Tục ngữ nói binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Chẳng sợ Chiêu Đức Đế đã hạ quyết tâm muốn phái binh đi thảo phạt Vân Nam Vương, cũng không phải mồm mép của người khác một sớm một chiều là có thể hoàn thành chuyện này.
Tuy là nói như thế, nhưng trong cung mọi người có chút nhạy bén đều có thể cảm nhận được gần đây không khí ngưng trọng, bất đồng so với ngày xưa.
Là thần tử được Chiêu Đức Đế tín nhiệm nhất, đương nhiên ca ca của Chu quý phi như ý nguyện được làm nhiệm vụ vận chuyển lương thảo.
Xem ra Chiêu Đức Đế muốn bắt lấy Vân Nam Vương cũng không có khó khăn gì, chiến sự lần này bất quá để mọi người nhặt được chút công lao thôi.
Bởi vậy, hắn tận dụng khả năng đem người của chính mình xếp vào đội ngũ lần này chính là vì để nhóm thuộc hạ này có được một chút công tích.
Đương nhiên, Chiêu Đức Đế cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, những vị trí râu ria kia tự nhiên là để một nhóm thuộc hạ không quan trọng cũng không sao, nhưng người phụ trợ cho Thái Tử hoặc là nói những chiến tướng đắc lực nhất cũng sẽ phụ trợ hắn chinh chiến.
Thạch Mạc Hoài sống trong mơ mơ màng màng dẫn tới vết xe đổ của phương bắc, hắn còn không có quên.
Nếu là tướng lãnh không đáng tin, không giỏi, thì thực dễ dàng lật thuyền trong mương.
Nếu là dựa theo bản tính của Chiêu Đức Đế mà nói, Chiêu Đức Đế tự nhiên là nguyện ý dùng phụ tử của Lam gia.
Nhưng An Quốc Công hiện giờ đang trấn thủ ở phía tây không thể ly khai, Lam Thừa Vũ tuy rằng nhìn như là một vỏ kiếm sắc bén và lợi hại, thế nhưng kinh nghiệm còn hữu hạn, đối với địa hình Vân Nam là không quen thuộc.
Vân Nam nhiều núi, khí hậu cùng vị trí địa lý so với Bắc Nhung đều không giống nhau.
Lam Thừa Vũ ở cuộc chiến với Bắc Nhung đạt được thắng lợi, không đại biểu khi hắn đối mặt với Vân Nam Vương cũng có thể chiếm đủ ưu thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chiêu Đức Đế vẫn là chỉ điểm một người lão tướng từng cùng tiền nhiệm Vân Nam Vương nhiều lần giao thủ tới phụ tá Thái Tử cùng Lam Thừa Vũ, cũng quyết định một khi chiến sự bắt đầu để Lam Thừa Vũ suất quân ở biên giới phối hợp tác chiến.
Bảo Lạc chính là ở trong bầu không khí như vậy mà vượt qua sinh nhật mười bốn tuổi của mình.
Nguyên bản là dựa theo trình độ mà nàng được sủng ái thì quà sinh nhật trong cung nhất định sẽ được làm rất mạnh tay cùng náo nhiệt một phen.
Chỉ là hiện tại toàn bộ tâm tư của Chiêu Đức Đế đều đặt ở sự việc làm thế nào để đem Vân Nam Vương nhất cử đánh tan, đem người thừa kế Vân Nam Vương hoàn toàn phế truất nên không có tâm tình để suy xét chuyện khác.
Bảo Lạc tự nhiên cũng chủ động yêu cầu cắt giảm tất cả chi phí sinh nhật của chính mình, dựa theo lời nàng nói:
- "Đây chẳng qua chỉ là một buổi sinh nhật thôi, cũng không có gì quan trọng nên không cần thiết phải làm mạnh tay, không bằng tiết kiệm được chút bạc này đưa đi biên quan trợ cấp chi tiêu cho những dân chúng đang gặp nạn còn có thể làm cho bọn họ ghi nhơ công ơn của phụ hoàng."
Bảo Lạc lúc nào cũng không quên vì Chiêu Đức Đế kiếm lấy thanh danh tốt.
Chiêu Đức Đế nghe xong, trong lòng liền cảm động, sờ đầu Bảo Lạc:
- "Ngươi đứa nhỏ này như thế nào lúc nào cũng vì trẫm mà suy nghĩ, nửa điểm cũng không vì chính mình mà suy xét đâu? Tuy nói trải qua vài lần đại chiến, hiện tại tiền bạc trong quốc khố không được nhiều, nhưng trẫm còn không có đến mức cắt giảm chi tiêu của ngươi, ngươi nghĩ muốn cái gì liền cứ mua đi, không cần vì trẫm mà tiết kiệm tiền đâu."
Bảo Lạc liền cười mà nhìn Chiêu Đức Đế:
- "Chính là nhi thần cái gì cũng không muốn.
Chỉ cần phụ hoàng có thể đem thắng lợi cùng hòa bình mang về đây thì chính là đưa cho nhi thần lễ vật tốt nhất rồi a."
Chiêu Đức Đế giật mình, nhịn không được vỗ tay nàng:
- "Ngươi đứa nhỏ này thật là ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng.
Ngươi chẳng lẽ là con giun trong bụng trẫm hay sao mà có thể nói được những lời trẫm thích nghe vậy?"
- "Nếu như có thể, nhi thần liền tình nguyện chính mình là con giun trong bụng phụ hoàng nha."
Bảo Lạc hướng về phía Chiêu Đức Đế làm cái mặt quỷ:
- "Như vậy, nhi thần liền có thể tùy thời liền biết phụ hoàng suy nghĩ cái gì liền có thể kịp thời vì phụ hoàng phân ưu, giải nạn."
- "Ta có nữ nhi tốt như thế này thì còn gì bằng a!"
Chiêu Đức Đế chỉ vào Bảo Lạc cảm khái với Lương công công, nói:
- "Bên ngoài mọi người còn nói trẫm sủng ái Bảo Lạc đến quá mức, bọn họ nào có biết rằng trẫm mặc dù có nhiều con như vậy, nhưng không có đứa nào hiếu thuận bằng Bảo Lạc đâu, trẫm sao có thể không sủng nàng?"
Lương công công cười phụ họa nói:
- "Hoàng Thượng nói đúng, Hoàng Thượng thật là có phúc, các hoàng tử, công chúa đều hiếu thuận với ngài như vậy quả thật là chuyện may mắn nhất của hoàng gia.
Ở các triều đại khác, tình huống như vậy đều là cực kỳ hiếm thấy."
Chiêu Đức Đế nghe vậy, cười ha ha, Bảo Lạc cũng nhìn theo mím môi, trong mắt hắc bạch phân minh trong suốt xẹt qua một tia châm chọc.
- "Sang năm là lễ cập kê của ngươi, sinh nhật ngươi, trẫm nhất định vì ngươi mà tổ chức thật lớn a."
Chiêu Đức Đế nói với Bảo Lạc.
Bảo Lạc cúi đầu làm vẻ vui mừng: "Tạ phụ hoàng."
Cứ như vậy, sinh nhật của Bảo Lạc liền được tổ chức cực kỳ đơn giản.
Sinh nhật ngày đó, Hứa hoàng hậu chỉ ở trong cung bày một bàn đồ ăn nhỏ do chính tay nàng làm.
Trong toàn bộ quá trình, chỉ có nàng, Thái Tử và Bảo Lạc ba người ngồi xuống vô cùng đơn giản mà ăn một bữa.
Quá trình bình đạm mà nhạt nhẽo không có gì đặc sắc nhưng lại làm cho Bảo Lạc cảm thấy thập phần ấm áp, ít nhất, so với năm vừa rồi yến tiệc sinh nhật của nàng được tổ chức phồn hoa, long trọng mà tràn ngập lục đục khiến người khác mệt mỏi thì năm nay không khí thực tốt.
Bảo Lạc cảm thấy bữa cơm ăn mừng đó thật sự không cần phải hình thức quá long trọng, giản dị là được.
Nếu là có thể cùng những người mà mình thương yêu, những người thân cận ở bên nhau liền thập phần vui vẻ.
Mặc dù sinh nhật của Bảo Lạc tổ chức đơn giản, nhưng cũng có rất nhiều người trong và ngoài cung chú ý, quan tâm đối với Bảo Lạc mẫu tử ba người mà nói thì lễ vật lại cực kỳ trân quý.
Bảo Lạc thân mình không tốt, liền lấy trà thay rượu kính Thái Tử một ly.
Thái Tử sau đó không lâu liền phải đi Vân Nam, lần này cũng coi như là tiễn hắn.
- "Thái Tử ca ca xuất chinh bên ngoài nhất định phải thực cẩn thận.
Ta cảm thấy, Chu quý phi cùng với một số người lần này sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đối với Thái Tử ca ca mà động tay chân.
Thái Tử ca ca ở bên ngoài, bên người thời thời khắc khắc nhất định phải có thị vệ cùng ám vệ đi cùng, ngàn vạn lần không thể mạo hiểm chính mình."
Thái Tử gật gật đầu:
- "Ta biết.
Ta đã nói rồi, ta muốn che chở mẫu hậu cùng muội muội nên nhất định phải bảo hộ tốt chính mình, nếu là ngay cả chính mình đều không bảo hộ được thì ta làm sao có thể thực hiện được lời hứa lúc trước của chính mình đây? Muội muội cứ yên tâm đi, mệnh của ta là thực sự phải quý trọng.
Huống hồ.."
Hắn đè thấp thanh âm:
- "Lần này phụ hoàng cùng đại phò mã cũng muốn xuất chinh, như thế nào cũng sẽ không làm để ta ngã xuống.
Có một số người nếu là nghĩ muốn động thủ với ta thì tốt nhất cần phải cân nhắc thật kỹ.
Nếu là một khi người đồng hành cùng ta không cẩn thận mà bị thương..
thì đều không phải lỗi của ta rồi."
Bảo Lạc cùng Hứa hoàng hậu nghe vậy mở to hai mắt nhìn.
Nghĩ đến tin tức này hẳn là chỉ có một số người mới biết.
Tròng mắt Bảo Lạc thoáng vừa chuyển, liền đoán ra chủ ý của Chiêu Đức Đế.
- "Ca ca đã nói như vậy, ta ngược lại bắt đầu chờ mong những người đó làm một vài động tác nhỏ a.
Phụ hoàng ngày thường đối với họ thật sự có chút dung túng, dao nhỏ không kề ở trên cổ mình liền cũng không biết đau."
Bảo Lạc nhỏ giọng nói.
Thái Tử chỉ cười không nói.
Hứa hoàng hậu trái lo phải nghĩ, nói khẽ với Thái Tử mà dặn dò:
- "Chuyện này liền không thể nói cùng ta cùng muội muội ngươi tránh tai vách mạch rừng.
Tuy nói trong Phượng Nghi trong hẳn là không có vấn đề, nhưng càng ít người biết thì sẽ càng an toàn hơn."
Bất cứ lúc nào Hứa hoàng hậu cũng luôn vì Thái Tử cùng Bảo Lạc mà suy xét.
Thái Tử thấp giọng "Ân" một tiếng.
Hắn vốn cũng không muốn lộ ra nhiều tin tức, nói ra chuyện này bất quá là khiến Bảo Lạc cùng Hứa hoàng hậu có thể an tâm một chút thôi.
Hắn đã đoán trước được bên ngoài khi xuất chinh chỉ sợ sẽ có một hồi khúc chiết.
Nếu là không đề cập trước cùng Bảo Lạc cùng Hứa hoàng hậu, chỉ sợ hai mẹ con đến lúc đó không biết là lo lắng, u sầu thành cái dạng gì.
* * *
Trừ bỏ Thái Tử cùng Hứa hoàng hậu ra thì còn có một ít người cũng nhớ rõ sinh nhật của Bảo Lạc.
Tuy rằng Bảo Lạc lần này không tính toán làm yến hội lớn gì, nhưng các nàng vẫn đưa hạ lễ tới.
Tỷ như những người muốn leo lên để lấy lòng hài tử của trung cung Hoàng hậu, tỷ như vì một phần công phu mặt mũi trước nay đều làm được thực đúng chỗ như Chu quý phi cùng Phùng Đức phi, còn có Thất hoàng tử cũng tặng đồ vật hướng Bảo Lạc tỏ ý cảm tạ.
- "Từ lúc mẫu phi đi rồi, hoàng tỷ đã hỗ trợ cho ta rất nhiều, trong lòng ta vẫn luôn nhớ kỹ."
Thất hoàng tử nói với Bảo Lạc như thế, nói những lời này, hắn cũng nhiều ít mang theo vài phần thiệt tình.
Hắn tuy khó có thể cùng người khác thân cận, khó có thể đối với người khác mà giao phó tín nhiệm, nhưng đều không phải là người không biết tốt xấu, tự nhiên biết Bảo Lạc đối với hắn là thực sự có vài phần rõ ràng quan tâm.
Bởi vì hắn mấy ngày hôm nay đều đem tinh lực nghiền ngẫm đặt ở trên người Chiêu Đức Đế cùng Chu quý, Bảo Lạc lại bởi vì tuổi tác mà không hề đi Thượng Thư Phòng đọc sách nên hai người ở chung không nhiều lắm, tình cảm cũng thập phần hữu hạn, vẫn luôn không mặn không nhạt.
So với các hoàng tử công chúa khác mà nói, Thất hoàng tử cùng Bảo Lạc cảm tình xem như là rất tốt, lại không biết là đã đạt tới trình độ nào.
Bất quá Thất hoàng tử đưa lễ vật tới có thể nhìn ra được là hắn cực kỳ dụng tâm.
Bảo Lạc nhìn món quà trong tay hắn kia chính là một tiểu động vật mà tự tay hắn bện, cơ hồ có thể tưởng tượng đến Thất hoàng tử là dụng tâm như thế nào khi lợi dụng thời gian học tập mà đẩy nhanh tốc độ mới có thể hoàn thành vật nhỏ tỉ mỉ như thế này mang tới cho nàng.
Trong cung, những người có tâm tư đều phái người đưa tới lễ vật, bằng hữu tốt nhất của Bảo Lạc - Lam Sơ Nghiên tự nhiên không cam lòng mà thua kém người khác.
Thực nhanh chóng, nàng cũng mang theo lễ vật của chính mình tới cửa.
Nàng đưa cho Bảo Lạc một chiếc túi thơm nàng tự làm cùng với một khối thạch uyên ương cực đẹp, khối thạch uyên ương kia có một lỗ nhỏ có thể luồn dây kim tuyến vào trong, vừa lúc có thể treo ở trên cổ.
- "Túi thơm là được rồi, ngươi như thế nào còn đưa cho ta khối thách uyên ương nữa vậy?"
Đồ vật đã được đưa tới trong tay Bảo Lạc, nàng khó hiểu mà nhìn Lam Sơ Nghiên.
Khối thạch uyên ương này nhìn thập phần là giá trị khó có được, cũng không biết Lam gia phí bao nhiêu kính nhi mới có thể tìm thấy.
Nghĩ đến người Lam gia muốn vì Lam Sơ Nghiên mà muốn tìm cho nàng một cái nhân duyên tốt, như thế nào Lam Sơ Nghiên liền đem khối thạch uyên ương này cho nàng?
- "Như thế nào, ta đưa đồ vật tặng ngươi, ngươi còn không cao hứng?"
Lam Sơ Nghiên đô đô mở miệng, một bộ dáng không vui.
- "Ngươi tặng đồ vật cho ta tất nhiên là một phen tâm ý của ngươi, như thế nào mà ta không cao hứng được đây? Ta chỉ là cảm thấy khối thạch uyên ương này ngươi vẫn nên vì bản thân mà lưu giữ lại mới đúng."
- "Nếu ngươi thực sự cao hứng thì nhận đi.
Ta tặng ngươi tảng đá này cũng là hy vọng ngươi có thể tìm được một cái nhân duyên tốt a."
Bảo Lạc thực cảm động với tâm ý của Lam Sơ Nghiên, nói:
- "Ta đây liền giữ nó lại."
Chỉ là không biết nhân duyên của nàng đến tột cùng là ở nơi nào a? Đối với chuyện này, nàng đã sớm không thể trông cậy vào rồi.
Bảo Lạc ngơ ngẩn mà nhìn về nơi xa, trong đầu mạc danh kỳ diệu hiện lên khuôn mặt tươi cười của một thiếu niên, còn có hắn tặng cho nàng một chuỗi hạt tử..
Nàng tuy không thể phân biệt được mình đối với Lam Thừa Vũ đến tột cùng có phải là thích hay không.
Nhưng khi ở cùng với hắn, cái loại tình cảm vui mừng này lại là không phải giả.
Tình cảm thuần túy bậc này về sau sợ là sẽ không bao giờ có thể có nữa.
Lam Sơ Nghiên nhìn Bảo Lạc đem khối bảo thạch uyên ương kia đeo vào trên cổ, do dự một lát, mới nói:
- "Kỳ thật, khối bảo thạch uyên ương này chính là ca ca ngốc kia của ta tìm tới cho ta.
Hắn cho ta, ta vừa nhìn liền cảm thấy thập phần thích hợp với ngươi, liền lại mang tặng cho ngươi.."
Bảo Lạc nghe vậy, tay vỗ về khối bảo thạch uyên ương kia bỗng dưng run lên.
.