Chờ khi ánh đèn đường lần lượt tắt, xung quanh tối đen xuống, Thương Kiến Diệu giơ tay phải lên nắn bóp huyệt Thái dương hai bên.
Hắn nằm hẳn xuống, nhắm hai mắt lại.
...
Lúc này đây, nơi hắn xuất hiện không còn là "đại sảnh quần tinh" nữa, mà là mảng biển rộng hư ảo lấp lánh ánh sáng kia.
Phía trước hắn có một hòn đảo không lớn, đất trên đảo màu nâu sậm, những tảng đá với hình thù kỳ quái lởm chởm, không hề có dấu vết nào về sự tồn tại của sinh mệnh.
Đây là hòn đảo đầu tiên mà Thương Kiến Diệu gặp phải sau khi tiến vào "biển Khởi Nguyên".
Dựa theo những gì học giả cổ vật Đỗ Hành nói, đây là tương ứng với nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong mỗi người. "Đảo nhỏ" mà những người thức tỉnh khác gặp được chắc chắn sẽ không giống nhau, về số lượng thì cũng là như thế.
Thương Kiến Diệu đã ở lại nơi đây rất nhiều ngày, nhưng vẫn không thể nào chiến thắng nổi "hòn đảo" này.
Trên đảo không có quái vật, mà tồn tại một loại "điều kiện tự nhiên" cực kỳ ác liệt.
Một khi Thương Kiến Diệu leo lên, tất cả ánh sáng trước mắt đều biến mất, trong tai cũng không còn chút âm thanh nào.
Khi hắn ở trên hòn đảo này thì hệt như bị nhốt trong một căn phòng tối đen, đóng kín và quái dị, không chỉ đưa tay không thấy năm ngón, mà thậm chí còn không nghe thấy cả âm thanh của chính mình.
Điều này làm cho Thương Kiến Diệu thậm chí còn không thể cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, chỉ cảm thấy bóng tối và sự im lặng như hóa thành thực chất đang dần dần ăn mòn tâm linh của chính hắn.
Mỗi một lần hắn đều không thể ở lại trên đảo quá lâu, luôn vì tinh thần sụp đổ, sợ hãi tột độ, gần như phát điên mà thoát ra ngoài.
Nếu không phải vì học giả cổ vật Đỗ Hành có nói về ý nghĩa của "biển Khởi Nguyên" và các hòn đảo khác nhau, chắc chắn Thương Kiến Diệu đã từ bỏ việc cố gắng, mà chuyển sang tìm kiếm những đảo khác trên biển rộng mênh mông vô biên này.
Hắn tin rằng vòng qua nơi đây có nghĩa là bản thân đã bị nỗi sợ trong nội tâm đánh bại, năng lực người thức tỉnh có lẽ sẽ không còn tăng mạnh và biến hóa nữa.
Thương Kiến Diệu ngóng nhìn hòn đảo này một lúc, rồi dựa theo kế hoạch định sẵn, hắn cúi đầu xuống nhìn bóng dáng như ẩn như hiện theo trong sóng nước hư ảo kia.
Hắn do dự vài giây, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm:
"Bọn họ là nhân viên công ty Sinh Vật Bàn Cổ, mình cũng là nhân viên của Sinh Vật Bàn Cổ;
Bọn họ rất trẻ, mình cũng còn rất trẻ;
Ba mẹ của bọn họ vẫn còn ở bên, cho nên..."
Thương Kiến Diệu dừng lại, rồi tự mình đưa ra câu trả lời:
"Cho nên cha mẹ mình cũng vẫn còn ở bên mình."
Mặt hắn dần lộ ra nụ cười. Đấy là một nụ cười hiền hòa, yên tâm.
Thương Kiến Diệu không lãng phí thời gian nữa, giơ hai tay bám lấy nham thạch bên rìa hòn đảo rồi trực tiếp leo lên.
Bởi vì bản chất của "biển Khởi Nguyên" là hư ảo, cho nên quần áo của hắn không ướt sũng, trên tóc cũng không có lấy dù chỉ một giọt nước.
Đôi chân Thương Kiến Diệu vừa chạm đất, tầm mắt hắn lập tức tối đen, không còn nhìn thấy bất cứ một cái gì hết.
Điều này làm cho hắn có cảm giác như không gian chật hẹp, có thể chạm vào rìa mép bất cứ lúc nào.
"Ê! Mi khỏe không?" Thương Kiến Diệu thử nói thật to, nhưng không nghe được chút âm thanh nào.
Giờ khắc này, hắn như bị thế giới vứt bỏ, bị ném vào một nơi cực kỳ khủng khiếp, không ai quan tâm.
Thương Kiến Diệu thử đưa chân ra, dùng việc bước đi để hóa giải nỗi sợ hãi và bất an đang dần dâng lên trong lòng.
Nhưng bất kể hắn có tự trấn an bản thân như thế nào, "bóng tối" kia vẫn chậm rãi ăn mòn tâm linh của hắn, không thể ngăn chặn.
Thương Kiến Diệu co người lại, dường như tìm được một điểm để dựa vào trong bóng tối tĩnh lặng không người này.
Điều này khiến hắn có thể kiên trì được lâu hơn so với những lần trước, nhưng sau đó sự thực là bên người chỉ có không khí khiến hắn buồn bã thất vọng, trái tim đập nhanh hơn, vẻ mặt dần dao động.
"Là giả..." Thương Kiến Diệu đột nhiên nói nhỏ một câu.
Trán hắn nhanh chóng toát đầy mồ hôi lạnh, hai đầu gối dần khuỵu làm cho cả người ngồi xổm xuống, tự bao bọc lấy bản thân.
...
Trong căn phòng số 196, Thương Kiến Diệu mở choàng mắt.
Hắn há mồm thở hổn hển, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Bên trong phòng tối om, bên ngoài thì tĩnh lặng không chút tiếng động.
Thương Kiến Diệu vội vàng thò tay vào dưới gối lấy đèn pin của mình ra, đẩy nút bật sáng.
Một cột sáng bắn ra, chiếu vào bức tường phía đối diện, chiếu sáng quần áo trên móc treo quần áo và bồn rửa tay bên cạnh.
Thương Kiến Diệu nhìn ánh sáng màu vàng nhạt này, hô hấp dần ổn định trở lại.
Qua chừng một phút sau, hắn tắt đèn pin, kéo chăn rồi chìm vào trong giấc ngủ say.
Không biết bao lâu sau, Thương Kiến Diệu bị tiếng đập cửa dồn dập làm tỉnh giấc.
Tiếng đập cửa kia lặp đi lặp lại ba lần, rồi dần dần đi xa.
Thương Kiến Diệu biết đây là thành viên của giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ đang báo cho hắn biết sắp đến thời gian tụ hội rồi.
Với thành viên không có đồng hồ, sống cách chỗ đồng hồ treo tường khá xa thì giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ sẽ phái người có khả năng nắm bắt được thời gian tới nhắc nhở.
Còn chuyện sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, không muốn rời giường, hoặc là vì các loại lý do khác không muốn tham gia tụ hội lần này thì đó là chuyện của riêng cá nhân.
Nếu đã quyết định sẽ không tham gia từ trước, hoặc trong nhà có khách khứa ngủ lại, không tiện để người ta biết chuyện, vậy trước khi tắt đèn nhớ xóa hình vẽ bằng phấn dưới cửa là được, bởi như vậy thì sẽ không ai tới gõ cửa.
Thương Kiến Diệu nhanh chóng vùng người bò dậy, xuống giường, đi rửa mặt và đánh răng sạch sẽ.
Sau đó hắn khoác thêm một chiếc áo khoác bông màu xanh thẫm, cầm đèn pin đi thẳng tới nhà vệ sinh công cộng gần đó, đi vệ sinh một chút.