“Vân La, ngươi sao vậy? Đây chính là rau quả thịt heo tươi sống ta đem riêng từ trên đất liền về đấy, bình thường ở trên biển là không có mà ăn đâu.” Bên cạnh bàn ăn thịnh soạn, Duẫn Giám Phi nhìn Vân La không còn lòng dạ nào cầm đũa, mẫn cảm nhận thấy được hắn quả thật không giống với trước kia, lúc trước còn tưởng là mình đã suy nghĩ quá nhiều, hiện tại thoạt nhìn: Tên hỗn đản A Tam kia thật sự không nói linh tinh gì với hắn đấy chứ? Duẫn Giám Phi thầm nghĩ.
“Có thể là do bệnh vừa đỡ nên không có khẩu vị.” Vân La cố gắng kéo miệng tươi cười, hắn biết lúc này bày ra thái độ kính nhi viễn chi với Gia, chỉ sẽ bán đứng A Tam. Có điều diễn trò thật sự mệt mỏi quá, tưởng tượng đến cảnh Duẫn Giám Phi có thể ân cần như thế lấy lòng Minh Châu Minh Nhược, bây giờ lại đem bọn họ vất qua một bên, hắn liền khó chịu tim đau chỉ muốn vỡ ra. Bản thân rõ ràng nên rứt bỏ, nếu không nửa năm sau, một năm sau, hai năm sau, không, hoặc là căn bản không được đến nửa năm, kết cục bị vứt bỏ của chính mình so với Minh Châu Minh Nhược chắc chắn còn tệ hơn nữa, dù sao bọn họ còn có dung mạo tư thái tuyệt mỹ, còn ta cái gì cũng không có, lại là một người thọt. Hắn thương tâm mà nghĩ.
Duẫn Giám Phi nhìn ra vẻ u sầu trong mắt hắn, Vân La là một người thanh khiết, không hề có tí xíu tâm cơ gì. Hắn nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vân La, ngươi có biết thân phận thật sự của ta hay không? Ta thật ra là thân ca ca của đương kim Vạn tuế, nói thật, ta vốn không định nói cho ngươi, bởi vì ta sợ rằng ngươi sẽ tự ti, có điều nếu đã lựa chọn ở bên ngươi, nhất định sẽ đối xử chân thành với ngươi.” Duẫn Giám Phi lấy cớ cho mình: “Ừm, ngôi vị hoàng đế hiện nay vốn là của ta, cho nên ta muốn lấy lại nó, Vân La, ngươi đồng ý ở bên cạnh giúp đỡ ta hay không?” Cẩn thận quan sát biểu cảm của Vân La, phát hiện trên mặt hắn có lộ ra một chút kinh ngạc, đó rõ ràng là phản ứng khi thấy mình lại có thể đem chuyện này kể cho hắn. Hắn thậm chí cả tay cũng không hề run rẩy một chút nào. Duẫn Giám Phi cười lạnh một tiếng: A Tam chết tiệt, ngươi chết chắc rồi.
Vốn tưởng rằng Vân La sẽ nói “Nếu muốn ngươi vì ta mà buông bỏ ngôi vị hoàng đế, ngươi có đồng ý không?” gì đó. Trong lòng Duẫn Giám Phi có hơi thất vọng một chút, tuy rằng chỉ mới qua có một đêm, thế nhưng sự thanh khiết thuần phác củaVân La đã xâm nhập nội tâm của hắn, buông bỏ người này thực sự có chút không nỡ, có điều nhất định phải buông bỏ, hắn không thích một người mới chỉ cùng bản thân qua một đêm đã nghĩ rằng cả hai đã thân thiết đến mức có thể khiến cho mình vì hắn mà làm cái này cái kia, vứt bỏ cái này vứt bỏ cái kia, cho dù có là Vân La cũng không thể khiến hắn từ bỏ, hắn vì kế hoạch này đã phải trả giá biết bao nhiêu tâm huyết, đã không một ai hiểu, thì cũng không một ai có tư cách có thể khiến hắn buông tay.
Ngoài ý muốn, Vân La chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, lộ ra một cái mỉm cười, gật đầu nói: “Mạng của ta đều là của ngươi, chỉ cần ngươi không làm những chuyện thương thiên hại lí (táng tận lương tâm, tàn nhẫn), ta sẽ ủng hộ ngươi. Ta...... Ta chỉ là không hy vọng sẽ xảy ra chiến tranh......” Ngữ khí của hắn trở nên ảm đạm: “Cho dù có là thời nào, chiến hỏa bùng nổ, chịu khổ sở nhiều nhất vẫn là dân chúng. Duẫn Giám Phi, ngươi...... đến lúc đó ngươi có thể, đừng để cho quân đội của ngươi khi dễ dân chúng được không?” Hắn hạ thấp mắt, nói ra khẩn cầu duy nhất trong lòng mình, vừa dứt lời, cả người đã bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, trên đầu vang lên giọng nói kích động của Duẫn Giám Phi: “Vân La, ta hứa với ngươi, nhất định sẽ không để cho quân đội đi quấy rối dân chúng, ta sẽ hết sức không khơi mào chiến hỏa.”
×××××××××××××
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì, tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi tương tư……” Trên mặt biển, ai đó đang ngâm khúc tương tư trong thuyền. Từng câu từng chữ đều thấy sầu triền miên, dường như ẩn chứa biết bao tình ý vô hạn.
Duẫn Giám Phi ôm ấp Vân La ngồi ở đầu thuyền, cùng nhau nhìn ngắm vầng trăng sáng ngoài kia, gió biển nhè nhẹ thổi tung vạt áo rộng thùng thình, hắn vội vàng giúp Vân La ghém lại, vừa cười nói: “Ngươi bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên cẩn thận một chút.” Nói xong lại trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên cười hỏi: “Vân La, vì sao giữa trưa không bảo ta vì ngươi mà buông bỏ kế hoạch cướp lấy ngôi vị hoàng đế, ta đã nghĩ là ngươi sẽ nói như vậy.”
Vân La cũng cười: “Nếu như không có chuyện vết sẹo lúc trước, ta sẽ nói như vậy.” Hắn nhẹ giọng, nói: “Mỗi người đều có chuyện phải làm, đều có lý do riêng của mình, ý nghĩa trong đó, người ngoài không thể can thiệp vào. Không thể chỉ từ ngoài nhìn vào là có thể bình luận, đây là cái ta học được từ ngươi. Duẫn Giám Phi, ngươi không phải là một người ngoan độc, ta nghĩ ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, thì nhất định phải có lý do của mình.”
“Ta thích ngươi, Vân La.” Duẫn Giám Phi ôm chặt lấy hắn, lòng tràn đầy hạnh phúc: “Thật sự rất thích ngươi, ngươi sẽ ở bên giúp đỡ ta, đúng không? Vân La, ngươi sẽ vẫn ở bên ta. Phải không?”
Vân La gật đầu: “Đúng vậy, Gia, ta sẽ vẫn ở bên cạnh giúp đỡ ngươi, cùng tiến cùng lùi với ngươi, đồng cam cộng khổ, có điều ta sẽ từ bỏ tình cảm của bản thân đối với ngươi.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, cảm giác hai tay đang ôm trên người lập tức siết thêm, ngẩng đầu thấy được ánh mắt kinh ngạc, không tin của Duẫn Giám Phi: “Tại sao Vân La? Ta biết ngươi rất thích ta, hiện tại ta cũng thích ngươi, như vậy không tốt hay sao? Tại sao ngươi lại nói với ta là sẽ từ bỏ? Tại sao?”
“Bởi vì ta chỉ có thể thích một mình Gia, nhưng Gia thì sẽ không chỉ thích một mình ta.” Vân La hạ thấp mi mắt: “Gia cũng từng thích Minh Châu Minh Nhược mà? Hiện tại Gia định xử trí họ ra sao?” Hắn nghe thấy Duẫn Giám Phi phẫn nộ gầm nhẹ: “Không giống, ngươi không giống với bọn họ, đừng đem bản thân đánh đồng với bọn họ, Vân La, ngươi ở trong tim ta vô cùng tinh khiết, không ai có thể thay thế.”
Vân La nở một nụ cười thê lương: “Đúng vậy Gia, hiện tại ta ở trong lòng ngươi có thể là một người rất quan trọng, độc nhất vô nhị, có điều trong tương lai, người như vậy sẽ càng ngày càng nhiều, ngươi đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi, sẽ có hoàng hậu, có quý phi, có tú nữ thậm chí luyến sủng, có vô số nam nữ thanh khiết, cao quý, độc nhất vô nhị để ngươi lựa chọn, đến lúc đó, chỉ cần ngươi còn nhớ rõ Vân La, ta đã vui lắm rồi.” Hắn giãy ra khỏi cái ôm của Duẫn Giám Phi, lại nhìn thoáng qua bầu trời trăng sáng, lẩm bẩm nói: “Tuy rằng trăng sáng rất đẹp, có điều xem quá lâu thì sẽ không còn cảm thấy đẹp nữa, thậm chí có thể chán ngấy.”
Xoay người lê cái chân bị tật quay lại khoang thuyền, lại bị Duẫn Giám Phi đuổi theo ở phía sau ôm lấy, hắn ôm Vân La thật chặt: “Ta hứa với ngươi Vân La, cả đời chỉ thích ngươi được không? Cả đời này ta chỉ thích một mình ngươi.”
“Có điều đó chỉ là tâm tình hiện tại của ngươi mà thôi. Sau khi xúc động qua đi, ngươi sẽ hối hận thôi, Gia.” Vân La thản nhiên nói. Hắn từ trước đến nay thành thật, có điều hôm nay lại nhìn đời hết sức thấu hiểu tỏ tường, lời nói ra càng giống như người đọc sách, cho nên Duẫn Giám Phi thực hoảng, Vân La nhìn biểu cảm rối rắm trên mặt hắn, thở dài: “Gia, cứ như vậy đi, ta vĩnh viễn làm đứa ở của ngươi, không làm tình nhân của ngươi, nếu không, ta không dám cam đoan bản thân liệu có một ngày nào đó phản bội lại ngươi hay không, bởi vì nếu như cứ tiếp tục yêu, ta chỉ hy vọng có một ngày ngươi tạo phản thất bại, ta và ngươi cùng bị trói gô trên hình đài, như thế, ngươi đến chết cũng chỉ có một mình ta mà thôi. Ta thực sự hy vọng như vậy, Gia.” Hắn nói xong, không thèm liếc qua vẻ mặt khiếp sợ của Duẫn Giám Phi một cái, liền đưa chân lê bước, chậm rãi tiêu sái trở về phòng.