Nếu không phải y không chiếm được mỏ quặng, ruộng đất tốt, hiện giờ y tuyệt đối không chỉ có mười bảy mười tám thuộc hạ trung thành, chí ít có thể mở rộng lên tới hai ba trăm người. Chừng đó là có thể thành lập điểm tụ cư quy mô lớn của riêng y, tương tự với thành Dã Thảo ấy, sau đó suy xét để cho thế lực lớn nào đó mượn sức, từ đó về sau có đảm bảo, hoặc nếu mọi chuyện đều thuận lợi thì có thể làm một thế lực nhỏ có sức ảnh hưởng.
Ha ha, cũng có khả năng "Linh Cẩu" cảm thấy nuôi mấy trăm mấy nghìn người quá vất vả, quản lý thành phố quá phiền toái, thường còn phải nhịn cơn tức từ các thế lực lớn, không tiêu dao tự tại như làm cướp, cho nên mới luôn duy trì quy mô hiện giờ.
À, đúng rồi, tên thật của y là Lâm Lập."
Thương Kiến Diệu nghiêm túc lắng nghe, rồi tổng kết một câu:
"Tình nghi lớn nhất, hơn nữa số lượng người còn nhiều hơn dự đoán của chúng ta."
Chỉ số thành viên chủ chốt mà đã gần hai mươi người, như vậy số lượng phụ thuộc ít nhất cũng phải trên trăm.
"Bọn họ thậm chí còn có cả xe thiết giáp, súng máy hạng nặng, có ống phóng rocket." Tưởng Bạch Miên bổ sung: "Nhưng mà, hẳn là bọn họ không có những thứ như thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, áo giáp thông minh bionic, vũ khí Gaus, vũ khí plasma. Xem cho, cho dù lời đồn là thật, "Linh Cẩu" nắm giữa được kho súng đạn thì cũng mang tính phổ quát, không có loại tinh vi phức tạp."
Thấy Thương Kiến Diệu im lặng không nói gì, Tưởng Bạch Miên cười nói:
"Với thực lực hiện tại của tổ điều tra thế giới cũ chúng ta, trong tình huống đánh lén, quả thực có hy vọng không nhỏ xóa sổ được toán cướp này. Những kẻ phụ thuộc sẽ không thật sự bán mạng cho "Linh Cẩu", chỉ cần không cho "Linh Cẩu" cơ hội đốc chiến là được.
Nhưng với tố chất thành viên và trang bị vũ khí của bọn họ, chúng ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ chết một nửa."
Dứt lời, Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn bên ngoài góc khuất này:
"Vả lại, chưa chắc ta đã có cơ hội đánh lén. Không phải vừa rồi anh trực tiếp thả luôn dân du cư hoang dã kia cho đi về, không sợ gã đổi hoàn cảnh, nhận thấy điều bất thường sao?
Không sợ gã báo cáo lại, để "Linh Cẩu" đoán được bên chúng ta có người thức tỉnh?"
"Không thì sao? Giết gã chăng?" Thương Kiến Diệu đáp lại, vẻ mặt không chút thay đổi.
"Đúng là mềm lòng mà." Tưởng Bạch Miên cười nhạo một tiếng: "Tôi cũng thế. Loại người sinh ra ở thế lực lớn, không trải qua đủ loại tranh đấu của niên đại hỗn loạn như chúng ta luôn dễ mềm lòng."
Cô lại nói:
"Nhưng nếu thật sự đánh lén, hoàn toàn có thể khống chế tên dân du cư hoang dã kia trước, chờ khi mọi việc chấm dứt rồi mới thả gã đi.
Về điểm này, không hẳn là anh không nghĩ đến, anh vẫn luôn cảnh giác với khi nào năng lực của mình mất hiệu lực mà."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
"Từ những điều trên tổng hợp lại, chính anh đã loại bỏ ý tưởng dựa vào chính mình đột kích toán cướp kia. Đúng là bạn tốt mà!"
"Hiện tại vẫn không thể xác định chính là đám người "Linh Cẩu" kia làm." Thương Kiến Diệu mặt không thay đổi đáp: "Chờ công ty phái người tới thôi."
"Ý hay!" Tưởng Bạch Miên cười khen một tiếng.
Thương Kiến Diệu nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhíu mày, hỏi:
"Tổ trưởng, cô nói xem, đám người "Linh Cẩu" kia nghe thông tin báo cáo xong, liệu sẽ có phản ứng gì?"
"Tôi chưa từng giao thiệp với bọn họ bao giờ, rất khó để phán đoán. Nhưng mà, từ biệt hiệu "Linh Cẩu" này có thể nhìn ra đám người kia giỏi nhất lấy nhiều bắt nạt ít, giỏi bám đuôi theo dõi, đánh lén sau lưng, tuy hung ác và tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không điên cuồng, không lỗ mãng. À, tôi nói bừa vậy thôi chứ không dám khẳng định, chờ về hỏi lại Bạch Thần chứng thực." Tưởng Bạch Miên suy tư rồi đáp:
"Dù sao không có gì ngoài hai cách ứng đối sau:
Một là nhân dịp đại đội của công ty tới đây, đảo hướng sưu tầm khu vực này, xử lý những nhân viên điều tra là chúng ta, xóa đi dấu vết, nhưng bắt buộc phải suy xét khả năng bản thân đạn tín hiệu chính là một cái bẫy đang chờ bọn họ chui đầu vào lưới.
Hai là, lập tức bỏ lại đám phụ thuộc bị ép buộc kia, mang theo thành viên chủ chốt dời đi. Bọn họ không nhiều người, lại có đầy đủ xe cộ, cũng lấy được không ít vật tư từ trấn Hắc Thử, chắc chắn sẽ không lề mề chậm chạp như đại đội lớn, vả lại trên đất hoang rộng lớn này, những khu vực có thể lẩn trốn thực sự quá nhiều.
Chờ khi biết rõ kẻ địch là ai, di chuyển tới xung quanh thế lực lớn khác, đổi khu vực cướp bóc."
Thấy mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, Tưởng Bạch Miên cố ý hừ một tiếng:
"Có phải anh đang nghĩ, bọn họ dám tìm kiếm ngược lên đây, anh sẽ dám mặc thiết bị bộ xương ngoài, tiêu diệt từng bộ phận?"
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, người phụ nữ có vóc dáng cao gầy buộc tóc đuôi ngựa này nở nụ cười:
"Làm sao tôi có thể cho anh cơ hội đó? Rõ ràng phải là tôi làm mới đúng!"
Cô lại lập tức chuyển chủ đề:
"Nhưng tôi cho rằng, khả năng đám "Linh Cẩu" kia không có phản ứng gì càng lớn hơn."
"Vì sao?" Thương Kiến Diệu có chút nghi hoặc.
Tưởng Bạch Miên thu lại phần lớn ý cười:
"Đám phụ thuộc bị ép buộc chưa chắc đã một lòng với đám người "Linh Cẩu". Bọn họ ước gì có thế lực lớn đến đánh đuổi "Linh Cẩu" đi, dù sao bét nhất cũng chính là bị bắt đi làm nô lệ, dù sao cũng còn hơn là vật hi sinh cho "Linh Cẩu". Hơn nữa, nếu thực sự xảy ra kịch chiến, bọn họ có đủ cơ hội để chạy trốn.
Nếu lão Dơi kia thông minh, thì sẽ biết nên báo cáo cái gì, nên giấu diếm cái gì."
Thương Kiến Diệu nghe xong, như có suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Hai người dừng thảo luận, tiếp tục quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra người khả nghi nào.
Khi sắp tới giờ ăn, bọn họ kết thúc hành động, về doanh địa ẩn nấp trên núi nhỏ.
Một ngày không nói chyện, đến nửa đêm, Thương Kiến Diệu ngủ trong lều vải bị Long Duyệt Hồng đánh thức, bưng khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ nhận lấy nhiệm vụ trực đêm.
Hắn tuần tra một lượt, rồi đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Ở chỗ này có thể trực tiếp nhìn thấy rừng cây nhỏ và cửa vào trấn Hắc Thử bị lấp kín.
Trong ánh sáng mờ tối, và màn đêm yên tĩnh tới cực kỳ, một tảng đá chỗ hang động kia đột nhiên rơi xuống.