Loại thịt của quả dại này không mềm mềm như hắn nghĩ ban đầu, trái lại có chút giòn giòn như táo.
Thịt nó hơi chua, nhưng không giấu được vị ngọt, làm cho người ta càng ăn càng có tinh thần.
Sau khi nhai nốt chỗ thịt quả còn lại rồi nuốt xuống, Thương Kiến Diệu vỗ vỗ tay, đứng dậy.
Thương Kiến Diệu đang định tuyên bố cuộc huấn luyện chiều hôm nay bắt đầu, đột nhiên trên bầu trời phương bắc nổ ba pháo hoa liên tục, một vàng, một xanh lục, một xanh lam.
"Đạn tín hiệu của công ty..." Cô khẽ cau mày, lẩm bẩm với âm lượng không nhỏ: "Tới cũng hơi nhanh quá nhỉ?"
"Có người giả tạo?" Bạch Thần nghĩ tới một khả năng.
Tưởng Bạch Miên cẩn thận phân biệt, rồi lắc đầu:
"Đây là đạn tín hiệu đặc chế của công ty, người ngoài không làm giả được, vả lại thứ tự màu sắc cũng đúng. Có lẽ, quả thực có một đội ngũ của Bộ phận An toàn đang huấn luyện thực địa gần đó, trực tiếp tới luôn? Hoặc là công ty đã sớm chú ý dị thường ở phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, ngay buổi tối lần đầu tiên chúng ta nghe thấy tiếng gầm thét kia?"
Thương Kiến Diệu nghe xong, đột nhiên cười nói:
"Chi bằng, phái Long Duyệt Hồng qua đó xác nhận trước?"
"Sao lại là tôi?" Long Duyệt Hồng ngạc nhiên hỏi vặn lại.
"Tôi chỉ có thể chỉ huy được cậu thôi." Thương Kiến Diệu cực kỳ thản nhiên.
Long Duyệt Hồng lé mắt nhìn hắn, cố ý tỏ vẻ khinh thường.
Lúc này Tưởng Bạch Miên cười nói:
"Lời Thương Kiến Diệu nói cũng rất có lý."
Sắc mặt Long Duyệt Hồng lập tức tái nhợt đi.
Tưởng Bạch Miên nói tiếp:
"Chúng ta quay về khu vực trấn Hắc Thử trước, đến gần đó, lại phái anh mặc thiết bị bộ xương ngoài đi làm trinh sát."
Nghe nhắc tới thiết bị bộ xương ngoài, Long Duyệt Hồng lập tức trấn định trở lại.
Anh ta giơ tay vỗ trán, nói nhỏ:
"Sao tôi lại quên mất thứ này chứ..."
Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu, tuy không nghe rõ ràng, nhưng vẫn đoán được đại khái Long Duyệt Hồng sẽ nói gì.
Cô cố nhịn cười, phản bác một câu:
"Anh cảm thấy chính mình có thể đảm nhận được nhiệm vụ trinh sát này sao? Anh quen biết bao nhiêu nhân viên của Bộ phận An toàn? Đến bên đó rồi, cho dù cần phải trinh sát thì cũng phải để tôi."
Dứt lời, Tưởng Bạch Miên sải bước đi tới chỗ xe Jeep, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu:
"Mọi người thu dọn đi."
...
Khi trời gần tối, tổ điều tra thế giới cũ về tới dải đồi núi nơi trấn Hắc Thử tọa lạc.
Trải qua Tưởng Bạch Miên mặc thiết bị bộ xương ngoài ra ngoài trinh sát, bọn họ hoàn toàn xác định người thả ra đạn tín hiệu liên lạc là của công ty Sinh Vật Bàn Cổ.
Sau khi cất thiết bị bộ xương ngoài xong, Bạch Thần lái xe đưa Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng xuống dưới chân núi nhỏ.
Ở nơi đây có mười mấy nhân viên Sinh Vật Bàn Cổ mặc trang phục màu xám đen, bọn họ cầm súng trường "Cuồng Chiến Sĩ" tiêu chuẩn, chia nhau phong tỏa đường ở các vị trí khác biệt.
Bạch Thần dựa theo hiệu lệnh đối phương dừng xe. Tưởng Bạch Miên mở cửa trước, đi qua bên đó.
Trên đường đi, cô lấy biển tên hình chữ nhật nền hồng chữ màu vàng ra, đeo lên trước ngực.
Trên biển tên, bốn từ "Sinh Vật Bàn Cổ" dưới ánh trời chiều lòe lòe phát sáng.
Hai nhân viên võ trang đầy đủ, cũng đeo biển tên tương tự giơ tay chào, một người cầm một thiết bị điện tử loại có màn hình, một người lên tiếng:
"Số thẻ điện tử."
"02310162155." Tưởng Bạch Miên thành thạo nói ra một chuỗi con số.
Nhân viên Bộ phận An toàn cầm thiết bị trong tay nhập chuỗi con số này vào, điều tra thông tin liên quan tới Tưởng Bạch Miên.
Anh ta nhanh chóng so sánh ảnh chụp và đặc điểm, rồi giơ tay cúi người hành lễ:
"Chào buổi chiều, tổ trưởng Tưởng."
Chờ khi Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần nghiệm chứng xong số thẻ điện tử nhân viên, hai nhân viên Bộ phận An toàn trước mặt đồng thời nhường đường.
"Các anh thuộc đại đội nào? Sao lại tới đây nhanh như vậy?" Tưởng Bạch Miên thuận miệng hỏi.
Nhân viên Bộ phận An toàn vừa đòi số thẻ điện tử kia trả lời:
"Sau khi tin tức phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ xuất hiện dị thường được báo về, chúng tôi lập tức xuất phát, dọc đường đi mới thấy đạn tín hiệu khẩn cấp mà cô bắn."
Nhân viên cầm thiết bị điện tử trong tay bổ sung:
"Chúng tôi là đại đội 23."
Tưởng Bạch Miên không hề bất ngờ với câu trả lời này của bọn họ, cảm thấy yên tâm hơn không ít:
"Bao nhiêu tổ của các anh tới đây?"
"Cả đại đội đều tới đây, có đi xe thiết giáp." Nhân viên Bộ phận An toàn phía đối diện không hề giấu diếm.
"Không tệ." Tưởng Bạch Miên nở chút nụ cười trên mặt.
Trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, Bộ phận An toàn phụ trách hành động đối ngoại, đơn vị cơ bản là tổ tác chiến.
Mỗi một tổ tác chiến có từ hai mươi đến ba mươi người, một tổ trưởng (cấp D7), một tổ phó (có khả năng từ cấp D4 tới D6).
Vì để tiện cho chỉ hy, trong tổ tác chiến thường chia nhỏ ra hơn, bọn họ thường thiết lập ba đến bốn ban, mỗi ban là một ban trưởng (cấp D4 hoặc D5).
Tương tự, ba tổ tác chiến tạo thành một đại đội hành động. Lại thêm nhân viên bổ sung, một đại đội hành động có chứng tầm một trăm người, đội trưởng thường là cấp D8.
Lên trên nữa là đoàn hành động, từ bốn trăm đến năm trăm người, đây là biên chế đội ngũ lớn nhất của Bộ phận An toàn, quản lý tương ứng của đội ngũ này là cấp D9.
Nếu có chiến tranh quy mô lớn bùng nổ, đoàn hành động sẽ gom một vài tổ lại lâm thời thành lập cụm hành động, do giám đốc cụm hành động khác (quản lý cấp M1) chỉ huy và điều khiển. Vệ đội của riêng Đại lão bản, cụm hành động trực thuộc tầng quản lý, cụm bảo vệ hạng mục quan trọng thuộc loại trường hợp đặc biệt thường trực, lại thêm cụm hành động chân chính số lượng người ít.
Nói các khác, đại đội hành động được cho là một trụ cột vững vàng trong biên chế Bộ phận An toàn.
"Đội trưởng của các anh đâu?" Tưởng Bạch Miên hỏi lại.
"Ở trấn Hắc Thử." Nhân viên cầm thiết bị điện tử thành thật đáp lại.
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
"Dẫn bọn tôi qua đó, có tin tức quan trọng."