Vài ngày sau, lúc cuộc huấn luyện buổi chiều của tổ điều tra thế giới cũ sắp bắt đầu.
Tưởng Bạch Miên từ bên ngoài đi về phòng, vẻ mặt hơi phức tạp.
Cô đi tới trước mặt Long Duyệt Hồng, im lặng trong chốc lát rồi nói:
"Đơn xin điều chuyển của anh bị bác bỏ rồi."
Cơ thể Long Duyệt Hồng khẽ lung lay, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt mà không cách nào che giấu được.
Tưởng Bạch Miên khẽ thở dài:
"Bên trên nói là nếu tổ viên hơi chút thua kém mà không từ bỏ, không nản chí, thì không thể chỉ vì biểu hiện không thích ứng về tâm lý trong một lần huấn luyện mà trực tiếp đuổi người ta.
Vả lại, hiện tại không có người xin điều đến tổ điều tra thế giới cũ, các nơi khác đều khan hiếm người, nếu muốn thay người thì chỉ có thể chờ tới lần phân phối công việc sau."
"... Tôi hiểu, tôi hiểu rồi." Long Duyệt Hồng cúi thấp đầu, đáp lại như đang lẩm bẩm một mình.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, mỉm cười trấn an:
"Lần này tôi không bảo anh phải nói to hơn nữa."
Long Duyệt Hồng im lặng trong chốc lát rồi nói:
"Thực ra thì, tôi không phải là, thất vọng, và, đau khổ như thế. Chí ít hiện tại tôi cảm thấy, công việc của tổ điều tra thế giới cũ vẫn rất có ý nghĩa."
Tưởng Bạch Miên cười nói:
"Không thì tôi đã không xin thành lập tổ này rồi."
Dứt lời, cô vỗ vai Long Duyệt Hồng:
"Hãy rèn luyện thật tốt, khiến bản thân mạnh lên, cố gắng sống sót tới tháng bảy sang năm. Đến lúc đó, tôi sẽ có thể đi xin tổ viên mới, rồi thay cho anh."
Long Duyệt Hồng cười méo xệch, trông còn khó coi hơn cả khóc:
"Tổ trưởng, cô nói những lời này nghe không may mắn lắm đâu."
Lúc này Thương Kiến Diệu tới gần, cười nói:
"Tổ trưởng, cô phải nói thế này: Chờ lát nữa tôi đập cho cậu một trận nhừ tử để nâng cao khả năng sinh tồn của cậu!"
Sắc mặt Long Duyệt Hồng tái nhợt, chợt cảm thấy điều này còn đáng sợ hơn cả ra ngoài điều tra.
Dù sao phải đầu xuân năm sau mới chính thức bắt đầu nhiệm vụ, mới phải đối mặt với các loại nguy hiểm, còn mấy tháng nữa, mà bây giờ chỉ còn mười mấy phút đồng hồ nữa là bắt đầu huấn luyện võ thuật rồi.
"Chờ lát nữa tôi đập cho anh một trận nhừ tử để nâng cao khả năng sinh tồn của anh!" Tưởng Bạch Miên nhắc lại lời nói của Thương Kiến Diệu, nhưng cô không nhìn Long Duyệt Hồng, mà nhìn chằm chằm vào Thương Kiến Diệu mà nói.
Cô thể hiện như kiểu mình đang rất ngứa tay rồi.
Tiếp đó, cô như có suy nghĩ, bèn nói với Long Duyệt Hồng:
"Nếu có cơ hội, chúng ta lại làm một thiết bị bộ xương ngoài quân dụng về đây, như vậy có thể tăng cường thực lực của anh lên một cách rất hiệu quả."
"Được được." Long Duyệt Hồng mắt sáng rực.
Tưởng Bạch Miên ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
"Thực ra anh có thể xem xét cấy ghép chân tay giả sinh học, làm cái này thì an toàn hơn biến đổi gen. Nếu anh có sự lãng mạn đàn ông, thích máy móc, vậy cũng có thể thử biến một bộ phận cơ thể thành bộ phận máy móc một lần xem sao. Có thế lực lớn rất giỏi về mặt này, tôi nhớ có kiểu cánh tay máy móc siêu nhiều chức năng, thật sự khiến người ta nhìn mà thèm."
"... Cái này thì tạm thời không cần đâu." Long Duyệt Hồng vẫn thích cơ thể nguyên bản của mình hơn.
"Ài, chỉnh sửa gen rồi mà mới được có mét bảy lăm, còn không bằng đổi cái khác." Thương Kiến Diệu ở bên cạnh "giúp" phối âm.
Cơ mặt của Long Duyệt Hồng giật giật, anh ta buột miệng:
"Sao cậu không đi thay đi?"
"Vẫn chưa có cơ hội." Long Duyệt Hồng đáp rất chân thành.
Long Duyệt Hồng không nói được gì.
Thấy bầu không khí trở nên tốt đẹp hơn, Tưởng Bạch Miên quay sang nói với Bạch Thần đang im lặng đứng xem bên cạnh:
"Đề nghị vừa rồi của tôi cũng là đang nói với cô. Ghép chân tay giả sinh học và công nghệ cải tạo cơ học đều khá hoàn thiện, không còn nguy hiểm như trước. Có muốn làm một đôi với tôi không, cặp chị em tia chớp?"
Cô vừa dứt lời, Bạch Thần còn chưa kịp nói chuyện thì Thương Kiến Diệu đã bình luận:
"Tổ trưởng, tên mà cô đặt này gớm quá. Nhất định là cô ít nghe chương trình phát thanh rồi!"
"... Tôi thấy là anh bị điện giật hơi ít rồi đấy." Tưởng Bạch Miên nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Thần thì chầm chậm thở hắt ra, rồi khẽ gật đầu nói:
"Tôi sẽ xem xét."
"Vấn đề duy nhất là, ai là chị, ai là em?" Thương Kiến Diệu lại một lần nữa phối âm "giúp" Bạch Thần.
Tưởng Bạch Miên nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bởi vì đúng là Bạch Thần lớn tuổi hơn cô thật, vả lại tuổi tâm lý cũng rất trưởng thành.
Nhưng nếu để cô tự nhận là em, vậy thể diện của tổ trưởng không cho phép cô làm điều đó.
Từ trước tới nay, cô luôn tự định vị bản thân bằng những thân phận như người phù hộ, người bảo vệ.
Rồi Tưởng Bạch Miên nhanh chóng tỉnh táo ại, trợn mắt trừng Thương Kiến Diệu một cái.
Trong quá trình đó, cô cười hai tiếng ha ha, rồi chuyển chủ đề:
"Hôm nay, sau khi kết thúc huấn luyện thì còn một huấn luyện đặc biệt khác. Đó chính là luyện lòng can đảm."
"Luyện thế nào cơ?" Long Duyệt Hồng có chút sợ hãi.
Tưởng Bạch Miên hếch cằm, cười nói:
"Đêm nay một người ở lại canh gác chỗ này, không được mang đèn pin và bất cứ dụng cụ chiếu sáng nào."
"Nghe thì có vẻ đáng sợ..." Long Duyệt Hồng thì thào một câu.
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
"Huấn luyện này chỉ có từng người thay phiên nhau thực hiện, bằng không thì sẽ không có hiệu quả. Thương Kiến Diệu, tối nay là anh. Bạch Thần, tối mai tới cô, còn Long Duyệt Hồng thì tối ngày kia."
Thấy mình không phải người đầu tiên, Long Duyệt Hồng khẽ thở phào một hơi:
"Vâng, tổ trưởng!"
Thương Kiến Diệu thì có vẻ nghiêm túc nói theo:
"Vâng, tổ trưởng!"
Chờ khi Bạch Thần cũng đáp lại xong, Thương Kiến Diệu giơ tay lên, hỏi:
"Lúc canh giác có được ngủ không? Có được bật loa nghe nhạc không?"
"Cái nào cũng không được!" Tưởng Bạch Miên đáp lại đầy đanh thép.
...
Sau khi ăn tối xong, Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lần lượt rời khỏi phòng số 14, trở về tầng lầu nơi mình đang ở.
Đồng thời Tưởng Bạch Miên còn lấy đi tất cả đèn pin và bình điện.