"Được." Thương Kiến Diệu đi đầu tiên, giương khẩu súng Cuồng Chiến Sĩ lướt qua Kiều Sơ, chay tới cầu thang thông xuống phòng máy dưới lòng đất.
Lúc này, một cánh tay giơ ra chặn trước người hắn.
"Tôi đi đầu tiên." Tưởng Bạch Miên trầm giọng nói.
Đương nhiên, dù cô có hạ nhỏ giọng tới mức nào đi chăng nữa, khi không có tình huống đối chiếu, âm lượng là không đủ nhỏ.
"Tôi là người thức tỉnh." Thương Kiến Diệu rất kiên trì, vẻ mặt rất chăm chú và nghiêm túc.
"Thế nào? Cứu vớt toàn nhân loại bắt đầu từ chúng tôi trước sao?" Tưởng Bạch Miên khẽ cười một tiếng: "Anh có thể cảm ứng được kẻ tập kích trước tiên không?"
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Làm được."
"..." Tưởng Bạch Miên không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy, làm cho những lời cô định nói tiếp mắc kẹt trong cuống họng.
Vài giây sau, cô mới nghẹn ra được một câu:
"Phạm vi bao nhiêu?"
"Mười mét." Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp lời.
Tưởng Bạch Miên lặng lẽ thở phào một hơi:
"Phạm vi mà tôi có thể cảm ứng được rộng hơn anh. Trong hoàn cảnh này, nhất định phải phát hiện kẻ tập kích càng sớm càng tốt. Cho nên, tôi đi đầu tiên."
Nói tới đây thì cô cười:
"Đây không phải là không cho anh đảm nhận trách nhiệm, mà là mỗi người có một sở trường riêng, chuyện chuyên nghiệp thì phải giao cho người chuyên nghiệp nhất làm.
Nếu có một ngày tổ của chúng ta gặp phải tình huống càng nguy hiểm hơn, mà năng lực của anh phù hợp để phá giải tình thế nhất, như vậy tôi sẽ không chút do dự phái anh đi làm."
Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, gật đầu rồi chủ động lùi ra sau một bước, nhường đường.
Tưởng Bạch Miên điều chỉnh đai súng, đeo súng phóng lựu lên, sau đó chuyển sang cầm Rêu Đá, tay kia trống không.
Bên trong cầu thang là một hoàn cảnh cực kỳ chật hẹp, không gian để né tránh là có hạn, cho nên tuyệt đối không được mắc sai lầm.
Dựa vào suy nghĩ đó, Tưởng Bạch Miên tạm thời bỏ qua khẩu súng lục Liên Hiệp 202 dễ bị kẹt đạn và súng phóng lựu có thể dễ dàng làm vụ nổ lan đến bản thân.
Tuy rằng cô thường xuyên bảo dưỡng và điều chỉnh lại khẩu Liên Hiệp 202 kia, tự thấy không có khả năng xảy ra vấn đề, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, không sợ gì, chỉ sợ xảy ra chuyện bất trắc. Nếu thật sự xui xẻo, đạn bị kẹt, như vậy muốn né cũng chẳng có chỗ để né tránh.
Đương nhiên, khẩu súng phóng lựu cũng được cô đeo ở chỗ có thể dễ lấy ra dùng nhất, chỉ cần đám người Vô Tâm kia dám tụ tập ở cầu thang bên dưới, cô sẽ dám sử dụng đạn đạo tiêu diệt sạch bọn họ.
Về bên phía bản thân, chắc chắn sẽ ra mệnh lệnh nằm bò xuống trước.
Mà tay không kia là chuẩn bị để cầm đèn pin.
Tưởng Bạch Miên có thể cảm ứng được tín hiệu điện của kẻ địch, nhưng không cách nào nhìn cầu thang trong hoàn cảnh tối tăm như thế này.
Nơi này đến cả ánh trăng và ánh sao mỏng manh còn không có.
Tưởng Bạch Miên cầm đèn pin, nhanh chóng khom người xuống, nhìn ánh sáng màu hơi vàng phía trước, từng bước đi xuống cầu thang.
Cô không dám đi quá nhanh, sợ lỡ bị tập kích thì không kịp phản ứng.
Chờ khi Thương Kiến Diệu, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng theo thứ tự tiến vào cầu thang, cô quay đầu nhắc một câu:
"Nếu tôi nằm bò xuống, mọi người cũng phải lập tức nằm xuống theo nhé."
Cô nói vậy là vì lo lắng người Vô Tâm từ bên trên phóng lựu đạn, hoặc quăng lựu đạn.
Tuy rằng Kiều Sơ ở phía sau có trợ giúp từ Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp và hệ thống nhắm bắn chính xác, có khả năng không nhỏ đánh nổ lựu đạn từ trước, nhưng phải phòng bị mảnh đạn bắn tới.
Giả dụ lựu đạn của đối phương thuộc dạng có khí độc, Tưởng Bạch Miên không còn cách nào khác, chỉ có thể khiến mọi người nín thở lao về tầng một. Đến lúc đó, trừ Bạch Thần, cũng chỉ có thể dựa vào thể chất của người được chỉnh sửa gen chống đỡ được tới khi sử dụng "thuốc giải độc sinh học loại lan tràn" do công ty sản xuất mà bọn họ mang theo bên người. Còn "hệ thống lọc chống độc" của thiết bị bộ xương ngoài mà Kiều Sơ đang mặc thì không nằm trong danh mục cân nhắc.
Mà cuối cùng có hiệu quả hay không, cô cũng không cách nào khẳng định.
Nếu đám người Vô Tâm kia có cả bom nhiệt áp, Tưởng Bạch Miên chỉ có thể tự nhận là số mệnh quá xui xẻo.
Nhưng cô không quá lo lắng hai tình huống vừa nói, bởi vì cô cảm thấy người Vô Tâm không cách nào bảo dưỡng được súng ống và đạn dược. Mà kể từ khi thế giới cũ bị hủy diệt, gần như không có người tiến vào nơi đây, chỉ lần này là có mấy nhóm người tiến đến, không có nhiều trang bị như vậy.
Nghĩ tới sự quái dị của người Vô Tâm cao cấp, còn nghĩ tới các loại vũ khí mà bọn họ có thể sử dụng, Tưởng Bạch Miên chợt cảm thấy ê răng.
Long Duyệt Hồng nghe xong lời dặn của Tưởng Bạch Miên, theo bản năng đáp lại:
"Rõ, tổ trưởng!"
Âm thanh vô cùng mạnh mẽ này lập tức vang khắp cầu thang, vọng xuống từng tầng.
Lúc này Long Duyệt Hồng mới giật mình tỉnh ngộ, phát hiện ra mình lại mắc một sai lầm mới.
"Không sai."
"Rất tốt."
"Rất có tinh thần."
Tưởng Bạch Miên, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu gần như khen ngợi anh ta cùng lúc.
Kiều Sơ lạnh lùng nhìn, mở đèn pin kèm trong thiết bị bộ xương ngoài, dùng cột sáng ra hiệu cho bốn người phía trước đừng có kéo dài thời gian nữa.
Tưởng Bạch Miên ngẫm nghĩ, xác định không có chuyện gì cần đặc biệt nhắc nhở và nhấn mạnh, bèn giơ đèn pin, cầm Rêu Đá từng bước đi xuống cầu thang.
Gió ở đây có chút lạnh, bức tường bên phải đã bong tróc lở ra, tay vịn bên trái thì loang lổ sơn màu đen, lan can kim loại toàn gỉ sét.
Cột sáng màu vàng chiếu xuống dưới, cầu thang cứ từng vòng xâm nhập vào lòng đất tối om, hệt như đang tiến vào khoang miệng một con thú lớn.
Điều này làm cho sự căng thẳng và sợ hãi không thể áp chế được của Long Duyệt Hồng lại càng trở nên sâu sắc hơn, trong đầu anh ta hỗn loạn đủ loại ý nghĩ, lại bắt đầu nghi ngờ sự tất yếu của hành động lần này.
Trong lúc đi xuống từng tầng một, trong cầu thang cực kỳ yên tĩnh, dường như cả thế giới đều đã chết đi.