Thương Kiến Diệu liền nương ánh đèn trong phòng đọc chồng tài liệu sử truyền miệng dày cộp, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng báo giờ tròn của đài phát thanh.
Tới chín giờ, tất cả ánh sáng của tòa nhà này đồng loạt tắt phụp, tầm mắt Thương Kiến Diệu trở nên tối đen.
Nơi này không hề có nguồn ánh sáng nào cả, xung quanh đều là bàn và tường, thế cho nên Thương Kiến Diệu thậm chí còn không nhìn thấy ngón tay mình, càng đừng nói tới việc nhìn thấy đường viền của các loại đồ vật.
Hắn vô thức giơ tay định bật đèn bàn, nhưng ấn xong thì lại phát hiện vô dụng.
Nơi đây không giống khu Sinh hoạt, sau khi đèn đường tắt thì có thể sử dụng nguồn tài nguyên được phân phối của bản thân để làm cho nhà mình có nguồn sáng riêng. Còn ở chỗ này, một khi tới thời gian thì sẽ cắt điện toàn bộ các phòng, trừ phi có người phụ trách của phòng tương ứng đưa ra đơn xin là sẽ tăng ca tới khuya, hoặc làm việc cả đêm.
Thương Kiến Diệu thu tay, rồi lại đưa mắt quan sát bốn phía.
Đập vào mắt hắn chỉ có sự tối om dày đặc.
Trong bóng tối như thế, hắn không biết ranh giới ở chỗ nào, cũng không biết ngoài những đồ vật quen thuộc ra thì xung quanh liệu còn cất giấu những vật gì khác không.
Hơn nữa, khác với khu Sinh hoạt, ở đó rất nhiều phòng, cách âm không được tốt cho lắm, mỗi khi đến "đêm" khuya tĩnh lặng, Thương Kiến Diệu vẫn có thể nghe thấy những tiếng nói chuyện rất nhỏ và tiếng thở dốc.
Đôi khi sẽ có tiếng trẻ con khóc ré lên, tiếng người trưởng thành cãi vã hoặc tiếng ngáy không biết do ai tạo ra.
Trước khi Thương Kiến Diệu đi ngủ, ban đêm thường không hề tĩnh lặng tuyệt đối như thế này.
Mà làm việc ở đây, ban ngày coi như náo nhiệt, nhưng khi qua bảy giờ thì cả một tầng này chưa chắc có trên mười người sống. Chờ khi đèn tắt, thì gần như không có người nào.
Cho nên, vào giờ phút này, Thương Kiến Diệu chỉ cảm thấy nơi đây yên tĩnh bất thường, yên tĩnh như đã ngừng lại.
Tiếng két đột nhiên vang lên, Thương Kiến Diệu chủ động dịch chuyển ghế để phá tan sự ngưng đọng khiến lòng người sợ hãi này.
Nhưng dịch chuyển như vậy thì không cách nào duy trì được, âm thanh nhanh chóng chìm xuống, dường như bị bóng tối đen ngòm xung quanh nuốt chửng.
Thương Kiến Diệu ngồi ở đó, trợn to mắt nhìn sâu vào trong bóng tối, muốn nhìn ra ngọ dần mão vậy.
Sự tối đen và tĩnh lặng này khiến hắn thậm chí không thể xác định được sự tồn tại của bản thân, làm cho hắn có cảm giác như sẽ bị bóng tối ăn mòn nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Không biết bao lâu sau, Thương Kiến Diệu đột nhiên mở miệng hát:
"Hồi tưởng quá khứ, nhớ mãi sự thống khổ không thể nào quên..."
Hắn hát hát, rồi đổi sang loại bài hát càng mạnh mẽ dữ dội hơn:
"Vùng lên, hỡi nô lệ ăn đói mặc rét...
Vùng lên, hỡi những người đang chịu khổ khắp toàn thế giới..."
Hắn gào tới rát họng, dường như muốn phá vỡ bóng tối và sự tĩnh lặng tột độ trước mặt.
Hắn gào rồi gào, rồi ngừng lại, thở hồng hộc.
Cả căn phòng và cả tầng lầu lại trở nên yên tĩnh, dường như bóng tối chưa tình thay đổi.
Thương Kiến Diệu lấy lại hơi, rồi lại hát tiếp.
Hắn hát rồi ngừng rồi hát rồi lại ngừng, nhưng không hề có ai đáp lại, không phá được bóng tối này.
Lại một lúc lâu sau, Thương Kiến Diệu đột nhiên mở miệng hô to:
"Có ai không vậy?
Có ai không!"
Hắn chỉ nghe thấy tiếng vọng từ chính giọng hắn.
Hộc, hộc, bất tri bất giác mà tiếng hít thở của Thương Kiến Diệu trở nên nặng nề, hệt như hắn đang dùng cách này để chứng minh là mình vẫn còn đang tồn tại.
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về chỗ hẳn là cửa phòng.
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên từ bên cạnh, nhanh chóng tới gần.
Sau đó một cột sáng màu vàng nhạt chiếu vào trong phòng.
Cột sáng này đưa lên, chiếu rõ một khuôn mặt "trắng bệch".
"Tôi có đáng sợ không?" Giọng nữ ù ù xa thẳm vang vọng khắp căn phòng.
Thương Kiến Diệu liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, người đang dùng đèn pin chiếu mặt mình:
"Cô thật trẻ con."
"..." Tưởng Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười đáp lại: "Tôi làm vậy là quan tâm anh đó, điều tiết bầu không khí đó!"
Không chờ Thương Kiến Diệu nói gì, cô bĩu môi:
"Anh hát thật khó nghe."
"Cô vẫn núp ở phòng bên?" Thương Kiến Diệu hỏi thẳng.
"Phòng bên cạnh phòng bên, bằng không một người thức tỉnh như anh sẽ phát hiện mất." Tưởng Bạch Miên cười giải thích một câu, rồi đi tới bên cạnh Thương Kiến Diệu, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Cô đung đưa đèn pin, nhìn ánh sáng chạy loạn.
Vài giây sau, cô mới nói như thuận miệng:
"Cuộc huấn luyện đặc biệt này chủ yếu thiết kế cho anh. Anh sợ hãi bóng tối phong bế và sự yên tĩnh tột độ hẳn là sinh ra trong khoảng thời gian sau khi ba anh mất tích, mẹ anh nằm viện lâu ngày, đúng không?
Khi đó, anh mới mười ba mười bốn tuổi, nửa đêm tỉnh lại mà trong nhà không có ai, xung quanh cũng không có âm thanh gì... Sau đó, anh dùng tiếng hát để khiến bản thân can đảm hơn?"
Thương Kiến Diệu im lặng, không trả lời.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng, nói tiếp:
"Về vấn đề kiểu này ấy, phải đi từng bước một, thích ứng từng bước một. Lúc mới đầu không thể quá kích thích, nếu không sẽ lại khiến cơn sợ hãi thêm trầm trọng hơn. Cho nên vài lần đầu tôi sẽ ở cùng với anh, có lẽ sẽ tán gẫu với anh vài câu, nhưng không bật đèn pin. Chờ khi anh thích ứng được tình huống này rồi, tôi sẽ không nói gì hết, và cũng ngồi ở chỗ xa hơn.
Khi qua giai đoạn này, nếu anh không sinh ra vấn đề tiêu cực nào, tôi sẽ đi sang phòng bên của phòng bên chờ ở đó, khiến anh không nhìn thấy cũng không nghe và không biết có người ở gần. Đến lúc đó, có lẽ một lần nào đó tôi sẽ lặng lẽ về nhà, nhưng sẽ không nói cho anh biết."
Thương Kiến Diệu im lặng nghe, rồi gật đầu trong ánh sáng đèn pin:
"Được."
Tưởng Bạch Miên cười cười, rồi tắt đèn pin đi.
Cả căn phòng lại chìm vào trong bóng tối đen ngòm, nhưng so với vừa rồi thì xung quanh có thêm một tiếng hít thở.