnh.
Màn hình lập tức chớp nhoáng vài cái, rồi tỏa ra ánh sáng nhạt mông lung.
Đám người Long Duyệt Hồng, Mạnh Hạ lập tức nín thở, chờ đợi kết quả phân phối.
Bọn họ không sợ danh sách lướt qua quá nhanh, khiến bản thân không kịp nhìn thấy, bởi vì Trung tâm Hoạt động của tầng nào chỉ thể hiện kết quả của cư dân sinh sống ở tầng đó.
Khi kim giây chiếc đồng hồ treo tường cổ lỗ sĩ có khả năng ngừng chạy bất cứ lúc nào treo trên tường của Trung tâm Hoạt động tích tắc chạy được ba vòng rưỡi, trên màn hình kia cuối cùng cũng xuất hiện những hàng chữ.
Đám người Mạnh Hạ lập tức tìm kiếm tên mình, rồi lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Phần lớn trong bọn họ không đến mức hài lòng hay phấn khởi, nhưng cũng không tỏ vẻ ủ rũ. Với bọn họ mà nói, chuyện này không có gì khác biệt với lúc đi thi, chỉ cần kết quả không quá kém là được. Dù sao ba mẹ, ông bà nội với ông bà ngoại của bọn họ cũng đều như thế này.
Những người còn lại, phần đa là hoài nghi, bởi vì bọn họ không biết đối tượng kết hôn của mình là ai, đến từ tầng nào, cha mẹ thuộc bộ phận nào. Cho dù bọn họ đều vào đại học, được theo học giáo dục bậc cao, nhưng phần lớn người mà bọn họ quen biết đều tập trung vào bạn cùng ngành và "hàng xóm" cùng một tầng lầu.
Long Duyệt Hồng thì cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, không kìm được khẽ lẩm bẩm: "Sao không có tên tôi?"
"Bởi vì tên cậu không tốt." Vẻ mặt của Thương Kiến Diệu bên cạnh anh ta chẳng có gì thay đổi.
"..." Long Duyệt Hồng muốn phản bác, nhưng chợt nhận ra một sự thật đáng buồn là thậm chí chính anh ta cũng có chung kết luận với đối phương.
Số người phù hợp điều kiện, bị cưỡng chế tham gia lần phân phối hôn nhân này phải tới mấy nghìn người, mà số lượng nam giới phải nói là gần như nhiều hơn bên nữ hai người, nếu không phải số mệnh không tốt, tên không tốt, bị vận xui đeo bám thì làm sao mà anh ta lại trở thành một trong hai con người xui xẻo kia?
Long Duyệt Hồng thừ người, rồi bi phẫn nói: "Cũng đâu có tên của cậu!"
Anh ta không thấy Thương Kiến Diệu ghép đôi thành công với cô gái nào.
Thương Kiến Diệu khẽ nhướng hàng lông mày bên phải: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã xin từ bỏ thống nhất hôn phối lần này rồi."
"Điều, điều này, là thật? Công ty làm sao, làm sao lại đồng ý chứ..." Long Duyệt Hồng vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng, anh ta có cảm giác như thế giới quan đã hoàn toàn bị đảo điên.
Anh ta sống hai mươi mốt năm, lúc trước quả thật có nghe nói về những người phù hợp điều kiện nhưng không tham gia thống nhất hôn phối, có điều tất cả đều có lý do cả: Không phải đang nằm trên giường bệnh, có thể đi về cõi tiên bất cứ lúc nào, thì cũng là tham gia hành động đối ngoại của Bộ phận An toàn, không biết còn có thể trở về được hay không.
Phàm là người phù hợp điều kiện có cơ thể khỏe mạnh, lại ở trong công ty, không ai dám làm trái lại quy định.
Đây là một trong những nghĩa vụ trọng tâm của nhân viên công ty.
Long Duyệt Hồng bị chuyện này đẩy tan cơn đau buồn, nhìn Thương Kiến Diệu rồi hỏi: "Cậu định nhận chấp nhận việc cắt giảm định mức năng lượng sao? Thế cũng tốt, đáng sợ nhất là trừ điểm cống hiến. Cậu hoàn toàn không đủ no đâu! Loại người như chúng ta chỉ được định là cấp D1, mỗi tháng mới được có một nghìn tám trăm điểm, một tuần mới được ăn một bữa thịt, mỗi lần trừ đi hẳn một phần ba điểm thì là khái niệm gì?"
"Công ty đồng ý rồi, không bị trừ." Thương Kiến Diệu mỉm cười đáp.
"Không, không thể nào, không thể nào..." Long Duyệt Hồng thì thào, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nếu Thương Kiến Diệu thật sự xin bỏ lần thống nhất hôn phối này, như vậy có nghĩa số lượng nam giới chỉ nhiều hơn nữ có một người.
Chỉ hơn có một người...
Mình... Mình chính là kẻ xui xẻo duy nhất...