“Cô có phát hiện điều gì không?” Tưởng Bạch Miên không kéo dài thời gian, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Già La Lan gật đầu:
“Các vị hãy mau rời khỏi nơi đây đi.”
“Vì sao?” Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
Già La Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
“Nơi này hơi thở mà Chấp Tuế để lại.”
Hơi thở Chấp Tuế để lại... Đám người Tưởng Bạch Miên đồng loạt thầm đọc lại những từ này trong lòng, liên tưởng tới đủ loại dị thường trong phế tích thành phố này.
“Là vị Chấp Tuế nào?” Vài giây sau, Thương Kiến Diệu mới nghiêng người ngả ra sau, thò người tới chỗ cửa.
Già La Lan thở dài, đáp:
“Trang Sinh.”
Cô ta lập tức khẽ đọc:
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Tưởng Bạch Miên lại vội vàng hỏi tiếp.
Già la Lan tóc vàng mắt xanh lắc đầu:
“Hừng đông thì các vị hãy rời đi thôi.”
Cô ta không nói gì thêm, cất bước tiếp tục đi tới phía trước.
Tưởng Bạch Miên dõi theo bóng lưng vị đạo sĩ này vài giây, rồi đẩy Thương Kiến Diệu về lại ghế lái.
“Lái xe, quay về chỗ đỗ xe Jeep, hừng đông ta lập tức rời khỏi phế tích thành phố này.” Cô nói một câu rồi đóng cửa xe lại.
Xe thiết giáp tiếp tục chạy đi trong thế giới sáng ngời được tạo ra bởi đèn đường hai bên và ánh sáng chiếu ra từ các ô cửa sổ thủy tinh, quay trở lại chỗ đường hầm kia.
Dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy người đàn ông đang đờ đãn sửa chữa ô tô, thấy người phụ nữ không ngừng sử dụng bàn xẻng đảo lấy đảo để trên chiếc nồi trống rỗng, thấy những đứa bé đi tới đi lui trên đường phố, chẳng làm gì cả, và những người Vô Tâm đang làm đủ mọi loại chuyện khác.
Số lượng bọn họ không tính là quá nhiều, đều đang đắm chìm trong ánh đèn màu vàng nhạt hoặc trắng bệch, giống như hình ảnh của thế giới cũ, của quá khứ vậy.
Khi một xe ô tô to chạy qua, đẩy không ít xe bỏ hoang sang bên đường, Tưởng Bạch Miên lặng lẽ thở dài, cười nói:
Cuối cùng tôi coi như đã hiểu vì sao giữa đường lại tróng trải, đủ cho xe đi qua rồi.”
“Tự mình hoặc có lẽ không nhiều.” Bạch Thần nhìn ngó một lúc, rồi nói: “Những người Vô Tâm ban đầu ấy, nếu cũng có thể giống như bây giờ, chắc chắn sẽ tự lái xe của mình đỗ vào nơi phù hợp...”
Trong lúc nói chuyện, xe thiết giáp chạy về tới con phố nơi bọn họ xuất phát.
Những bảng hiệu với những con chữ như “tắm hơi”, “siêu thị”, “thiêu nướng”, “lẩu”, “tiện cho dân” hiện lên rõ nét dưới ánh đèn đường phố.
Cổng vòm đá màu nâu nhạt ở cổng của khu dân cư phản xạ ánh sáng màu vàng, tăng thêm đôi chút tôn quý cho hai chữ “Dương” và “Uyển” còn sót lại.
Trong bảy tám tòa nhà bên trong cũng có nhiều cửa sổ tỏa ra ánh sáng khác biệt, xua tan một phần bóng tối.
Đám người Tưởng Bạch Miên trở lại chỗ quen thuộc, nhìn thấy cảnh tượng như thế này, đột nhiên lại có chút cảm giác ấm áp và kiên định.
“Rẽ vào đi.” Tưởng Bạch Miên chầm chậm thu hồi tầm mắt, ra lệnh.
Thương Kiến Diệu cũng thu hồi mắt theo, làm cho xe thiết giáp đi qua cổng vào bên trong.
Bởi vì đường trong này nhiều nhưng lại hẹp, hắn chỉ tìm một chỗ gần với xe Jeep rồi dừng xe thiết giáp lại.
“Đêm nay ta sẽ canh giữ ở chỗ này?” Long Duyệt Hồng cảm thấy xe thiết giáp làm cho anh ta cảm thấy rất an toàn.
Tưởng Bạch Miên cười nói:
“Nếu ở chỗ khác thì lựa chọn như vậy chắc chắn là tốt nhất. Nhưng trong phế tích thành phố này, có không ít người Vô Tâm cao cấp và sinh vật đột biến hùng mạnh, năng lực của bọn chúng đều khá kỳ dị, nếu chúng ta bất cẩn thì sẽ bị ảnh hưởng ngay. Mà việc này chỉ dựa vào gác đêm không thì rất khó phòng bị.
Mà một con xe thiết giáp là quá bắt mắt, rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ đi săn. Đến lúc đó, xe thiết giáp không những không cách nào bảo vệ được chúng ta, mà trái lại còn trở thành lồng giam sắt thép hạn chế chúng ta.”
Long Duyệt Hồng nghe mà kinh hãi, bèn vội hỏi:
“Vậy phải làm thế nào?”
Tưởng Bạch Miên chỉ vào tòa nhà bọn họ leo lên lúc trước:
“Đi vào trong đó, tìm phòng nào không có người Vô Tâm để né tránh. Lúc gác đêm, phân một người quan sát xe Jeep và thiết giáp, một khi có sinh vật nào tới gần là lập tức bắn. Nói đơn giản thì chính là biến xe Jeep và thiết giáp thành mồi nhử.”
Long Duyệt Hồng há miệng thở dốc, vốn định khen tổ trưởng một câu, nhưng lại phát hiện đó chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
“Tổ trưởng, cậu ta định bảo cô thật nham hiểm.” Thương Kiến Diệu chủ động nói thay.
“Tôi, tôi nào có!” Long Duyệt Hồng thề thốt phủ nhận.
Tưởng Bạch Miên cười ha ha:
“Nham hiểm tốt hơn là ngu xuẩn. Còn nữa, phải khen tôi thông minh trí tuệ, rõ chưa?”
Trong lúc nói, bọn họ đi xuống xe thiết giáp, lấy đồ hộp, lương khô và thanh năng lượng ra từ cốp sau của xe Jeep, chia nhau cho vào trong ba lô hành quân của mình.
Cứ như vậy, nếu quả thực gặp phải kẻ địch mạnh, bọn họ sẽ không sợ lựu đạn hoặc bom phá hủy đồ ăn của mình.
Sau khi kiểm tra tình hình xung quanh một lượt, bốn người lập tức theo hành đi vào đơn nguyên thứ nhất của tòa nhà đầu tiên.
Trong ánh đèn sáng rõ, bọn họ liếc mắt liền thấy một người Vô Tâm.
Người Vô Tâm này đang độ trai tráng, mặc mấy quần áo lộn xộn trên người.
Đầu tóc anh ta vừa rối bù lại bẩn thỉu, nhưng không quá dài, còn chưa chạm tới vai.
Lúc này, người Vô Tâm này đang mở một cửa thang máy kim loại màu xám đen, tay cầm công cụ, leo trèo trên dây an toàn.
Anh ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn đám người Tưởng Bạch Miên với ánh mắt đục ngầu, sau đó im lặng dời mắt đi, nhìn xuống phía dưới.
“Anh ta đang bảo trì, sửa chữa thang máy?” Long Duyệt Hồng im lặng vài giây, rồi bật thốt.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
“Hẳn là vậy.”
Lúc này Thương Kiến Diệu đột nhiên mở miệng nói:
“Tôi gặp anh ta rồi. Lúc gác đêm lúc trước, tôi nhìn thấy anh ta tới bên này...”
Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung:
“Giống một con thú hoang.”