Nghe cậu bé trả lời, Thương Kiến Diệu chợt nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Sau khi im lặng nhìn chăm chú hai ba giây, Thương Kiến Diệu đột nhiên nở nụ cười, rồi lại đưa mắt nhìn về màn hình LCD trước mặt.
"Hóa ra nhóc chính là Tiểu Xung." Hắn cực kỳ hứng thú hỏi: "Vậy nhóc có biết một bà lão đội mũ len màu đen sậm không? Mặt đầy nếp nhăn, mặc váy dài len màu đen ấy."
Tiểu Xung còn đang chăm chú điều khiển tay cầm chơi game, thuận miệng đáp lại:
"Biết chứ. Bà ấy là người tốt, lúc còn sống luôn canh gác giúp tôi, không để cho người khác quấy rầy tôi. Hì hì, tôi bảo với bà ấy là tôi thích yên tĩnh để chơi game, đọc các loại sách, không muốn người khác làm ồn tới tôi, thế là bà ấy thật sự làm vậy luôn."
Thương Kiến Diệu nhìn hình ảnh game mà hắn không hiểu cho lắm, hỏi:
"Bà ta có thể nghe hiểu những lời nhóc nói?"
"Không phải anh cũng hiểu hay sao?" Tiểu Xung thấy câu hỏi của đối phương thật kỳ quặc.
"Cũng đúng." Thương Kiến Diệu gật đầu, lại đồng ý với ý nghĩ của cậu bé kia: "Sau khi bà ấy chết, không còn ai canh cửa giúp nhóc nữa?"
"Có chứ..." Tiểu Xung vừa trả lời thì lập tức ngậm miệng lại, dồn toàn bộ chú ý vào trò game trước mặt.
Thương Kiến Diệu chỉ thấy hình ảnh dường như trở nên kịch liệt hơn một chút.
Chờ khi trận "chiến đấu" đột ngột xảy ra chấm dứt, Tiểu Xung mới nói tiếp:
"Còn mấy cô chú, anh chị đang canh gác giúp tôi. Bọn họ còn có thể dọn dẹp, bảo dưỡng định kỳ, rồi còn dẫn tôi ra ngoài cưỡi ngựa, để cho tôi hít thở chút không khí mới mẻ, à, anh có nhìn thấy mèo của tôi không? Tôi nhặt được một con mèo hoang, còn nuôi một ao cá cho nó, lợi hại không?"
"Đó là mèo của nhóc à?" Thương Kiến Diệu vỗ đùi cái đét: "Chính là con trông như không có da với lông kia?"
"Đúng đúng đúng, nó là giống loài đặc biệt, anh không được kỳ thị nó đâu đấy." Tiểu Xung gật đầu lia lịa.
"Nhưng nó cứ khiến tôi ngủ mãi." Thương Kiến Diệu oán trách một câu.
"Nó cứ thích đùa dai thế đó." Trên khuôn mặt béo núc của Tiểu Xung hiện lên nụ cười thấy rõ: "Chờ nó trở về, tôi sẽ bảo nó không được làm cho anh ngủ nữa."
"Nhóc còn hiểu tiếng của loài mèo nữa?" Thương Kiến Diệu rất tò mò.
"Không hiểu, nhưng nó thông minh lắm, có thể hiểu được tiếng người." Tiểu Xung đáp.
Thương Kiến Diệu lập tức điều chỉnh tư thế ngồi, khiến cho bản thân càng thoải mái hơn.
"Vậy bình thường nhóc hay ăn gì?" Hắn hỏi.
Tiểu Xung đột nhiên im lặng, quay đầu sang nhìn hắn.
Khuôn mặt béo núc kia lúc sáng lúc tối dưới ánh sáng chớp lóe của màn hình tinh thể lỏng, bóng mờ thấp thoáng.
Thương Kiến Diệu cực kỳ thản nhiên đối mặt với Tiểu Xung, không chút chịu thua.
Tiểu Xung lại dồn sự chú ý vào trò chơi kia:
"Tôi ăn ít lắm, có lúc là đồ hộp, có khi bọn họ bắt được chim, chuột, giun, hoặc thịt đông, rau dại mà bọn họ mót được, có khi lại là cá mà chính tôi nuôi."
"Nhóc còn nhỏ như vậy, ăn sống sẽ không tốt cho dạ dày đâu nhỉ?" Thương Kiến Diệu nghiêm túc thảo luận vấn đề mang tính học thuật này.
Tiểu Xung cười khì khì nói:
"Tôi dạy bọn họ cách nướng đồ rồi nấu đồ nè. Lợi hại không?"
"Lợi hại!" Thương Kiến Diệu vỗ tay lốp bốp.
Hắn vỗ tay như thế, làm Tiểu Xung lại có chút xấu hổ.
"Kỳ thật bọn họ biết dùng bật lửa, tôi chỉ nói cho bọn họ biết có thể dùng lửa để nướng đồ ăn, nấu chín đồ ăn thôi. Anh có muốn một ít không?"
Thương Kiến Diệu không hề khách sáo chút nào:
"Có những gì nhiều?"
"Không biết, xem bọn họ mang gì về. Tôi không kén ăn, thật sự!" Tiểu Xung nhấn mạnh.
Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, giơ tay lau khóe miệng, rồi lập tức chuyển chủ đề:
"Nhóc ở đây bao lâu rồi?"
"Không biết." Tiểu Xung suy nghĩ một chút: "Tôi lại không có lịch, dù sao chính là rất rất rất lâu rồi. Bà lão lúc trước chính là từ cô rồi biến thành bà đấy."
"Có phải luôn ở lại nơi đây ảnh hưởng tới sự phát triển cơ thể của nhóc không?" Thương Kiến Diệu hỏi một câu quan tâm.
Tiểu Xung nhíu mày:
"Anh thật đáng ghét, đừng có hỏi mấy câu kiểu này chứ."
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, cậu ta lại vui vẻ nói:
"Kỳ thật làm một đứa bé không phải rất tốt sao? Không phải lo nghĩ quá nhiều chuyện, chẳng có gì phiền não, chỉ cần chơi game và đọc sách, hơn nữa còn không bị ba mẹ cắt ngang, không bị kiểm soát thời gian chơi."
Thương Kiến Diệu im lặng một chút, nói:
"Nhóc không thấy nhớ bọn họ sao?"
Tiểu Xung mím môi vài giây:
"Nhớ chứ. Nhưng nhớ thì có ích lợi gì, bọn họ đã chết từ lâu rồi."
Thương Kiến Diệu lại im lặng một lúc lâu, không nói năng gì. Tiểu Xung thì nghiêm túc chơi game, không để ý sự khác thường của hắn.
Không biết bao lâu sau, Thương Kiến Diệu nhìn màn hình, nói:
"Sao chỗ này lại có điện?"
"Bọn họ kéo riêng một đường dây từ phòng máy dưới đất về đây, khì khì, là tôi chỉ đạo đấy!" Tiểu Xung tỏ ra rất đắc chí.
Thương Kiến Diệu suy tư một chút, nhìn màn ảnh trò chơi rực rỡ màu sắc, hắn cầm một tay cầm trò chơi bên cạnh hộp máy màu đen:
"Cái này chơi thế nào?"
Tiểu Xung lập tức mắt tỏa sáng:
"Nào, để tôi dạy cho anh. Bấm nút này là nhảy, nút này là lăn, nút này là đón đỡ. Sau khi đón đỡ là có thể phản kích..."
...
Trong hành lang.
Tưởng Bạch Miên chờ đợi một lúc lâu, không phát hiện có dấu hiệu của đợt tập kích thứ hai, bèn quay lại vị trí cũ.
Cô cẩn thận cảm ứng tín hiệu điện, rồi hô to:
"Xuất hiện đi, kẻ tập kích đã đi rồi."
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng lần lượt thoát khỏi chỗ trốn ban đầu, cẩn thận đi tới bên cạnh Tưởng Bạch Miên.
"Nơi đây thật kỳ dị, phải mau chóng rời đi." Bạch Thần không hề che giấu ý nghĩ của mình.
Long Duyệt Hồng thì nhìn quanh một lượt, rồi hỏi:
"Thương Kiến Diệu đâu?"
Tưởng Bạch Miên cũng nghi hoặc:
"Bên này rõ ràng có tín hiệu điện... Không đúng, hai tín hiệu điện gần như chồng lên nhau. Thương Kiến Diệu bị cưỡng ép đi vào giấc ngủ?"