Nghe thấy câu hỏi của Bạch Thần, Tưởng Bạch Miên cúi đầu cười cười:
"Không phải sốt ruột như vậy. Cái này phải chờ lần sau Hội đồng Quản trị họp mới quyết định được.
Nhưng theo bộ trưởng Ngu nói, các ủy viên Hội đồng Quản trị có thái độ khá tiến bộ trong loại chuyện này, hiện tại điều đang tranh cãi duy nhất là sẽ cho đãi ngộ gì."
"Ừ." Bạch Thần thở phào một hơi thấy rõ.
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi cầm một tờ giấy trên bàn lên, nói:
"Về mấy tờ giấy mà Thương Kiến Diệu lấy được từ phế tích nhà máy thép kia, phòng thí nghiệm đã trả lại báo cáo rồi. Trong đó có hai tờ tồn tại nét chữ in hằn xuống từ các tờ giấy cũ, qua việc phục hồi và so sánh thì có thể xác định đây là một phần hồ sơ bệnh án.
Phần hồ sơ bệnh án này không hoàn chỉnh, bộ phận chính là thế này:
Tên: Phạm Văn Tư.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 52 tuổi.
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.
Địa chỉ: Phòng 302 tòa nhà số 4 khu 2.
Năng lực hành động tự thuật của bệnh nhân bình thường, trạng thái tinh thần bình thường.
Triệu chứng bệnh: Trong bảy ngày gần nhất, mỗi ngày đều nhìn thấy bóng dáng con trai ít nhất một lần. Con trai của bệnh nhân bị tai nạn xe cộ từ mấy năm trước, đã trở thành người thực vật, hiện tại đang là tình nguyện viên nhận trị liệu kiểu mới ở phía bắc..."
Sau khi đọc xong, Tưởng Bạch Miên nhìn quanh một lượt:
"Thế nào? Có ý tưởng gì không?"
"Một bản hồ sơ bệnh án về mặt tinh thần nghe thì không có vấn đề gì to tát cả." Trong khoảng thời gian gia nhập công ty này, Bạch Thần coi như đã biết cái gì gọi là hồ sơ bệnh án.
Long Duyệt Hồng cũng nói theo:
"Bệnh viện ở nhà máy thép kia có thể điều trị được bệnh về mặt tâm thần?"
Theo anh ta thấy, đó phải là nơi lớn hơn phòng y tế của mỗi tầng lầu trong Sinh Vật Bàn Cổ một chút.
Hơn nữa, dù trong ba bệnh viện lớn của công ty Sinh Vật Bàn Cổ, cũng chỉ có một bệnh viện là có thể điều trị được bệnh về tâm thần.
"Có khả năng bệnh nhân không cho rằng mình bị bệnh tâm thần, mà nghi ngờ mắt mình có vấn đề nên sẽ qua chỗ phòng khám bệnh để khám xem sao. Dù sao thì việc bác sĩ xem xét chuyển bà ta tới bệnh viện nào vốn không cần bà ta quan tâm." Tưởng Bạch Miên thử dùng tình huống trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ để giải thích.
Thương Kiến Diệu im lặng lắng nghe bọn họ thảo luận, đột nhiên nói:
"Nếu bệnh nhân không có vấn đề gì về tâm thần, mắt cũng không bị bệnh, nhưng ngày nào cũng đều nhìn thấy bóng dáng con mình ít nhất một lần thì sao?"
Long Duyệt Hồng lập tức kêu lên một tiếng:
"Đừng có kể truyện ma, đây chính là người thực vật thôi! Lùi vạn bước mà nói, cho dù con của bà ta được điều trị khỏi hẳn, đã tỉnh lại, cũng không có lý gì trốn tránh không chịu gặp mẹ mình, chỉ có mỗi ngày xuất hiện xung bà ta mấy lần chứ?"
Suy đoán của Thương Kiến Diệu làm cho Long Duyệt Hồng bỗng chợt thấy người có chút lành lạnh, hệt như bị gió âm từ trong âm phủ thổi thốc qua.
Gió âm...
Gió...
Long Duyệt Hồng lập tức trợn tròn mắt:
"Cậu bật quạt điện từ lúc nào vậy?"
Lúc này anh ta mới phát hiện Thương Kiến Diệu đã âm thầm quay đầu chiếc quạt điện tĩnh âm trên bàn tổ trưởng lại đây, rồi bấm công tắc bật quạt.
Ban ngày ở Sinh Vật Bàn Cổ có đôi khi khá là nóng.
"Lúc mọi người đang bận thảo luận." Thương Kiến Diệu cười đáp: "Cho thêm không khí ấy mà!"
"Đừng có lãng phí năng lượng!" Tưởng Bạch Miên lập tức tắt quạt đi.
Cô lại nói:
"Chỉ dựa vào một phần hồ sơ bệnh án này thì cũng không thể nhìn ra điều gì cả, nhưng nếu là thông tin còn sót lại của thế giới cũ, vậy cứ cho vào hồ sơ tài liệu của tổ chúng ta đi, có khi một lúc nào đó lại phát huy tác dụng, liên kết với các manh mối khác vạch ra một số thứ."
"Được rồi." Cô vỗ tay: "Tư liệu hôm nay là lịch sử truyền miệng mà tổ điều tra thế giới cũ rước kia sưu tập được."
"Lịch sử truyền miệng?" Bạch Thần có thể hiểu sơ sơ cái này có nghĩa là gì, nhưng vẫn cảm thấy có chút xa lạ.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái:
"Sử truyền miệng chính là lịch sử những lời người liên quan kể, tự mình trải qua hoặc nghe nói qua.
Giai đoạn đầu thì công việc chủ yếu của tổ điều tra thế giới cũ lúc trước là sưu tầm những thứ này, sau đó bọn họ làm gì, có thu hoạch gì không thì cũng chìm nghỉm trong biển rộng lịch sử theo sự mất tích của bọn họ. Ừm, căn cứ vào điện báo hiển thị thì bọn họ có một nhóm sử truyền miệng rất quan trọng mà chưa kịp báo cáo.
Những sử truyền miệng mà chúng ta lấy được này chủ yếu tới từ những người già cả trong công ty còn sống sót, trải qua thế giới cũ hủy diệt vào thời đó. Đây đều là những tư liệu quý giá, phần lớn những người này đều đã qua đời rồi.
Chờ khi đọc xong những tư liệu này, rút ra các manh mối và thông tin hữu dụng, chúng ta sẽ đổi sang nhóm sử truyền miệng thứ hai. Đó là những thông tin lịch sử tới từ người còn sống sót của thế giới cũ ở các khu vực xung quanh, tương tự như Điền trưởng trấn ấy.
Sau đó, không có nhóm thứ ba rồi, chỉ có thể dựa vào chúng ta.
Tóm lại, mục tiêu hành động tiếp theo của chúng ta là phải tìm trong những tư liệu này, hoặc dựa vào những điện báo được lưu giữ đi lại một lần nữa dọc theo tuyến đường mà tổ điều tra thế giới cũ lúc trước đã đi qua."
Nghe tới đây, Thương Kiến Diệu giơ tay.
"Không cần phải nói, tôi biết." Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu: "Anh muốn chọn phương án thứ hai."
Thương Kiến Diệu lắc đầu:
"Biết đâu hai phương án đó không có gì khác biệt."
Tưởng Bạch Miên nhất thời giật mình:
"Ý anh là tuyến đường mà tổ điều tra thế giới cũ lúc trước lựa chọn hẳn là cũng dựa trên manh mối lấy được từ trong các sử truyền miệng này sao?"
"Không phải." Thương Kiến Diệu lại lắc đầu, giọng nói trầm trầm mang theo chút lôi cuốn: "Con đường mà vận mệnh xác định cho chúng ta chỉ có một."
Tưởng Bạch Miên trợn mắt với người này một cái, rồi nghiêng đầu nói với Long Duyệt Hồng:
"Có phải là lời thoại trên chương trình đài phát thanh không?"
Long Duyệt Hồng gật đầu thật mạnh:
"Đúng!"