Chiêu Đức Đế bởi vì lần này xuất chinh không thuận lợi, lại bị tâm phúc cấp dưới phản bội, vốn đang nằm trên giường bệnh tích tụ một bụng oán khí.
Sau lại thấy Thái tử cùng Lam Thừa Vũ tuy nói liên thủ hòa Vân Nam Vương một ván, bảo vệ mặt mũi triều đình nhưng lại không có cách nào vãn hồi uy vọng của Chiêu Đức Đế đã mất đi.
Bởi vậy, Chiêu Đức Đế tuy rằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm tình nhiều ít cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Chờ đến khi hắn nghe được tin tức Chu quý phi phái người cố ý truyền tới bên tai hắn, tâm tình kích động suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Trong khoảng thời gian hắn không có ở kinh thành, nhi tử tốt cùng nhóm ái phi tốt của hắn thật đúng là gấp không chờ nổi a!
- "Phụ hoàng, ngài hiện tại trên người còn có thương tích, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng không thể lại động khí như vậy."
Thái tử ở bên bưng tới chén thuốc cho Chiêu Đức Đế, thấy Chiêu Đức Đế vẻ mặt phẫn nộ, bên môi ẩn ẩn chảy ra tơ máu, không khỏi có chút lo lắng.
Sau đó giận dữ mà nói với những người chung quanh:
- "Cô không phải đã nói phụ hoàng trước mắt cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, những đồ vật lung tung này không được cho phụ hoàng xem sao? Các ngươi có phải hay không không đem lời cô nói để ở trong lòng? Phụ hoàng nếu có xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!"
Nếu nói hiện tại ai là người lo lắng cho thân thể Chiêu Đức Đế nhất, trừ bỏ bản nhân Chiêu Đức Đế ra thì chính là Thái tử.
Chiêu Đức Đế vươn tay lau đi vết máu bên môi, lạnh lùng nói:
- "Đừng trách bọn họ, mấy thứ này là trẫm muốn xem.
Trẫm nếu là không xem thì chẳng phải là vẫn luôn bị người khác lừa gạt giống một ngốc tử bị đùa bỡn trên tay mà chẳng hay biết gì?"
Hắn phải giữ lại cái mạng này để trở về, bằng không chẳng phải là đúng ý của những kẻ tiểu nhân đó hay sao?
Thái tử nghiêm mặt nói:
- "Phụ hoàng, ngài muốn xem mấy thứ này thì nhi thần cũng không ngăn trở.
Nhưng trước mắt là ngài thật sự không thể xem những tin tức như thế này, đối với bệnh tình của người mà nói sẽ rất bất lợi."
- "Không đáng ngại, trẫm còn không có chết được."
Chiêu Đức Đế ngoài miệng tuy là nói như thế, nhưng khi nhìn về phía Thái tử ánh mắt lại hơi hơi mang theo một chút ấm áp.
Lần này ánh mắt của hắn tựa hồ là lần đầu tiên không mang theo bất luận thành kiến gì mà nhìn đứa con trai của chính mình này.
Những năm gần đây hắn vẫn luôn không thể nào thích đứa con trai này, không nghĩ tới hoạn nạn mới thấy được chân tình.
Ở thời điểm thân thể của hắn có bất trắc như thế này, các phi tần mà hắn sủng ái, một đám lại một đám làm ra một vài động tác nhỏ không ngừng, chỉ nghĩ cách làm như thế nào vì chính mình mà mưu lợi.
Ấy vậy mà nhi tử mà hắn không sủng ái lại chân chính mà đem an nguy cùng sức khỏe của hắn đặt ở trong lòng.
Hiện giờ nghĩ đến cũng thật là châm chọc.
- "Ngày xưa trẫm đối đãi với ngươi không coi là tốt, ngươi không oán trách trẫm sao?" Chiêu Đức Đế hỏi.
Thái tử cúi đầu nói:
- "Không oán.
Phụ hoàng là phụ thân của nhi thần nên người vô luận là đối đãi với nhi tử như thế nào thì cũng không sao."
Chỉ là Thái tử ước chừng cũng minh bạch một điểu lời nói này đừng nói là Chiêu Đức Đế, liền ngay cả hắn đều sẽ không tin, vì thế, hắn lại bổ sung nói:
- "Chỉ là nhi thần khi còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy phụ hoàng thích bọn đệ đệ lại không thích nhi thần nên trong lòng cũng là có chút khổ sở."
- "Sau này nhi thần hiểu chuyện hơn, cũng suy nghĩ cẩn thận.
Nhi thần là Thái tử nên phụ hoàng đối với nhi thần tự nhiên sẽ bất đồng với bọn đệ.
Nhi thần trên người gánh vác gánh nặng càng quan trọng thì phụ hoàng đối với nhi thần càng vì nghiêm khắc nên yêu cầu càng cao, hẳn là như vậy."
Thái tử cúi thấp đầu xuống, không thấy rõ biểu tình của Chiêu Đức Đế, chỉ có thể nhìn đến cánh tay của người đó.
Trong trí nhớ của hắn, đôi cánh tay mạnh mẽ có lực kia không biết từ khi nào đã biến thành một đôi tay già nua suy nhược, run run rẩy rẩy, thậm chí ngay cả cầm một chén thuốc cũng không xong.
Người năm đó khiến cho hắn cùng mẫu hậu mang đến vô số ác mộng đã không còn tồn tại nữa rồi.
Một khi đã như vậy, bồi hắn diễn thêm một vở diễn thì có khó khăn gì đâu? Hắn đã ẩn nhẫn ngần ấy năm như vậy, thời điểm đại công chưa cáo thành thì hắn vẫn sẽ nhẫn tiếp, không thể để thất bại trong gang tấc.
Chiêu Đức Đế nghe được một phen lời nói như vậy liền ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày sau, mới nói:
- "..
Trẫm không biết, ngươi lại có thể đối đãi với trẫm như vậy.
Trẫm chỉ nói ngươi ngày còn bé tâm cơ thâm trầm, giỏi về ẩn nhẫn nhưng lại không biết ngươi lại có lại có thể nghĩ được như vậy.
-" Phụ hoàng, người uống thuốc đi a, để thuốc bị lạnh là sẽ không còn có hiệu quả tốt như vậy nữa.
"
Thái tử bưng chén thuốc kia thổi thổi cho bớt nóng tiến đến bên miệng Chiêu Đức Đế:
-" Hiện giờ trong kinh còn đang chờ ngài trở về chủ trì đại cục nữa.
"
-" Được rồi, trẫm uống.
Ngươi nói rất đúng, trẫm không thể ở chỗ này mà ngã xuống như vậy được.
"
Tuy là nói như thế, nhưng rốt cuộc là do trên người Chiêu Đức Đế mang theo bệnh, đại quân tiến hộ tống do còn phải cố kỵ thân thể của Chiêu Đức Đế nên đành phải đi đi dừng dừng.
Tuy là trong quân có sử dụng tọa kỵ đều không kém, nhưng ước chừng cũng mất gần một tháng cũng mới có thể về tới kinh thành.
Chiêu Đức Đế mới vừa hồi kinh liền sai người đem Chu quý phi giam lỏng ở trong cung, lại hạ chỉ răn dạy Sở Vương phi cùng An Tuệ quận chúa, nói các nàng không an phận, một người bị tước danh hiệu Vương phi, một người bị thu hồi danh hảo quận chúa, ngày sau không được triệu kiến thì không được vào cung.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Chiêu Đức Đế đây là muốn thu thập băng đảng của Huệ tần.
Bởi vì Trang tần cùng Huệ tần mấy ngày nay quan hệ khá tốt nên cũng gặp tai ương.
Kỳ thật, từ năm đó khi Trang tần mất danh hiệu quý phi liền bị Chiêu Đức Đế ghét bỏ, quyền hành của nhà mẹ đẻ liền bắt đầu đi xuống.
Phụ thân Trang tần vận dụng quyền thế cầu xin Chiêu Đức Đế đem Trang tần thả ra khỏi lãnh cung liền càng không được Chiêu Đức Đế sủng ái.
Không có một đế vương nào sẽ thích thần tử của mình dùng quyền thế ép buộc thánh ý của hắn.
Những năm gần đây, cả hai nhà mẹ đẻ Trang tần cùng Huệ tần ngày càng sa sút, đây cũng là lý do thúc đẩy các nàng đứng chung một chỗ.
Dù sao Chiêu Đức Đế đối với nhà mẹ đẻ của Trang tần sinh ra nghi kỵ nên tuyệt đối sẽ không làm cho Trang tần sinh hạ hoàng tự, chi bằng thêm một tay đi trợ giúp Huệ tần cùng Lục hoàng tử đoạt đích.
Nếu là thành công, ngày sau, nhà mẹ đẻ nàng liền có công phò trợ, tự nhiên sẽ không lại tiếp tục suy bại đi xuống nữa.
Nếu là thua..
Đây cũng là mệnh.
Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chẳng thể trách ai được.
Kỳ thật, nếu xét về mặt quyền lực thì ngoài Thái tử ra, vẫn là Chu quý phi - mẹ đẻ của Thất hoàng tử cơ hội so với Lục hoàng tử thành công sẽ cao hơn, nhưng Trang tần cùng Phượng Nghi cung và Trường Xuân Cung đều kết oán, tự nhiên sẽ không có khả năng ra nhập vào hai bên này, lấy lui mà cầu phía dưới nên mới lựa chọn nhu cầu cấp bách lúc này là giúp Huệ tần cùng Lục hoàng tử đoạt đích.
Đáng tiếc, các nàng vừa mới có một chút động tác đã bị Chiêu Đức Đế chèn ép.
Trang tần cùng Huệ tần bị Chiêu Đức Đế răn dạy một hồi, trong đó, phụ thân Trang tần còn bị Chiêu Đức Đế hàng thêm một cấp.
Trong lòng các nàng liền biết, những động tác của các nàng đã bị rơi vào trong mắt Chiêu Đức Đế rồi, hiện tại cũng chỉ có thể thành thật mà sống tiếp thôi.
Đương lúc Chiêu Đức Đế thu thập Trang tần cùng Huệ tần, Chu quý phi gấp đến mức như là kiến bò trên chảo nóng:
-" Như thế nào, người nọ còn không có hồi âm hay sao? "
Mặc Trúc cúi đầu thật thấp mà nói:
-" Chủ tử, người nọ nói..
hiện tại người tạm thời đừng nóng nảy.
"
Nghe xong lời nói rõ ràng, qua loa cho có lệ này, Chu quý phi làm sao có thể" Tạm thời đừng nóng nảy "lên được.
Nàng ở trong cung điện đi qua đi lại một hồi, cảm xúc cuồng bạo, khó chịu vô cùng:
-" Ha hả, tạm thời đừng nóng nảy? Hắn đây là muốn đem bổn cung coi như con tốt thí mạng? Hắn thật cho rằng bổn cung không dám ở trước mặt hoàng thượng mà vạch trần tin tức bổn cung cùng hắn ta có quan hệ? "
-" Chủ tử, người nọ..
Chắc là không sợ.
Nếu là chủ tử nói ra thân phận người nọ, người nọ cố nhiên sẽ bị bại lộ ra thân phận ở trong tầm mắt của Hoàng Thượng, nhưng chủ tử chỉ sợ cũng không thể chiếm được cái gì tốt đi.
"
" Hiện giờ, Chu đại nhân đang bị giam, còn có thể nói là Chu đại nhân bởi vì bị ma quỷ ám ảnh nên mới làm ra sự tình như vậy.
Nếu là bị Hoàng Thượng biết chủ tử vẫn luôn cùng người nọ hỗ trợ lẫn nhau, chỉ sợ nương nương cùng các tiểu chủ tử đều sẽ bị chịu liên lụy.
"
Mặc Trúc cắn môi dưới nói.
Chu quý phi trong mắt hiện lên một tia điên cuồng:
-" Nếu là bổn cung bị buộc đến tuyệt đường sống thì ta cũng sẽ bất chấp tất cả, có thể kéo được một cái đệm lưng lưng như vậy là được rồi.
"
-" Nhưng trước mắt, rốt cuộc vẫn còn chưa tới mức cá chết lưới rách, không phải sao? Chủ tử, ngài nhất định phải nhịn xuống a! "
Chu quý phi nhắm mắt lại:
-" Bổn cung biết, bổn cung nhịn nhiều năm như vậy không thể bốc đồng trong giây lát được.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, bổn cung sẽ không làm ra loại chuyện cá chết lưới rách này.
"
Một lúc lâu sau, Chu quý phi nói:
" Ngươi đã nắm giữ được chứng cứ người nọ cùng Thái hậu cấu kết với nhau chưa? "
Mặc Trúc lắc đầu:
-" Thái Hậu nương nương luôn luôn phi thường cẩn thận, làm người khác không bắt được nhược điểm.
"
Các nàng tuy rằng vẫn luôn hoài nghi người nọ sau lưng nâng đỡ cũng không chỉ có các nàng, liền ngay cả Thái hậu cũng hợp tác cùng người, nhưng rốt cuộc không có chứng cứ nên chỉ có thể xem như là suy đoán thôi.
-" Không có chứng cứ liền tiếp tục đi tìm.
Bổn cung gặp chuyện như vậy, không có đạo lý Thái hậu còn có thể kê cao gối mà ngủ được! "
Vào lúc này, một đội nhân mã nghênh ngang mà đi vào Trường Xuân Cung.
Người cầm đầu đến, chủ tớ Chu quý phi cùng Mặc Trúc đều rất quen thuộc, đúng là Lương công công ở Càn Nguyên cung, cũng chính là tâm phúc của Chiêu Đức Đế.
Lương công công cũng không thèm liếc mắt mà nhìn Chu quý phi một cái, mắt nhìn thẳng nói:
-" Quý phi Chu thị tiếp chỉ..
"
-" Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Chu gia thông đồng với địch phản quốc, làm cô phụ lòng tin của trẫm, quý phi Chu thị thân là muội muội của tội thần không nên ngồi ở chi vị quý phi, hiện tại đem Chu thị phế chuất xuống hàng quý nhân biếm lãnh cung! "
Sáu chữ" Thông đồng với địch phản quốc "bốn chữ làm Chu quý phi, không, hiện tại là Chu quý nhân cả người phát lạnh.
So sánh với tội trạng này thì bị hàng giáng xuống làm quý nhân tựa hồ được xem như là một sự kiện bé nhỏ không đáng để nói tới.
Chu quý phi cắn chặt môi dưới chính mình, móng tay bén nhọn cơ hồ muốn đâm thẳng vào trong lòng bàn tay muốn rỉ máu.
Mấy ngày gần đây, nàng cùng phụ thân nỗ lực làm mọi thứ vẫn là vô dụng sao? Một khi bị mang lên tội danh như vậy, người Chu gia còn có con đường sống hay sao?
Không có Chu gia thì nàng lấy cái gì cùng Hứa hoàng hậu, Thái hậu, thậm chí là Huệ tần cùng Trang tần những người này đi tranh dành đây?
Chiêu Đức Đế, đây là muốn chặt đứt đường sống của nàng a!
Trong lòng tuy đã bắt đầu còn đang nổi gió, nhưng trên mặt Chu quý nhân lại không bộc lộ cái gì, chỉ tiếp nhận đạo thánh chỉ này, thu thập tốt vật dụng của chính mình dọn đi lãnh cung.
Nếu là không làm như vậy thì chính là kháng chỉ, chính là đối với Chiêu Đức Đế lòng mang oán hận!
-" Tội phụ tự biết nghiệp chướng nặng nề, tội phụ nguyện dùng quãng đời còn lại vì Hoàng Thượng cầu phúc thứ tội.
Công công, ta rời đi trước, xin được nhìn thấy Hoàng Thượng một lần, cũng như cúi đầu với Hoàng Thượng cảm tạ người mấy năm nay đối với ta tình nghĩa có được không? "
Chu quý nhân nói đến vô cùng đáng thương, Lương công công không bộc lộ cảm xúc, mắt vẫn nhìn thẳng:
" Trước khi nô tài tới đây, Hoàng Thượng cũng đã nói qua sẽ không gặp quý nhân, quý nhân vẫn là trực tiếp làm theo ý chỉ đi.
"
Những năm gần đây Chu quý nhân không biết đã bao nhiêu lần ngáng chân Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc như vậy, hiện giờ thấy nàng gặp họa, Lương công công thực sự vì Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc mà nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng minh bạch, Chu quý nhân xưa nay là người cho dù bản thân có rơi vào cái tình trạng nào đều không để bản thân chịu thiệt.
Chẳng sợ trước mắt thoạt nhìn Chu quý nhân đã không còn đường lui, nhưng cũng không thể chân chính mà khinh thường nàng.
Cho nên, trước khi tới đây tuyên chỉ, Lương công công còn cố ý ở trước mặt Chiêu Đức Đế không dấu vết nói thêm một chút về Chu quý nhân, khiến Chiêu Đức Đế cảm giác rằng Chu quý nhân nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để cầu kiến Chiêu Đức Đế vì Chu gia mà cầu tình.
Cho nên Chiêu Đức Đế mới có thể nói ra một câu như vậy.
Chu quý nhân xanh mặt, nhưng nếu là không được gặp mặt Chiêu Đức Đế thì bản lĩnh của nàng cũng liền vô dụng mà không có đất dùng tới.
-" Hoàng Thượng, người đối với thần thiếp vì sao lại có thể nhẫn tâm như vậy a?"
Chu quý nhân nghe xong lời này phảng phất có chút không dám tin tưởng..