Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 138: Mất Nhuệ Khí 1




Tưởng Bạch Miên liếc nhìn đám người Thương Kiến Diệu một cái, rồi lại quay sang nhìn Kiều Sơ, hỏi:

"Phòng thí nghiệm kia ở chỗ nào?"

Kiều Sơ đội mũ giáp nên không thấy rõ vẻ mặt còn chưa kịp trả lời, tiếng gào hú thê lương khàn khàn kia lại một lần nữa vang vọng tận mây xanh.

Lúc này đây, đám người Thương Kiến Diệu có thể nghe được rất rõ tiếng gào hú đó vang lên ở nơi cách chỗ mình không xa, chỉ vài con phố phía sau "Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh".

Âm thanh đó khổng lồ như thế, vang dội như vậy, khiến đám người Thương Kiến Diệu ù hết lỗ tai, đầu óc mê muội.

Nó hệt như đến từ tận sau trong đáy lòng của mỗi người, đến từ trí nhớ sợ hãi không thể nào hóa giải được, làm cho đôi chân Long Duyệt Hồng run bần bật không thể kiểm soát nổi, làm cho Bạch Thần theo bản năng kéo chặt khăn quàng cổ, kéo mạnh tới mức dường như muốn thắt chết bản thân.

Cơ thể Tưởng Bạch Miên khe khẽ run run, dường như đang dùng hết sức bình sinh để chống cực lại nỗi sợ hãi này. Thương Kiến Diệu thì thoáng rụt người lại, hệt như hắn vẫn còn là một đứa bé.

Nhưng hắn nhanh chóng bình thường trở lại, không, cũng không tính là bình thường, hắn nở nụ cười, tỏ ra vô cùng hào hứng.

Suy nghĩ của hắn dường như nhảy vọt qua từ "sợ hãi", mà đi tới từ "hưng phấn".

Đương nhiên phần lớn cũng là vì tiếng gào thê lương cực lớn đó đã dừng lại, chỉ còn tiếng vọng và những tiếng gào khắp các nơi trong phế tích là vẫn còn đang vang vọng không ngớt. 

Lúc này, Kiều Sơ khẽ cười nhẹ một tiếng:

"Phòng thí nghiệm ở ngay chỗ âm thanh kia vừa phát ra."

Nghe được câu này, đám người Tưởng Bạch Miên sợ hãi, bắt đầu suy nghĩ lan man:

Phòng thí nghiệm thần bí truyền ra tiếng gào tiếng rống... Trạm thủy điện vẫn còn vận hành từ khi thế giới cũ hủy diệt tới nay... Phế tích thành phố được vệ sinh dọn dẹp theo định kỳ... Một bộ phận dây điện và thiết bị vẫn còn có thể sử dụng được tới bây giờ... Quái vật hình mèo có thể cưỡng ép người ta đi vào giấc ngủ... Ngựa Ác Mộng có thể tạo ra cơn ác mộng chân thật gây ra các loại hậu quả nghiêm trọng... Sự tồn tại nghi là người Vô Tâm cao cấp, một khu vực sâu trong đầm lầy không có phóng xạ hay ô nhiễm nhưng lại có nhiều quái vật...

Những thông tin này tập trung lại một chỗ, chân tướng như đã gần trong gang tấc, mà lại cực kỳ đáng sợ.

Tưởng Bạch Miên vừa rất hoảng sợ, nhưng lại có chút hưng phấn.

Đây là một trong những nguyên nhân mà cô thành lập tổ điều tra thế giới cũ!

"Không biết nghiên cứu của phòng thí nghiệm kia có liên quan gì tới thế giới cũ bị hủy diệt hay không..." Tưởng Bạch Miên nói như đang tự lẩm bẩm.

Kiều Sơ không để ý tới vấn đề này, sải bước đôi chân có bao quanh bởi khung xương kim loại:

"Nên đi mở điện."

Tưởng Bạch Miên đuổi theo, hỏi với tốc độ nói khá gấp:

"Anh có sơ đồ bố trí của chỗ này không?"

"Đầu tiên xuống phòng máy dưới lòng đất đóng cầu dao, khôi phục nguồn điện của tòa nhà này, sau đó tới trung tâm mạng lưới tầng 17, hoàn thành việc mở điện." Kiều Sơ dường như đã sớm biết rõ tình hình của "Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh" này.

Đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, theo Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài đi qua cổng bên trái, tiến vào trong sân.

Nơi đây cực kỳ rộng rãi, cây cối cũng tươi tốt, các loại xe hơi bỏ hoang được dừng đỗ đúng chỗ, không chặn giữa đường.

Những lùm cây có cao có thấp, có cái mọc chỉa lung tung hoặc lộn xộn phân tán xung quanh, mờ mờ, hệt như đám quái vật núp mình trong bóng đêm, làm cho Long Duyệt Hồng vốn sợ hãi thì lại càng căng thẳng toàn thân, dường như sẽ có thể làm ra động tác đánh trả bất cứ lúc nào.

Theo ý nghĩ của anh ta, tổ mình hoàn toàn không nên đi vào Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh, không nên khôi phục nguồn điện của chỗ này để thử mở tất cả cửa của phòng thí nghiệm thần bí kia.

Tạm không nhắc đến xem điều này liệu có mang tới một vòng tai nạn mới cho xã hội loài người vốn yếu ớt trên Đất Xám hay không, Long Duyệt Hồng cảm thấy đám người bọn họ không thể nào chống đỡ được mối nguy hiểm ẩn chứa trong phòng thí nghiệm thần bí kia và phế tích quỷ dị này.

Anh ta hoàn toàn không muốn hy sinh, hoàn toàn không muốn biến thành tiền tử tuất tám mươi tháng lương.

Phía trước tòa nhà Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh có một hồ nước, nước bên trong bẩn đục, không ít đồ vật linh tinh nổi lên trên, nhưng không nhiều như tưởng tượng.

Ánh trăng và ánh sao mỏng manh chiếu xuống, Long Duyệt Hồng đột nhiên thấy có một bóng đen chợt hiện lên trong làn nước.

"Có gì đó!" Anh ta hoảng sợ giơ khẩu Cuồng Chiến Sĩ nhắm thẳng chỗ đó.

Kiều Sơ quay đầu nhìn anh ta một cái:

"Một con cá bình thường."

Long Duyệt Hồng lập tức thở phào một hơi, nhưng cũng vì kích thích còn sót lại đo điều đó đưa tới rốt cuộc đốt cháy nỗi sợ hãi chồng chất trong lòng anh ta.

"Không, không bình thường! người Vô Tâm không ăn cá sao? Tôi, tôi không muốn vào đó! Tôi bỏ cuộc! Tôi trở lại chỗ xe Jeep chờ mọi người!" Anh ta nói một mạch tất cả ý nghĩ trong lòng.

Giờ phút này, anh ta lại cảm thấy Kiều Sơ không còn cuốn hút như thế nữa.

Kiều Sơ đội mũ giáp sửng sốt một giây, sau đó nheo mắt lại.

Y lặng lẽ giơ cánh tay che phủ bởi thiết bị bộ xương ngoài lên, dùng khẩu súng trường có ngoại hình quái dị kia nhắm thẳng vào Long Duyệt Hồng.

Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần đồng thời mở miệng, định ngăn cản, lại có chút do dự, không biết có cần phải đến mức ra tay với nhau không, nội tâm cả hai dường như rơi vào cơn tranh đấu dữ dội.

Kiều Sơ không cho bọn họ cơ hội kịp phản ứng, chuẩn bị bóp cò.

Đột nhiên, y phát hiện ngón tay của mình không cách nào kéo ra sau được!

Ngoài đó ra, các ngón tay của y có thể vận động cực kỳ linh hoạt với tất cả các phương hướng khác.

Dường như y chỉ thiếu động tác bóp cò này!

Kiều Sơ lập tức đưa mắt nhìn lướt qua Long Duyệt Hồng, nhìn vào Thương Kiến Diệu ở phía sau một khoảng ngắn.

Thương Kiến Diệu thoáng khom người, dường như đang há miệng thở dốc.