Nghe được đáp án của Nhậm Khiết, Thương Kiến Diệu suy tư hai giây rồi hỏi tiếp:
"Thánh sư là ai?"
Nhậm Khiết nở nụ cười:
"Đây là không phải điều mà con nên biết bây giờ. Chờ khi con trở thành "Người Dẫn Đường", Thánh sư sẽ chủ động triệu kiến con. Đến lúc đó, con sẽ biết ngài là ai."
Thương Kiến Diệu không hề nhụt chí, lại hỏi tiếp:
"Vậy phải làm thế nào mới có thể trở thành "Người Dẫn Đường"?"
"Thể hiện đủ là được." Đối với người con nuôi mới nhận này, Nhậm Khiết tỏ vẻ cực kỳ kiên nhẫn.
Không chờ Thương Kiến Diệu hỏi thêm, bà ta lại nói thêm một câu:
"Chỉ cần con thể hiện đủ tốt, Thánh sư sẽ không quên con."
Vừa nói, mặt bà ta lại vừa trở nên nghiêm túc:
"Thánh sư vẫn luôn nhìn chúng ta."
Lúc này, bởi vì đèn đường sắp tắt, mọi người lục tục trở về lần lượt đi ngang qua nơi đây, Nhậm Khiết nhìn xung quanh và nói:
"Có chuyện gì thì sau này nói tiếp."
Thương Kiến Diệu gật đầu trước, sau đó nói thật nhanh:
"Cháu thật sự không gọi được, nên chuyện vừa rồi coi như thôi dì nhé..."
Dứt lời, hắn quay người bước đi thẳng, không cho Nhậm Khiết cơ hội hỏi lại.
Nhậm Khiết ngẩn người, cười mắng một tiếng:
"Thằng bé này, lại còn xấu hổ nữa..."
...
Sáng hôm sau, Thương Kiến Diệu ăn sáng xong, rồi đi tới phòng số 14 tầng 647.
Tưởng Bạch Miên tới sớm hơn hắn, đang ở đó lật xem tư liệu.
"Sớm vậy ư?" Tưởng Bạch Miên ngẩng đầu lên, cười một tiếng: "Có phải lại muốn luyện võ rồi không?"
Cô thể hiện như rất muốn thực hiện ngay.
Thương Kiến Diệu đi tới trước bàn làm việc của cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Hắn không hàn huyên mà hỏi thẳng:
"Tổ trưởng, có năng lực người thức tỉnh nào khiến trái tim người đột ngột ngừng đập không?"
"Tôi không rõ lắm. Về năng lực của người thức tỉnh thì thật sự tôi không hiểu nhiều." Tưởng Bạch Miên đáp lại, cảm thấy nghi hoặc: "Nếu không phải trực tiếp khiến tim người ta đột nhiên ngừng đập, mà thông qua cách gián tiếp thì tôi biết một đấy, hẳn là anh có thể nghĩ tới đúng không. Đúng vậy, chính là năng lực "ác mộng chân thật" của ngựa Ác Mộng. Một khi chết đi trong mộng thì biểu hiện của ngoài hiện thực rất có khả năng là tim ngừng đập."
"Lúc ấy không ngủ mà đang làm việc thì sao?" Thương Kiến Diệu hỏi không chút che giấu.
"Chi tiết vậy sao? Thực sự xảy ra?" Tưởng Bạch Miên vốn là người sâu sắc nhường nào, vừa nghe đã nhận ra không đúng.
Cô chợt liên tưởng tới bản tin giờ tròn tối hôm qua, khẽ cau mày nói:
"Vương, Vương gì đó, quản lý chợ Cung Ứng Vật Tư qua đời vì tim ngừng đập đột ngột kia? Anh nghi ngờ ông ta bị người thức tỉnh sát hại? Có chứng cứ gì không? Bên trong công ty, số người qua đời vì vấn đề trái tim hàng năm là không ít."
Thương Kiến Diệu thản nhiên nói:
"Tôi gia nhập một giáo đoàn trong công ty, là loại thường xuyên tụ hội rồi phát tiệc thánh ấy. Sáng sớm hôm qua, trong buổi tụ hội, bọn họ chỉ trích Vương Á Phi khinh nhờn sinh dục thần thánh, hơn nữa còn thiên vị, chèn ép một thành viên trong giáo đoàn.
Lúc ấy, "Người Dẫn Đường" phụ trách tầng của chúng tôi nói: "Thần sẽ trừng phạt kẻ có tội". Sau đó, chưa tới bốn tiếng đồng hồ, Vương Á Phi đã chết."
"Thế thì đúng là có chút đáng nghi ngờ thật." Tưởng Bạch Miên đánh giá một câu đúng trọng tâm, sau đó chợt nhận ra: "Khoan đã, anh nói anh gia nhập một giáo đoàn bí mật? Trong công ty có tôn giáo tín ngưỡng ra đời hoặc là xâm nhập?"
Đây mới là vấn đề lớn!
"Tín ngưỡng Tư Mệnh, Chấp Tuế của tháng Mười Hai." Thương Kiến Diệu nói với ngữ khí vô cùng bình tĩnh, hệt như đang thảo luận xem hiệu trưởng của trường tiểu học tầng này là ai.
Tưởng Bạch Miên nghe xong thì buồn cười, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nên cô không vòng vèo mà hỏi thẳng:
"Anh đã cảm thấy giáo đoàn kia đáng nghi thì trực tiếp đi tố cáo với Giám sát viên trật tự đi. Anh làm vậy là lập công, không cần lo bị liên lụy. Hay là, anh không nỡ giáo đoàn kia?"
"Có một chút, tiệc thánh của bọn họ đều rất ngon." Thương Kiến Diệu đáp lại rất thành thật.
Tưởng Bạch Miên đã sớm từ bỏ ý định lý luận với Thương Kiến Diệu, cố nặn nụ cười nói:
"Chỉ vì lý do đó?"
Thương Kiến Diệu im lặng hai giây, rồi nghiêm túc đáp:
"Tuyệt đại bộ phận thành viên của giáo đoàn đều là người tốt, đều bởi vì những chuyện cũ đau lòng nên mới gia nhập. Bọn họ không hề làm bất cứ chuyện xấu gì, tập trung lại với nhau cũng chủ yếu là để tìm kiếm nơi gửi gắm tâm linh, an ủi lẫn nhau."
Tưởng Bạch Miên gật đầu, như có suy nghĩ:
"Anh sợ sau khi công ty biết về chuyện giáo đoàn, bọn họ sẽ bị liên lụy, bị xử phạt nghiêm khắc? Nếu cuối cùng chứng minh Vương Á Phi quả thật chết rất bình thường, toàn bộ chuyện này đều là trùng hợp, như vậy giáo đoàn bị tố cáo rồi bị xử lý thì thật quá oan uổng?"
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng, tỏ vẻ đây chính là băn khoăn của mình.
Tưởng Bạch Miên khẽ đảo mắt, trái lại nở nụ cười:
"Anh sẵn lòng nói bí mật liên quan tới giáo đoàn cho tôi biết là vì tôi đáng tin cậy?"
"Đúng." Thương Kiến Diệu không hề che giấu.
Nụ cười lại càng rõ nét trên mặt Tưởng Bạch Miên.
Lúc này, Thương Kiến Diệu lại nói thêm một câu:
"Cho dù không đáng tin cậy, tôi cũng có thể dựa vào năng lực "chú hề suy luận" khiến cô có thể trở nên đáng tín nhiệm."
"..." Tưởng Bạch Miên híp mắt lại, giơ tay trái lên làm cho hồ quang màu bạc trắng chạy tán loạn trong lòng bàn tay: "Anh nhắc lại câu vừa nói xem nào."
"Đúng, cô là người rất đáng để tin tưởng." Thương Kiến Diệu rất biết lắng nghe.
Tưởng Bạch Miên thả tay xuống, thuận miệng hỏi:
"Sao lại nghĩ tới việc tìm tôi bàn bạc."
"Đầu óc cô khá tốt." Thương Kiến Diệu trả lời rất thành thật.
Tưởng Bạch Miên lại nở nụ cười:
"Biết là tốt rồi."