Thấy vẻ mặt Thương Kiến Diệu vẫn nghiêm túc như trước, Tưởng Bạch Miên khẽ mỉm cười nói:
"Cũng không phải quá sợ hãi bọn họ. Nếu bọn họ có thể thoải mái khiến một người bị nhiễm bệnh Vô Tâm thì đã sớm loại trừ toàn bộ thành viên của Hội đồng Quản trị, đổi thành người cùng nhà rồi.
Mà bây giờ chúng ta quá nửa là chân tình ca ngợi sự khoan dung của Tư Mệnh, hoàn toàn không phải phiền não vì loại chuyện tương tự."
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Từ từ sẽ được, không phải vội."
"... Đây không phải nên do tôi nói với anh sao?" Tưởng Bạch Miên phất phất tay: "Về đi, nghỉ ngơi cho tốt, hẳn là giáo đoàn sắp thông báo tụ hội rồi."
Thấy Thương Kiến Diệu tỏ ra không hiểu, cô cười, thở dài:
"Nếu xảy ra chuyện Thẩm Độ này, cao tầng của giáo đoàn nếu mà chưa hiến tế đầu óc cho Tư Mệnh thì hẳn có thể nghĩ đến, phải mau chóng triệu tập tín đồ, thống nhất tư tưởng ngay trong tụ hội, bất kể là đe dọa hay trấn an, nói tóm lại không thể để cho tình huống tiếp tục phát triển như vậy được.
Nếu xảy ra mười mấy hai mươi ca bệnh Vô Tâm liên tục, như vậy không cần chúng ta báo cáo, công ty chắc chắn sẽ điều động tinh binh tài tướng điều tra đến cùng."
Thương Kiến Diệu lẳng lặng nghe, rồi bỗng nhiên nói:
"Tổ trưởng, tôi muốn hát cho cô nghe một bài."
"Không cần, chờ giải quyết được chuyện này rồi hãy hát." Tưởng Bạch Miên cực kỳ thông thuận nói tiếp: "Tôi biết là anh muốn ca ngợi tôi."
Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, xoay người đi ra khỏi phòng số 14, vào thang máy đi về tầng 495.
Lúc này, rất nhiều nhân viên đều đang tụ tập bên trong và các khu vực xung quanh Trung tâm Hoạt động, túm tụm tốp năm tốp ba xì xào bán tán về chuyện vừa xảy ra.
Với rất nhiều người mà nói, đây rất giống một cơn ác mộng mà bọn họ vốn quên đi đã lâu, nay lại kéo tới, khiến bọn họ không thể không sợ hãi, không hoảng loạn.
Hiện tại tỉ lệ mắc bệnh Vô Tâm là rất thấp, nhiều năm trong quá khứ, không ít người trẻ tuổi có lẽ chỉ đối mặt với hai ba lần có người mắc bệnh, thậm chí là không, phần đa là chỉ nghe nói mà thôi.
Bệnh này vẫn luôn là bóng mờ bao phủ trên đỉnh đầu nhân loại, thi thoảng lại xuất hiện.
Thương Kiến Diệu không vội vã về nhà, mà đi tới Trung tâm Hoạt động, không chút bất ngờ khi tìm được Long Duyệt Hồng ở đây.
Anh ta đang đứng nói chuyện cùng Dương Trấn Viễn trong một góc.
"Cậu vừa đi đâu thế?" Long Duyệt Hồng thấy Thương Kiến Diệu tới đây, bèn nghi hoặc hỏi một câu.
"Quên đồ." Thương Kiến Diệu thuận miệng tìm lý do.
"À, ra là thế." Long Duyệt Hồng tỏ vẻ đã hiểu.
Thương Kiến Diệu ngồi xuống, dường như tỏ vẻ mình không sốt ruột, quay sang nhìn Dương Trấn Viễn rồi mỉm cười hỏi:
"Không phải cậu chuyển tới tầng 569 rồi sao?"
Người vợ Chu Kỳ của Dương Trấn Viễn lớn hơn anh ta mười tuổi, từng có một đời chồng, được chia nhà ở sẵn, cho nên sau khi hai người được ghép đôi thành công, Dương Trấn Viễn trực tiếp mất tư cách được chia nhà, chỉ có thể dọn tới nhà của Chu Kỳ ở tầng 569.
"Về đây thăm ba mẹ không được sao?" Dương Trấn Viễn cười đáp lại.
Thương Kiến Diệu nhìn anh ta từ trên xuống dưới:
"Vợ cậu dạy dỗ cậu tốt thật."
"Hả?" Khuôn mặt trắng nõn của Dương Trấn Viễn lập tức đỏ bừng.
Long Duyệt Hồng phiên dịch giúp anh ta:
"Ý của cậu ta là trông cậu sáng sủa hơn trước kia."
"Có một chút thôi... Càng tự tin hơn hẳn." Dương Trấn Viễn giơ tay gãi gãi đầu.
Sau khi hàn huyên tán gẫu về công việc của Dương Trấn Viễn tại sở Nghiên cứu, Thương Kiến Diệu lại quay sang nhìn Long Duyệt Hồng:
"Chú Thẩm rốt cuộc bị sao thế?"
Long Duyệt Hồng đã sớm nghe ngóng dò la xung quanh, thở dài nói:
"Bọn họ nói đêm qua chú Thẩm có gì đó là lạ, trông cứ như mất hồn mất vía. Ài, nếu cho chú ấy đi gặp bác sĩ sớm hơn thì có lẽ đã không có chuyện gì rồi."
"Nếu đã bị lây bệnh Vô Tâm, có điều trị sớm mấy cũng vô dụng." Nơi Dương Trấn Viễn công tác là ở sở Nghiên cứu sinh học, thiên về mặt chữa bệnh, chẳng qua vì vấn đề chuyên ngành nên anh ta chủ yếu phụ trách mảng thiết bị điện tử nơi đó.
Long Duyệt Hồng lại thở dài:
"Đúng vậy... Thật là thảm quá mà, con của chú ấy mới chừng đó tuổi..."
Thương Kiến Diệu im lặng vài giây rồi hỏi tiếp:
"Chú Thẩm phát bệnh lúc nào? Ai là người đầu tiên nhìn thấy?"
Long Duyệt Hồng chỉ bên ngoài:
"Chú Thẩm phát bệnh ở trong phòng Giám sát Trật tự ngay bên cạnh, vừa mới vào, còn chưa kịp nói gì thì đã phát bệnh rồi. Phù, may là ở đó, bọn họ nhanh chóng khống chế chú ấy, bằng không quá nửa là sẽ có người bị thương."
"Phòng Giám sát Trật tự à..." Thương Kiến Diệu lặp lại: "Lúc ấy có bao nhiêu người ở đó?"
"Có tầm ba bốn người thì phải? Muốn chế ngự được một người Vô Tâm, hai người chắc chắn là không được." Long Duyệt Hồng suy đoán.
Thương Kiến Diệu bắt đầu hỏi các chi tiết khác, không hề che giấu sự "tò mò" của bản thân, cũng có ấn tượng sơ bộ về toàn bộ chuyện này:
Sau khi ăn tối xong, Thẩm Độ lưỡng lự quanh quẩn ở chỗ cửa Trung tâm Hoạt động một lúc, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt khó coi.
Chừng khoảng mười phút sau, ông ta bắt đầu đi tới phòng Giám sát trật tự bên cạnh, vừa mới bước vào, cũng chỉ tầm có vài chục giây, bên trong lập tức vang lên tiếng đánh nhau, tiếng gào rú...
Thời điểm đó đúng là giờ cao điểm sau khi ăn uống nghỉ ngơi, rất nhiều người đều thấy được cảnh tượng đó.
Cho tới chừng hơn bảy giờ bốn mươi phút, Thương Kiến Diệu tạm biệt Long Duyệt Hồng, Dương Trấn Viễn, và Chu Kỳ tới tìm chồng, rời khỏi Trung tâm Hoạt động, đi về nhà mình.
Sắp tới số 196 khu B, hắn đưa mắt nhìn phía dưới cửa phòng.
Chỗ đó có hình vẽ một đứa bé đơn giản bằng phấn trắng.
Điều này tỏ vẻ 5 giờ 30 phút rạng sáng mai, giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ có tụ hội.
...
Tầng 647, Tưởng Bạch Miên thu dọn đồ đạc, đi vào một thang máy ở góc khá khuất.
Cô quẹt thẻ điện tử, rồi ấn số "349".