Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 170: Kết Khúc 2




Vương Bắc Thành cũng cảm thấy kinh ngạc khi gặp được đám người Tưởng Bạch Miên lần này. Anh ta chỉnh lại chiếc mũ nồi màu xám đen cho ngay ngắn trên đầu, nhìn con xe thiết giáp không phải của công ty đi theo sau xe Jeep, nói với Tưởng Bạch Miên:

"Không phải các cô đi thị trấn Kỳ Phong sao? Tại sao lại tới bên này, còn lấy được một xe thiết giáp?"

Điều quan trọng hơn là, dường như còn tiến vào phế tích thành phố mới phát hiện này sớm hơn cả bọn họ.

"Ha ha, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn." Tưởng Bạch Miên cười khan hai tiếng.

Cô lập tức nghiêm túc lại, kể sơ qua chuyện nhóm mình bị Kiều Sơ mị hoặc, từ con đường tắt tiến vào phế tích thành phố này.

Trong đó gồm cả những thông tin liên quan tới Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh, phòng thí nghiệm thần bí, người Vô Tâm cao cấp, ngựa Ác Mộng, Tiểu Xung, Đỗ Hành, Già La Lan và vụ nổ lớn cuối cùng kia.

Trong này, Tưởng Bạch Miên chỉ che giấu việc Đỗ Hành cung cấp các tri thức về người thức tỉnh, cùng với những chỗ khi năng lực Thương Kiến Diệu phát huy tác dụng, khéo léo liên hệ nguyên nhân bọn họ thoát khỏi mị hoặc của Kiều Sơ với người Vô Tâm cao cấp và cậu bé Tiểu Xung.

Theo một góc độ mà nói thì đây đều là những lời nói thật.

Vương Bắc Thành lắng nghe, vẻ mặt dần nghiêm túc lại, cuối cùng chân thành nói:

"Thật sự rất cảm ơn các cô. Nếu không có những thông tin này, chúng tôi cứ tùy tiện xông vào, không biết sẽ chết bao nhiêu người! Hơn nữa chắc chắn không chỉ có chừng ấy người Vô Tâm cao cấp và sinh vật đột biến mà các cô gặp được, chỉ dựa vào đại đội hành động chúng tôi, cho dù có biết qua đôi chút từ trước thì vẫn còn rất nguy hiểm.

Tôi sẽ lập tức đánh điện báo cáo về công ty, xin tiếp viện. Kế tiếp, chúng ta tạm thời hẳn là lập một cứ điểm ở bên thành phố này..."

Tưởng Bạch Miên khoát tay áo:

"Anh muốn làm thế nào không liên quan tới chúng tôi."

Vương Bắc Thành lại đưa mắt nhìn con xe thiết giáp kia, xoa xoa hai tay, do dự cười nói:

"Liệu có thể chi viện đại đội anh em một chút không?"

Đối với bọn họ mà nói, thêm một xe thiết giáp, thêm một khẩu súng máy hạng nặng chính là thêm một phần sức chiến đấu rất khả quan.

Tưởng Bạch Miên cười nói:

"Không thành vấn đề. Nhưng chúng tôi còn rất nhiều đồ trong xe thiết giáp, chỉ dựa vào xe Jeep là không mang đi hết được. Các anh phải có trách nhiệm vận chuyển về công ty giúp chúng tôi. Tôi đã lên danh sách hết rồi.

Còn nữa, xe thiết giáp và súng máy hạng nặng kia đều là chiến lợi phẩm của chúng tôi, coi như đồ cống hiến."

Với bọn họ mà nói, xe Jeep vẫn tiện để di chuyển trên Đất Xám hơn nhiều.

Vương Bắc Thành hít vào một hơi như bị đau răng:

"Được."

Sau khi tạm biệt đại đội của Vương Bắc Thành, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần quay trở lại xe Jeep.

Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa suy nghĩ, nói:

"Nếu gặp được đám người Vương Bắc Thành, chứng tỏ con đường này hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, sẽ không đụng phải Kiều Sơ. Thương Kiến Diệu, có thể giải trừ hiệu quả "chú hề suy luận" của anh được rồi."

Thương Kiến Diệu đang hí hoáy nghịch một chiếc kính râm màu đen, lúc thì đeo nó lên, khi thì lại bỏ xuống.

Nghe tổ trưởng ra lệnh, hắn cười nói một câu:

"Trong công ty có rất nhiều vợ chồng yêu nhau tự do rồi mới cưới."

Tưởng Bạch Miên ngẩn ra một chút, rồi vỗ lên còi xe Jeep:

"Đúng vậy, sao tôi lại cho rằng hôn nhân phân phối mới là chân tình chứ?"

Thương Kiến Diệu lại quay đầu sang nói với Bạch Thần:

"Con người cũng đáng để tin tưởng và dựa dẫm. Trải qua mấy ngày vừa rồi, có phải cô cảm thấy chúng tôi cũng có thể bảo vệ phía sau cô rất tốt đúng không?"

Bạch Thần hơi ngẩn ra, ánh mắt xuất hiện chút lấp lánh khó mà ngăn cản được.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên đột nhiên ngắt lời:

"Lời này nghe sao thấy quen quen? Anh ăn cắp lời của tôi nhé!"

"Đây gọi là trích dẫn." Thương Kiến Diệu đáp lại rất nghiêm trang.

Bạch Thần nghe bọn họ đấu khẩu, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Thương Kiến Diệu lại quay sang bên Long Duyệt Hồng, người có vẻ đang hơi ngơ ngác, cười nói:

"Ghép cơ quan sinh dục, tái tạo thần kinh, tử cung nhân tạo."

"..." Các cơ trên mặt Long Duyệt Hồng giật giật vài cái, anh ta cố nén cái ý muốn hành hung Thương Kiến Diệu một trận.

Dù sao cũng không đánh lại người ta.

Anh ta nhớ lại lúc trước, phát hiện mình bị "chú hề suy luận" ảnh hưởng từ lúc nào chẳng hay, nhất thời sợ quá buột miệng hỏi:

"Bình thường cậu có dùng "chú hề suy luận" nói dối tôi không đấy?"

Thương Kiến Diệu không quay đầu lại, cứ thế đáp:

"Cậu không xứng."

"..." Long Duyệt Hồng không biết nên cảm thấy may mắn hay là bi ai.

Tưởng Bạch Miên rốt cuộc không nhìn được, nói với Thương Kiến Diệu:

"Anh ngủ trước một lúc đi, chờ lát nữa tới lượt anh lái xe. Phù, cuối cùng cũng thoát được mấy chuyện xúi quẩy bên này. Tiếp theo không thể trì hoãn được nữa, mục tiêu thị trấn Kỳ Phong!"

Thương Kiến Diệu nghe vậy, nắn bóp huyệt Thái Dương, đeo kính râm rồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

...

Ở sâu trong "đại sảnh quần tinh", trên đỉnh cầu thang màu bạc, trước cửa đá màu xám trắng.

Thương Kiến Diệu nhìn ba hốc trên cửa, một tay đút túi, tay kia thì giơ ra ấn lên trên cửa.

Trong hốc, ánh sáng trắng lập tức phát ra, tụ hợp thành ba ngôi sao hư ảo.

Trong đó, ánh sáng đại diện cho "chú hề suy luận" sáng hơn hai cụm ánh sáng khác rất nhiều.

Một giây sau, ánh sáng thể hiện dòng chữ "kẻ già mồm" tức thì sáng lên, nhanh chóng cùng cấp độ với "chú hề suy luận".

Sau chút ngưng cố ngắn ngủi, cửa đá nặng nề kia khẽ rung rung, rồi chầm chậm mở ra phía sau.

Khi khe cửa càng lúc càng rộng, Thương Kiến Diệu nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Đó là một mảng "biển rộng" mênh mông không thấy cuối. Ánh sáng nhạt nhè nhẹ chuyển động trên mặt nước.

"Biển Khởi Nguyên".

...

Tưởng Bạch Miên sau khi lái xe Jeep ra khỏi chỗ sâu trong đầm lầy, bèn đánh thức Thương Kiến Diệu:

"Tới lượt anh đấy. Kế tiếp hãy để chúng ta thuận buồm xuôi gió nào!"

Thương Kiến Diệu mở mắt ra, tháo kính râm xuống, nhanh nhẹn linh hoạt vòng tới bên ghế lái, đổi chỗ với tổ trưởng.

Chờ khi ngồi xong, hắn mới nhìn thấy phía trước là vùng hoang dã màu nâu đen mênh mông vô bờ, trời cao trong xanh đầy ánh nắng với vài đám mây thưa thớt.

"Thời tiết đẹp thật." Thương Kiến Diệu gật đầu, sau đó đeo kính râm, rồi lấy chiếc loa nhỏ ra từ trong ba lô hành quân.

Thấy Tưởng Bạch Miên nhìn sang, hắn duỗi người, cười nói:

"Lái xe thì sao lại không có âm nhạc được chứ?"

Bạch Thần, Long Duyệt Hồng lần lượt nhìn sang thì Thương Kiến Diệu đã mở chiếc loa kia.

Một tiếng gào khàn khàn theo đó vang lên:

"Vùng lên, hỡi nô lệ đói khổ lạnh lẽo...

Hãy vùng lên, hỡi loài người đang chịu khổ trên toàn thế giới..."

Trong tiếng ca sục sôi chí khí, Thương Kiến Diệu vung tay:

"Xuất phát!"

Còn chưa dứt lời, hắn đã giẫm chân ga, làm cho xe Jeep lao vút đi trên hoang dã, vọt thẳng tới phương xa.

(Hết bộ thứ nhất - Khúc Dạo Đầu)