Trên con xe việt dã chở ‘Linh Cẩu’ Lâm Lập kia, mãi khi rẽ về khu phố chỗ Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh, tên lái xe mới dám tranh thủ liếc nhìn đại ca bên cạnh.
Vừa nhìn xong thì lòng gã lập tức trầm xuống, phần lưng dường như lạnh toát.
Không biết từ khi nào mà Lâm Lập đã nhũn người trên chỗ ghế lái phụ, chiếc mũ nồi màu xanh xám bị nhuộm đỏ rực, màu tanh và mùi máu tươi đang dần tỏa ra.
“Đại ca...” Tên lái xe vô thức giảm tốc độ, gọi một tiếng.
Lâm Lập không chút phản ứng.
Cho tới tận lúc này, tên lái xe mới xác định được một việc:
Người đại ca hăng hái lúc trước, vừa cười vừa nói tiêu diệt một điểm tụ cư của thứ nhân đã chết thật rồi.
Khi đang đối phó một tiểu đội bốn người trông chẳng có gì lợi hại, đại ca đã bị bắn chết.
Hơn nữa bên đoàn đội của mình còn chết ít nhất sáu người, tổn thất gần một nửa thành viên nòng cốt.
Điều này làm cho tên lái xe trở nên cực kỳ sợ hãi, vừa điều khiển tay lái vừa nuốt một ngụm nước miệng nhuận cổ họng đã khô cả đi.
Chờ khi con xe phun nước rửa đường phát nhạc du dương kia đi qua, gã mới giật mình một cái, tỉnh táo lại:
“Dù sao thu hoạch lần này đã đầy đủ, chỉ cần có thể thoát khỏi sự truy sát của tiểu đội bốn người kia, sáng mai có thể rời khỏi phế tích thành phố này. Đến lúc đó, tuy rằng mất đi đại ca, xe thiết giáp, súng máy hạng nặng với mấy thành viên nữa, nhưng vẫn còn ít nhất ba con xe, sáu bảy người, một súng phóng lựu, mà lại súng ống cũng đầy đủ, hỏa lực cũng coi như dư thừa.
Sau khi bán những gì thu hoạch được của chuyến này ra ngoài, thu nhận thêm năm sáu dân du cư hoang dã có thân thủ không tệ, thế là lại thành một đội ngũ lợi hại giỏi giang.
Tuy rằng chắc chắn sẽ không cách nào sánh được với lúc trước, nhưng trên Đất Xám này, như vậy là đã đủ để bắt nạt những kẻ nhỏ yếu rồi.”
Nghĩ tới đây, nét mặt của tên lái xe lập tức dịu xuống, thậm chí còn hiện lên đôi chút ý cười.
Chỉ cần chờ khi có thể nắm bắt cơ hội, tạo ra quyền uy, chưa chắc gã đã không thể làm đại ca đời tiếp theo!
Lâm Lập làm được, sao gã lại không chứ?
Tâm tình buốt lạnh khi đại ca chết đi của gã lái xe nhanh chóng hừng hực bốc cháy trở lại.
Gã đánh tay lái, khiến con xe chạy tới chỗ các thành viên khác.
...
Con xe thiết giáp màu xanh quân đội nặng nề chạy trên đường phố, đi tới chỗ giao lộ.
Long Duyệt Hồng mượn dùng vị trí bắn của súng máy hạng nặng và cửa sổ chống đạn trên cửa nhìn các tòa nhà cao tầng bên đường, buồn chán đếm xem có tổng cộng bao nhiêu cửa sổ hắt ra ánh đèn.
Anh ta không dám thò đầu ra ngoài, sợ sẽ bị một viên đạn đột nhiên bay tới bắn tung đầu giống như thành viên của toán cướp ban nãy.
“Chỗ đó, mọi người nhìn kìa, chỗ đó có một người Vô Tâm...” Long Duyệt Hồng đột nhiên chỉ vào giữa không trung, kêu lên.
Tưởng Bạch Miên nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy trên cột điện xi măng cao cao có móc chằng chịt dây điện, một bóng người ngồi đó như khỉ ngồi trên cây, đang cầm công cụ chăm chú sửa chữa.
Đây là một người Vô Tâm nam, mặc quần áo màu sậm, bên hông đeo khẩu súng lục không rõ nhặt được từ chỗ nào.
“Có phải trong những người Vô Tâm tập kích chúng ta lúc trước có người này không?” Tưởng Bạch Miên dời mắt đi, thuận miệng hỏi.
Cô đang nói tới lần bị tập kích trên đường tới Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh cùng với Kiều Sơ.
“Không xác định.” Bạch Thần lắc đầu: “Khi đó có quá nhiều người Vô Tâm.”
“Đúng vậy, trong tình huống cấp bách như thế, làm sao còn nhớ rõ được đặc điểm của nhiều người Vô Tâm như vậy được.” Long Duyệt Hồng cũng nói theo.
“Thôi thôi.” Tưởng Bạch Miên lại ngẩng đầu nhìn giữa không trung: “Còn rất giống một công nhân lành nghề.”
Cô vừa dứt lời thì một con xe khá lớn lái tới từ giao lộ phía trước.
Xe này trông rất khổng lồ, toàn thân sơn màu đỏ bắt mắt, có tổng cộng sáu bánh xe, trông khá chắc chắn.
Nó dọc theo con đường bị những chiếc xe hơi bỏ hoang làm tắc một nửa, nhanh chóng tới gần bên phía xe thiết giáp.
“Làm sao bây giờ?” Long Duyệt Hồng nhìn mà có chút căng thẳng.
Đây là cảnh tượng mà anh ta chưa từng gặp phải bao giờ.
“Còn có thể làm sao được nữa? Chẳng lẽ anh định đâm thẳng vào?” Tưởng Bạch Miên liếc nhìn anh ta: “Tuy xe thiết giáp không sợ loại tình huống này, nhưng ngộ nhỡ đâm vào rồi hỏng hóc phần nào đó, không cách nào chạy tiếp được, chúng ta sẽ lại phải xuống đi bộ, như vậy thì nguy hiểm cỡ nào chứ.”
Không chờ Tưởng Bạch Miên dặn bảo, Thương Kiến Diệu chủ động thao tác khiến xe thiết giáp chuyển hướng vào một ngõ nhỏ bên trái, nhường đường.
“Ồ, lý trí thế sao?” Tưởng Bạch Miên thấy thế, bật cười hỏi: “Tôi còn tưởng anh sẽ chủ động nghênh đón, thử xem xe mình với xe kia con nào cứng hơn.”
Thương Kiến Diệu nói, không hề quay đầu lại:
“Nó không xứng.”
“...” Tưởng Bạch Miên nghẹn lời.
Đương lúc cô định tìm chủ đề khác để nói thì con xe khổng lồ màu đỏ kia đã nhanh chóng chạy tới bên này, rồi lao đi phương xa.
Trong buông điều khiển của xe, một người Vô Tâm nam mặc trang phục dày màu xanh lục, đội mũ giáp màu vàng đang ngồi, vẻ mặt cứng đờ nhưng rất là chăm chú cầm vô lăng lái xe.
Nói thẳng ra, nếu không phải nhờ ấn tượng ban đầu thì thậm chí Tưởng Bạch Miên còn không dám xác định đối phương chắc chắn là người Vô Tâm.
Ánh đèn từ các nơi hắt xuống, làm cho bốn thành viên tổ điều tra thế giới cũ chìm vào trong im lặng.
Xe thiết giáp quay trở lại con đường kia, xung quanh thi thoảng có “người” đi tới đi lui, trông có vẻ đầy sức sống.
Tưởng Bạch Miên đảo mắt nhìn qua, đột nhiên bắt được một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh mặc áo choàng màu lam xám.
Già La Lan!
Chính là Già La Lan mà bọn họ gặp được trên hoang dã!
“Vị đạo sĩ kia...” Tưởng Bạch Miên “khẽ” nói một câu, ra hiệu cho Thương Kiến Diệu dừng xe.
Cô lập tức mở cửa xe, hô lên với Già La Lan:
“Đạo trưởng!”
Già La Lan như đang tản bộ trên phố nghe vậy thì quay đầu nhìn sang, thấy bọn họ mới nở nụ cười:
“Vận mệnh lại khiến ta gặp lại nhau.”