Vân La đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thần sắc luân phiên cũng không rõ là những tư vị gì, mới thất thần nói: “Đúng vậy, ta...... Không xứng yêu Gia, ngươi...... Cho nên...... Ngươi hãy yêu thương hắn thật nhiều...... Ngươi...... Phải......” Hắn cũng không biết chính mình đang nói gì, chỉ cảm thấy mỗi một lời cất lên, trái tim đều rỉ máu, đến cuối cùng rốt cuộc nói không được, đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo tông cửa mà xông ra.
Mù quáng chạy đi, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên đi đến trước cửa một gian phòng, trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện, Vân La vốn không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng ai ngờ tiếng nói chuyện kia thật sự quá lớn, hắn nghe được một người nói: “Gia, vậy ngươi đã quyết định để Vân La mùa đông năm nay trở về rồi ư?” Những lời này lập tức khiến hắn dừng bước chân, cẩn thận nghe ngóng, đúng là giọng của A Tam và Duẫn Giám Phi.
Chợt nghe Duẫn Giám Phi nói: “Còn chờ đến mùa đông làm cái gì? Không phải vừa thu được hơn mười chiếc thuyền hay sao? Mang theo đội ngũ lớn như vậy thật sự không tiện, ngày mai ngươi chọn ngay mấy cái thuyền để bọn họ quay về cảng, tiện đường đem cái tên không biết tốt xấu gì đó tống đi cho ta, để ta đỡ phải gặp mặt là tâm phiền. Mẹ nó, lúc trước nếu không phải hắn chết sống gây phiền toái, ta còn mang hắn đi hay sao? Huống chi đã sớm nói với hắn rằng kiếm ăn trên biển là liếm huyết trên lưỡi đao, chúng ta ai mà chẳng dưới tay đều có đến vài oan hồn uổng mạng, hắn cũng biết thế rồi, vẫn muốn đi theo, kết quả thì sao? Lại nổi máu chính trực thiện lương, còn dám đánh ta, hừ hừ, tức chết ta, thật thật tức chết ta mà.”
Lại nghe A Tam bật cười nói: “Gia hôm nay sao vậy? Nếu hận hắn, trở về ngay đi, không bõ tức giận thành ra bộ dạng thế này, lúc ngày thường ngươi vẫn hay dạy chúng ta, nói trong tửu sắc tài khí, duy độc chỉ có khí (tức giận) là tuyệt đối không được, chính ngươi, có người để hận, có người để yêu, có giết người, duy độc không có người để tức giận, Vân La mặc dù đáng giận, nhưng hắn chưa từng biết đến những gì chúng ta đã trải qua, huống chi lại là lần đầu tiên nhìn thấy sự việc đẫm máu như hôm nay, chịu không nổi cũng có thể hiểu được, có điều hắn không nên đánh Gia, nếu như thế, cho quay về cũng được, hoặc là thật sự không cam lòng, hung hăng đấm đá một chút, cũng không phải tức giận vô ích như thế này a.”
Duẫn Giám Phi hầm hầm nói: “Phì, ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, rõ ràng là biết Gia không thể xuống tay, đấm đá một chút? Với cái chân của hắn như thế kia sao? Đánh thêm nữa để đi luôn cái chân còn lại à, con bà nó, biết chắc hôm nay lỗ vốn rồi mà. Ai, quên đi quên đi, ngày mai cho hắn quay về ngay đi, ta mắt không thấy tâm không phiền.” Nói xong A Tam vâng lời, xoay người rời khỏi, vừa mở cửa đã thấy Vân La đứng đó, lệ rơi đầy mặt từ bao giờ, chỉ biết kinh ngạc nhìn hắn.
Thì ra Vân La đã nghe thấy Duẫn Giám Phi nói bởi vì chính cái chân của mình mà không thể ra tay, lời nói kia tuy rằng không tốt, nhưng tâm ý trắc ẩn, không đành lòng lại ẩn hàm trong đó, hắn không biết sao trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, lại nghĩ tới chính mình đã nghĩ oan cho Duẫn Giám Phi, hành động hôm nay thật không khác gì xát muối lên miệng vết thương, không khỏi càng thêm khó chịu, hắn chưa bao giờ là người yếu đuối, nhưng lúc này dưới trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền không nhịn được mà trào ra.
Lập tức A Tam thấy bộ dáng của hắn, thấy rất kỳ lạ, vội vàng nói: “A La, ngươi làm sao thế? Khóc cái gì, Gia cũng làm gì nói muốn phạt ngươi......” Lời còn chưa xong, chợt thấy Vân La rầm một tiếng quỳ xuống nói: “Gia, A Tam, ta biết sai rồi, ta trách lầm các ngươi, xin các ngươi tha thứ cho ta lần này, ta không muốn trở về, ta nguyện ý ở trên thuyền hầu hạ Gia, ta không muốn quay lại bờ.”
Duẫn Giám Phi vốn cũng ngây ngẩn cả người, sau khi nghe Vân La nói thế, không khỏi cười lạnh nói: “Thôi thôi, hầu hạ ta? Hừ hừ, ta cũng không dám, chẳng lẽ còn muốn bị hầu hạ thêm mấy cái bạt tai thật đau điếng hay sao? Ngươi không cần nhiều lời, ngươi cũng không phải người cùng chung một con đường với chúng ta, ngày mai hãy về đi, tốt cho ngươi tốt cho chúng ta, cho tất cả mọi người, Gia ta khó có mấy khi phát được thiện tâm như thế lắm, để ngươi đánh ta mà ngươi còn có thể sống trên thế gian này, ngươi tốt nhất ngàn vạn lần đừng lãng phí, trở lại Phi Ly sơn trang mà chăm chỉ làm việc, biết chưa?” Hắn cũng tự biết mấy lời này không ít ý châm biếm, thế nhưng Vân La vẫn thẳng tắp quỳ gối tại chỗ, có điều vẫn không ngừng thì thầm: “Ta không quay về, cầu Gia bỏ qua cho ta một lần này, sau này ta sẽ không dám … nữa.”
Duẫn Giám Phi không kiên nhẫn, nhìn Vân La, trên gương mặt sờ qua chỗ bị ăn cái bạt tai vẫn còn nhức nhối, hung tợn nói: “Không cần nhiều lời, muốn ta lưu ngươi ở trên giường, lúc nào cũng nhắc nhở ta cú sỉ nhục hôm nay á, còn lâu, ngươi muốn nói ta không đáp ứng ngươi sẽ không đứng lên đúng không, được a, ngươi lên trên boong tàu quỳ đi, nếu có thể kiên trì đến bình minh ta sẽ để ngươi lại. Đừng có ở đây chướng mắt ta.” Hắn vừa mới nói xong, Vân La bỗng nhiên đứng lên, vui mừng không tự kìm hãm được nói: “Gia nói rồi, không được đổi ý, nếu ta có thể quỳ một đêm ở trên boong tàu, ngày mai sẽ không đuổi ta đi.”
Duẫn Giám Phi hừ một tiếng nói: “Chờ ngươi có thể quỳ đến bình minh rồi hãy nói.” Nói xong phất phất tay, Vân La quả nhiên lui ra. A Tam hết sức cả kinh nói: “Gia, ngươi quả thực để hắn quỳ ư, trên boong tàu gió lớn lắm, chân hắn lại có hàn chứng......” Không đợi nói xong, nghe Duẫn Giám Phi hừ một tiếng nói: “Phì, ngươi tin hắn thật sự có thể quỳ đến bình minh ư, không đến một khắc gió biển thế kia nhất định sẽ khiến hắn phải chạy về cho mà xem, đi đi đi, ít nghĩ ngợi đi.” A Tam cả giận: “Được, đây là ngươi nói đấy nhé, để xem đến lúc quả thực hắn quỳ đến hỏng cả chân, lương tâm ngươi còn có thể yên ổn được hay không.”
Duẫn Giám Phi cười nhạo một tiếng, mặc A Tam tức giận bỏ đi, lúc này liền đi kiếm Minh Châu Minh Nhược nói chuyện một chút, liền đem chuyện này ra mà nói, không biết vì sao, kia trong lòng vốn chắc chắn Vân La sẽ quỳ không nổi, nhưng dần dần lại nổi lên một tia lo lắng, âm thầm cân nhắc nói: đó là một tên thật thà, không phải sẽ lại cắn răng bướng bỉnh mà chịu đựng đấy chứ, bằng không đi ra xem xem một chút, chân hắn lại cấm tuyệt không được để lạnh. Nghĩ vậy, tâm thần không khỏi hoảng hốt, miễn cưỡng lại cùng Minh Châu râu ông nọ cắm cằm bà kia xả ra vài câu. Minh Châu là người như thế nào? Lăn lộn trong chốn phong trần mà ra, người khôn khéo của những người khôn khéo, nhìn thấy bộ dạng kia của hắn, trong bụng đã sáng tỏ, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, vội cười duyên nói: “Gia sao vậy? Có phải là đang nghĩ xem còn người quỳ trên boong tàu hay không?”