Trong lúc nói, cô đã chuyển họng súng xuống dưới đất, đi lên vài bước tung chân đá bay con dao găm kia.
Đám người Thương Kiến Diệu đi vào trong phòng theo, nhưng không hề thể hiện ý định tấn công.
Người Vô Tâm nữ kia sợ run trận, không biết có hiểu lời nói của Tưởng Bạch Miên, hay là để tạo ra điều kiện rời đi tốt hơn, mà thật sự lại phát ra tiếng gầm rú trầm trầm.
Trước mắt đám người Tưởng Bạch Miên lại xuất hiện những gốc cây màu xanh lục và những cỗ xe hơi bị bỏ đi.
Bọn họ dường như bị dịch chuyển ra đường phố bên ngoài.
"Quả nhiên, vừa về tới hiện thực là sẽ tự động cảm thấy Kiều Sơ rất có sức hút, muốn đi theo hắn." Tưởng Bạch Miên cảm nhận sự thay đổi trong lòng, nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Nếu là tự động mị hoặc, vì sao hai người Vô Tâm kia lại không bị ảnh hưởng?" Bạch Thần đưa ra nghi ngờ của mình: "Không phải Kiều Sơ đã nói, ngay cả loại sinh vật không phải con người như ngựa Ác Mộng cũng muốn "thịt" hắn ta sao?"
Thương Kiến Diệu lập tức nhấn mạnh:
"Đấy là tôi nói."
Lúc này Bạch Thần mới nhận ra mình đã có phần bị Thương Kiến Diệu "tẩy não", vội đổi sang lý do khác:
"Ý tôi là, ngay cả loại sinh vật không phải con người là ngựa Ác Mộng này đều bị mị hoặc, huống chi là người Vô Tâm do con người biến thành?"
"Có lẽ là do đang sinh con, dồn tất cả mọi cảm xúc vào chuyện này." Long Duyệt Hồng suy đoán.
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
"Như vậy xem ra mị hoặc của Kiều Sơ là có giới hạn về cường độ, cho nên trên đường đi hắn ta không dám thể hiện quá ác độc, quá địch ý, đây là sợ mị hoặc bị mất tác dụng mà."
Không chờ người khác nói gì, Tưởng Bạch Miên lại nói tiếp:
"Không thể lãng phí thời gian được, hiện giờ chủ yếu phải nghĩ một biện pháp để sau khi trở lại hiện thực, ta không còn bị mị hoặc ảnh hưởng nữa. Bây giờ chúng ta còn chưa rời khỏi phạm vi của nó đâu."
Thương Kiến Diệu lập tức đáp ngay:
"Để tôi thử xem sao."
"Được." Điều Tưởng Bạch Miên chờ mong nhất là "người thức tỉnh" này có thể làm ra được trò gì.
Thương Kiến Diệu chợt nghiêng đầu nhìn sang phía Bạch Thần:
"Cho tôi mượn gương."
Bạch Thần tuy nghi hoặc không hiểu, nhưng vẫn lấy một hộp gương to bằng cỡ bàn tay mà cô luôn mang theo bên người ra, đưa cho Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu mở hộp, nhìn mình trong gương, đôi mắt dần trở nên u tối:
"Mày thích Kiều Sơ;
Rất nhiều người đều thích Kiều Sơ;
Mày không cách nào có được anh ấy;
Cho nên?"
Biểu cảm trên mặt Thương Kiến Diệu lập tức trở nên méo mó, trở nên cực kỳ âm u.
Hắn nhanh chóng tự trả lời câu hỏi của chính mình:
"Cho nên, chỉ có thể giết chết anh ấy. Tao không chiếm được, kẻ khác cũng đừng hòng có được."
Thương Kiến Diệu nói hai câu này mà sát ý bốc lên ngùn ngụt, cực kỳ kiên định.
"..." Tưởng Bạch Miên khẽ nhếch miệng, nhìn cảnh này mà không biết nói gì.
"Còn có thể làm vậy?" Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.
Anh ta đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi Long Duyệt Hồng, sợ một ngày nào đó đối phương cũng sẽ lừa gạt mình như vậy, làm cho mình đi làm chuyện ghê tởm nào đó.
Bạch Thần cũng nhìn mà ngây người, mãi cho tới khi Thương Kiến Diệu trả gương lại cho cô, cô mới vô thức hỏi:
"Vì sao không sử dụng năng lực với chúng tôi?"
"Trong ảo giác, chỉ có thể ảnh hưởng chính mình." Thương Kiến Diệu cười tươi đáp lại: "Chờ thoát khỏi ảo giác, tôi sẽ sử dụng năng lực với từng người một, không thể để cho mọi người ngăn cản tôi được."
"Phù, ngay cả xuất phát điểm của tư duy cũng thay đổi rồi." Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, sợ lỡ như nói trúng câu nào đánh thức Thương Kiến Diệu, làm cho hắn không bị năng lực "chú hề suy luận" ảnh hưởng nữa.
Cô giơ tay phải lên, nã một phát súng vào vị trí chiếc ghế trong trí nhớ.
Tiếng súng nổ cũng kéo tới thay đổi, bốn người của tổ điều tra thế giới cũ đồng loạt ra khỏi ảo giác.
Lúc này, tên người Vô Tâm nam và đứa bé đã biến mất, chỉ để lại một loạt vết máu dẫn tới đường ra khác của căn phòng.
Mà người Vô Tâm nữ kia thì đứng ở cửa, vẫn chưa đi xa.
Thấy đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu tỉnh táo lại, cô ta với đôi mắt đục ngầu lại khom người xuống, hệt như đang cúi chào bọn họ.
Sau đó, cô ta xoay người chạy trốn khỏi căn phòng này, biến mất trong hành lang đối diện.
"Năng lực phục hồi cũng mạnh đấy..." Thi thoảng trọng điểm chú ý của Tưởng Bạch Miên cũng không đúng hệt như Thương Kiến Diệu vậy.
Lúc này Thương Kiến Diệu đi tới bên cạnh cô, mở miệng nói:
"Tổ trưởng, cô xem:
Cô thích Kiều Sơ;
Rất nhiều người đều thích Kiều Sơ;
Cô không cách nào có được hắn;
Cho nên?"
Biểu cảm trên mặt Tưởng Bạch Miên thay đổi vài lần, cuối cùng cô hung tợn đáp lại:
"Cho nên tôi phải đánh hắn ngất xỉu rồi kéo về!"
Thương Kiến Diệu không tỏ vẻ đồng ý, cũng không phản đối, tiếp tục dùng biện pháp tương tự làm cho Bạch Thần và Long Duyệt Hồng sinh ra ý định tấn công Kiều Sơ.
Đương nhiên ham muốn tấn công đó của bọn họ không tới từ một chỗ, một người là muốn cưỡng ép ngủ người ta, một người là vì tự ti mà sinh ra tâm lý bóp méo.
Sau khi hoàn thành mọi chuẩn bị, Thương Kiến Diệu vỗ một bên khẩu súng trường, cười nói:
"Bây giờ tổ hợp của chúng ta có thể được gọi là "liên minh chiến tuyến thất tình" rồi."
Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt, nhấn mạnh:
"Chờ lát nữa không được để Kiều Sơ tới quá gần, hắn cũng là người thức tỉnh, chắc chắn còn có năng lực khác. Hắn vừa xuất hiện ở cửa vào hành lang, chúng ta lập tức nổ súng. Ừm, mỗi người nhắm vào một vị trí khác nhau, tạo nên mạng lưới hỏa lực đan xen."
"Rõ." Đám người Thương Kiến Diệu đáp lại với âm lượng không lớn lắm.
Sau khi kiểm tra lại một lần nữa, Tưởng Bạch Miên cầm bộ đàm giắt ở đai vũ trang, bấm nút rồi nói:
"Chúng tôi đã đến cuối hành lang, gặp một người Vô Tâm cao cấp và hai người Vô Tâm bình thường. Người Vô Tâm cao cấp kia đang sinh con, không tấn công chúng tôi gì mấy, trực tiếp chạy thoát khỏi nơi này."
Vài giây sau, từ trong bộ đàm vang lên giọng nói lạnh lùng của Kiều Sơ:
"Các người ở đó chờ tôi sang."