Ngay khi Tưởng Bạch Miên cảm thán là rốt cuộc rắc rối đã qua, có thể bước lên con đường đã định sẵn từ đầu, một giọng nam trầm trầm có vẻ hùng hồn vang lên:
"Khi Tưởng Bạch Miên nói ra những lời này, cô không ngờ rằng chuyện này còn xa mới kết thúc, ngọn sóng vận mệnh đã đẩy cô đi theo một con đường hoàn toàn ngược lại..."
Tưởng Bạch Miên ngạc nhiên quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu:
"... Sao anh đột nhiên lại nói lời này?"
Thương Kiến Diệu thành thật đáp:
"Trong đầu tôi vừa nghĩ tới câu nói đó, có lẽ là cảm ứng được ý trời từ nơi sâu xa mờ mịt."
Tưởng Bạch Miên cực kỳ ngờ vực, Long Duyệt Hồng thì do dự nói:
"Lời này, hình như tôi nghe ở đâu rồi... Đúng rồi, trong chương trình đài phát thanh lúc trước!"
Chỉ sửa tên người đi mà thôi!
Trạm phát thanh thuộc Bộ phận Giải trí của công ty Sinh Vật Bàn Cổ không chỉ làm mỗi "Bản tin giờ tròn", mà còn làm các chuyên mục khác như "Âm nhạc đêm khuya", "Đọc truyện", các một trong không nhiều những món giải trí tinh thần cho các nhân viên.
Vẻ mặt nghiêm túc rút khỏi khuôn mặt Thương Kiến Diệu, thay vào đó là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời:
"Mọi người không thấy lời kịch này phối với cảnh tượng ban nãy, đặc biệt có cảm giác sao?"
Tưởng Bạch Miên bật cười:
"Lại còn phối lời kịch nữa? Ừm... Không tệ, xem ra tâm tình mọi người vẫn còn khá ổn."
Cô đảo mắt qua, thấy vẻ mặt Bạch Thần có chút mờ mịt.
Cô gái nhỏ nhắn này đứng đó, không biết nên làm sao để gia nhập đề tài này.
"Có phải cảm thấy hơi cô đơn? Cảm thấy mình như người ngoài cuộc không?" Tưởng Bạch Miên mỉm cười hỏi thẳng.
Sắc mặt Bạch Thần biến đổi, cô vô thức mím môi:
"Vốn chính là người ngoài mà."
Bởi vì cô chưa phải nhân viên chính thức, mà một số tin tức trong đài phát thanh là không được tiết lộ ra ngoài, cho nên hiện tại cô đang ở khu vực cho các nhân viên không chính thức, nơi không mắc đường dây tương ứng.
Điều này làm cho cô có chút không hiểu khi nghe nói về những đề tài liên quan.
Nếu không nhờ trước kia ở một điểm tụ cư cô từng nhìn thấy loa phóng thanh dùng để đưa mệnh lệnh, ở tầng lầu trong Bộ phận An toàn cũng được nghe báo giờ tròn, có lẽ cô chưa hẳn đã hiểu hai từ "phát thanh" có nghĩa là gì, hệt như rất nhiều thợ săn di tích biết trong phế tích nhà máy thép có tòa nhà sập là của đài phát thanh, nhưng lại không rõ đài phát thanh là cái gì.
"Không được nói như vậy, không ít nhân viên cao cấp trong công ty, thậm chí có một số là tầng quản lý, đều xuất thân từ dân du cư hoang dã. Chờ khi cô được chuyển lên làm nhân viên chính thức là có thể tham gia thống nhất hôn phối, đến lúc đó đều là người một nhà." Tưởng Bạch Miên an ủi hệt như đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Vả lại, cô cảm thấy tình nghĩa giữa chúng ta sâu sắc, hay tình nghĩa giữa tôi với thành viên Hội đồng Quản trị vốn chẳng được tiếp xúc mấy sâu sắc hơn? Cùng trải qua sinh tử, chúng ta chính là chị em khác cha khác mẹ, sao có thể coi là người ngoài?"
"Chúng tôi thì sao?" Thương Kiến Diệu cười nói chêm vào.
"Các anh?" Tưởng Bạch Miên còn tỏ ra nghiêm túc suy tư hai giây: "Tạm thời không thể nói là chị gái và em trai khác cha khác mẹ, lỡ sau này đến lúc thống nhất hôn phối, một trong hai anh được ghép thành một cặp với Bạch Thần thì sao?"
Bạch Thần nghe tiền bối dân du cư hoang dã gia nhập "Sinh Vật Bàn Cổ" nhắc tới chuyện thống nhất hôn phối, nghe vậy thì không nhịn được quan sát Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vài lần, vẻ mặt dường như không được vui vẻ cho lắm.
"Tôi biết, cô có chút tự ti." Thương Kiến Diệu dường như rất hiểu ý của Bạch Thần.
Với sự từng trải, kiến thức và tu dưỡng của mình, giờ khắc này các cơ trên mặt Bạch Thần cũng có chút vặn vẹo, không biết là nên tức giận mắng lại, hay là vừa bực mình vừa buồn cười đáp.
"Anh thì thôi, người vô tâm vô phế thế nào mới để ý đến anh chứ? Chậc, nếu như anh là người câm điếc, tay chân tàn tật, có lẽ số người thích anh sẽ nhiều hơn đôi chút." Tưởng Bạch Miên đùa giỡn lại không chút khách khí.
Khi nói với Thương Kiến Diệu, cô không cần phải quá cẩn thận. Thông qua những ngày ở chung này, cô đã bước đầu khẳng định nội tâm của đối phương khá mạnh mẽ, sẽ không bị những lời nói tương tự làm tổn thương.
Trái lại, khi nói với Long Duyệt Hồng thì không thể nói như vậy được.
Là một tổ trưởng, từ xưa tới nay Tưởng Bạch Miên luôn hiểu rằng con người không ai là giống ai, người khác biệt thì có cách đối xử khác biệt.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô rất được chào đón trong Bộ phận An toàn.
Long Duyệt Hồng, vốn bị Bạch Thần đánh giá và vẻ mặt tiếp đó của cô làm cho có chút tự tin, cũng bị Thương Kiến Diệu chọc cười, chút tự tin mới nhú trong lòng cũng lập tức tan biến.
Lúc này Bạch Thần nghiêng đầu nói với Long Duyệt Hồng:
"Xin lỗi nhé, ban nãy tôi tưởng tượng cảnh các anh làm chồng tôi, cảm thấy hơi kỳ quặc, không quen cho lắm, chứ không có ý gì khác."
"Không sao, không sao." Long Duyệt Hồng nhanh nhảu đáp lại.
Tưởng Bạch Miên thì cười tủm tỉm hỏi:
"Nếu không cảm thấy kỳ quặc thì sao?"
"Thì tìm cơ hội ngủ người ta thôi." Bạch Thần thuận miệng đáp.
"Hả?" Long Duyệt Hồng khiếp sợ ra mặt.
Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên cũng có chút nhướng nhướng mày.
Không biết vì sao mà Bạch Thần bỗng dưng muốn cười:
"Ở trên Đất Xám, đây là chuyện rất bình thường. Nếu thích người ta thì cố gắng ngủ người ta, phải ngủ cho nhanh vào, nếu chờ tới hôm sau, có khi anh ta hoặc tôi sẽ vì đủ thứ vấn đề mà chết.
Tổ trưởng, tôi vẫn cho rằng cô là người giàu kinh nghiệm, kết quả..."
"Ha ha." Tưởng Bạch Miên cười khan hai tiếng: "Trọng tâm của tôi không nằm ở hướng này."
Cô chợt tỏ vẻ suy tư:
"Đây là một điểm nên ghi chép lại. Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, người trên Đất Xám vì hoàn cảnh sinh tồn quá khắc nghiệt nên đã tự hình thành một loại phong tục nhân văn."