Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 186: Đối Sách Của Thương Kiến Diệu 2




Cô có chút tò mò, hỏi tiếp:

"Nếu để cho chính anh tự làm, anh định xử lý chuyện này như thế nào?"

Thương Kiến Diệu đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này, nên đưa ra câu trả lời rất trôi chảy:

"Tìm Thánh sư cấp trên của "Người Dẫn Đường", tìm kẻ đã đưa ra mệnh lệnh này, tìm người thức tỉnh đã chấp hành nhiệm vụ, tìm đám cao tầng không an phận của giáo đoàn, thầm giết chết toàn bộ bọn họ. Cứ như vậy, giáo đoàn sẽ hoàn toàn bô hại, chỉ là nơi để mọi người chia sẻ tri thức, phiền não và thức ăn."

Hắn nói hệt như ngày nghỉ định đi chợ Cung Ứng Vật Tư mua đồ ăn vậy.

Tưởng Bạch Miên nhất thời không biết nên đánh giá thế nào, phải vài giây sau mới nói:

"Độ khó hơi cao đấy... Người thức tỉnh có được năng lực khiến "trái tim ngừng đập đột ngột" khá là khó đối phó, nhất là trong hoàn cảnh chật hẹp như trong công ty. Vả lại, chưa chắc trong giáo đoàn chỉ có một người thức tỉnh, nói không chừng trong cao tầng cũng có. Nếu anh muốn giải quyết hết bọn họ, độ khó quá cao, xác suất anh chết rất cao.

Mặt khác, giết chết nhiều người như vậy, nếu muốn che giấu thì cơ bản là không có khả năng. Anh tưởng công ty chỉ là bài trí thôi sao?"

Tưởng Bạch Miên theo mạch suy nghĩ này tiếp tục nói:

"Tuy anh có năng lực "chú hề suy luận", nhưng tự mình điều tra chắc chắn không thể bằng được khi công ty đến chỉ đạo. Như vậy thì có thể điều động được tất cả tài nguyên, nhanh chóng biết rõ chân tướng, giải quyết vấn đề. Cho nên, đề nghị của tôi vẫn là: báo cáo công ty thôi.

Về phần những thành viên bình thường của giáo đoàn, chỉ cần thật sự không làm chuyện xấu gì, công ty sẽ không xử phạt tội nặng, cũng cho một bài học nhỏ, dù sao mỗi một người đều là tài nguyên quý giá mà.

Vả lại, anh có thể dùng công lao của mình làm giảm hình phạt cho bọn họ."

Thấy Thương Kiến Diệu lộ ra vẻ mặt suy tư, cô lại nói tiếp:

"Tất cả mọi người đều sinh sống ở nơi đây, chắc chắn đều mong công ty ổn định. Những vấn đề tương tự thế này, nếu cứ càng che giấu, định tự mình giải quyết thì chỉ khiến càng lúc càng nghiêm trọng."

Thương Kiến Diệu lập tức đứng phắt dậy:

"Vậy tôi đi cục Giám sát Trật tự ngay."

"Dừng, dừng! Không phải vội vã như vậy, tôi còn chưa nói hết!" Tưởng Bạch Miên vội gọi người này lại.

Thương Kiến Diệu lại ngồi xuống, nhìn thẳng Tưởng Bạch Miên, chờ cô nói những lời tiếp theo.

Tưởng Bạch Miên ừm một tiếng:

"Trước tiên anh kể rõ chuyện này một lần hoàn chỉnh từ đầu chí cuối cho tôi nghe."

Thương Kiến Diệu bắt đầu kể lại không chút giấu diếm, thậm chí nói cả việc mấy giờ mình đi nhà vệ sinh.

Tưởng Bạch Miên nghe rất chăm chú, không cắt ngang lời kể của Thương Kiến Diệu, tránh việc ảnh hưởng mạch hồi tưởng của hắn, làm hắn quên mất chi tiết nào đó.

Coi như cô đã cực kỳ quen thuộc với phong cách Thương Kiến Diệu, nhưng khi nghe đối phương kể rằng vì lấy sự tin tưởng từ Nhậm Khiết mà chủ động gọi bà ta là mẹ, cô vẫn hơi há hốc mồm, vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.

"... Mỗi khi tôi cảm thấy tôi đã hiểu anh lắm rồi, anh lại khiến nhận thức của tôi hoàn toàn đổi mới." Tưởng Bạch Miên thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Tiếp đó cô khẽ gật đầu, nói:

"Về chuyện này, có một chỗ không hợp với lô gic cho lắm."

"Chỗ nào?" Thương Kiến Diệu hỏi một cách rất phối hợp.

Tưởng Bạch Miên lựa từ ngữ, nói:

"Nếu Vương Á Phi chết ở hai ba tuần, hoặc một tháng sau, vậy thì tôi sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, đây là quá trình rất bình thường.

Nhưng mới tầm sáu giờ sáng, "Người Dẫn Đường" vừa định nghĩ Vương Á Phi là kẻ có tội, cũng tỏ vẻ thần sẽ trừng phạt kẻ có tội, hơn ba giờ sau, Vương Á Phi đột ngột qua đời vì tim ngừng đập.

Điều này sẽ dẫn đến một vấn đề rất rõ nét, đó chính là tất cả thành viên có mặt vào lúc đó sẽ liên hệ cái chết của Vương Á Phi với sự trừng phạt của thần."

"Đúng, chính là như vậy." Thương Kiến Diệu khẳng định lời của Tưởng Bạch Miên: "Tất cả mọi người đều cho là như thế."

Tưởng Bạch Miên lập tức cười, hỏi ngược lại:

"Vậy bọn họ có phản ứng gì? Có phải là người thì kính sợ, kẻ sợ hãi, rồi kinh hoảng, hoặc mờ mịt không?"

Thương Kiến Diệu gật đầu.

Tưởng Bạch Miên nói tiếp:

"Loại cảm xúc có tính bùng nổ mạnh mẽ này sẽ bóp nghẹt bọn họ, những thành viên khác biệt sẽ dựa theo tính cách và kinh nghiệm của bản thân đưa ra các lựa chọn khác nhau.

Tôi thừa nhận đại bộ phận sẽ lại càng kính sợ thần linh, hoàn toàn tin tưởng vào sự tồn tại của Tư Mệnh, trở nên cực kỳ thành kính. Nhưng chắc chắn cũng sẽ có một ít thành viên sẽ vì sợ hãi, hoặc vì kinh hoảng, hoặc vì cảm giác tội lỗi, chính nghĩa, mà nghĩ tới việc tố cáo cho công ty.

Anh chính là một ví dụ điển hình cho việc đó."

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một lúc, hiểu đại khái ý của Tưởng Bạch Miên:

"Nếu cái chết của Vương Á Phi diễn ra vào một tháng sau, mọi người đã có quá trình giảm sóc, sẽ không có cảm giác chấn động quá mạnh, mà phần đa là chỉ sinh ra liên tưởng và suy đoán, trở nên càng kính sợ thần linh. Còn bây giờ, chấn động mạnh như vậy, người khác biệt sẽ có lựa chọn khác biệt?"

Tưởng Bạch Miên trịnh trọng gật đầu:

"Điều này dẫn đến một điều cần suy xét. Những cao tầng của giáo đoàn này dựa vào gì mà khẳng định sẽ không có ai bán bọn họ?

Có hai lời giải thích như sau: Một, bọn họ là tôn giáo điên, hoàn toàn không suy xét hậu quả, không lo nghĩ tới sự an nguy của bản thân, chỉ muốn phán quyết kẻ có tội. Hai, bọn họ nắm chắc việc khiến phản bội và tố cáo sẽ không thành công."

Tưởng Bạch Miên lập tức nhìn thẳng vào mắt Thương Kiến Diệu, hỏi rất nghiêm túc:

"Anh cảm thấy sẽ là loại nào?"