Chiêu Đức Đế cầm chén rượu trên tay dừng lại một chút:
- "Nga? Theo ý của ái phi thì nên ban hôn cho Thừa Vũ một vị tiểu thư khuê các như thế nào đây?"
- "Cái này thần thiếp liền nói không ra.
Võ An Hầu là một thanh niên tuấn kiệt, kinh tài tuyệt diễm như vậy, thần thiếp thật sự nghĩ không ra, ai có thể cùng Võ An Hầu xứng đôi, mới có thể xứng với hắn."
Chu quý phi cười nói:
- "Dựa vào xuất thân của Võ An Hầu cùng với một thân bản lĩnh, đừng nói là các tiểu thư khuê các, ngay cả các công chúa, quận chúa hoàng gia chúng ta thì Võ An Hầu đều xứng."
- "Các công chúa hoàng gia cùng tông thất quận chúa độ tuổi tương đương cùng Thừa Vũ cũng chỉ có Hàm Nhi, Thường Nhạc, Bảo Lạc cùng cháu gái đích trưởng nữ Bình Ninh quận chúa của hoàng thúc mà thôi."
Chu quý phi vừa nghe lời này, liền biết Chiêu Đức Đế quả thực có tâm để Lam Thừa Vũ chỉ hôn cho một vị thiên gia quý nữ, tức khắc trong lòng liền nhảy dựng lên, trên mặt lại không hiện gì:
- "Bình Ninh quận chúa tuy tốt nhưng rốt cuộc cũng xa cách.
Võ An Hầu là con cháu nhà mẹ để của Hoàng Thượng, nếu là cưới thân nữ nhi của Hoàng Thượng, ngày sau quan hệ cùng Hoàng Thượng sẽ thân càng thêm thân, Hoàng Thượng người nói có phải hay không?"
Chiêu Đức Đế cười như không cười mà nhìn Chu quý phi:
- "Trẫm cũng có ý này, chỉ là, trẫm vẫn luôn do dự, rốt cuộc có nên làm chủ cho Thừa Vũ hay không.
Nếu là muốn làm chủ cho Thừa Vũ thì nên chỉ hôn hắn cho ai a."
- "Hiện giờ ba vị công chúa còn chưa đính hôn, Hàm Nhi lớn tuổi nhất theo lý mà nói việc chỉ hôn này trẫm như thế nào cũng nên ưu tiên suy xét cho Hàm Nhi mới đúng.."
Chu quý phi nghe xong lời này, trong lòng nóng lên, nhất thời lại không biết Chiêu Đức Đế là thực sự có ý đem Ngũ công chúa chỉ hôn cho Lam Thừa Vũ hay vẫn đang thử nàng.
Nàng thật cẩn thận mà nhìn Chiêu Đức Đế:
- "Hoàng Thượng thương Hàm Nhi như vậy, thật sự là Hàm Nhi có phúc khí.
Vô luận Hàm Nhi ngày sau được chỉ hôn cho ai, thần thiếp cùng Hàm Nhi luôn tin tưởng ánh mắt của Hoàng Thượng."
- "Ái phi nghe trẫm nói cho hết lời đã, trẫm nguyên bản nghĩ Hàm Nhi là công chúa ngây thơ hồn nhiên, cùng Thừa Vũ nhưng thật ra là rất xứng đôi.
Chỉ tiếc là từ khi Hàm Nhi tự ý từ Hoàng Gia Tự Miếu trở về lại mắc mưa, sau thân thể liền suy nhược bất kham, tính tình càng thêm táo bạo.
Quý Phi mấy ngày trước mới nói qua, Hàm Nhi những ngày gần đây điên điên khùng khùng, sợ là vô pháp thực hiện được chức trách của đương gia chủ mẫu.
Hàm Nhi tuy là nữ nhi trẫm, nhưng Thừa Vũ lại cũng là con cháu trẫm, càng là thần tử ngày sau trẫm muốn nể trọng, trẫm tự nhiên không thể vì Hàm Nhi mà ủy khuất Thừa Vũ được."
- "Trẫm cũng không thể để cấp dưới đắc lực của trẫm ở trên triều đình bán mạng vì trẫm, trở về trong phủ còn phải chịu những cơn giận dữ không đâu của nữ nhi trẫm nữa.
Không chỉ là Thừa Vũ là như thế, mà các thần tử còn lại cũng như vậy."
Chu quý phi nghe Chiêu Đức Đế nói xong, trong lòng ngăn không khỏi trầm xuống.
Nàng không dự đoán được mấy ngày trước đây, nàng lấy lý do khuyên Chiêu Đức Đế không cần đưa Cơ Thanh Hàm đi hòa thân, thế nhưng sẽ bị Chiêu Đức Đế dùng đến thời điểm này đây.
Nghe ý tứ của Chiêu Đức Đế, Cơ Thanh Hàm cùng Lam Thừa Vũ là không hề có khả năng.
Không những như thế, Cơ Thanh Hàm cùng bất luận một trọng thần chi tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn đều không có khả năng.
Chiêu Đức Đế đã rõ ràng nói hắn sẽ không để những người đó ở trên triều đình vì hắn bày mưu tính kế, hạ triều còn muốn vắt hết óc đi hầu hạ khuê nữ càn quấy của hắn.
Cơ Thanh Hàm muốn chọn phu, sợ là chỉ có thể chọn những chi sĩ có tài nhà nghèo hoặc là những người có xuất thân cao quý nhưng không có quyền chọn người bên cạnh.
Điều này làm cho Chu quý phi như thế nào cam tâm? Như thế nào cam tâm?
Chu quý phi nguyên bản còn nghĩ, trước đem Cơ Thanh Hàm nói với bên ngoài là bị bệnh nghiêm trọng, tốt xấu gì thì để đối phó vấn đề đi hòa thân trước đã rồi tính sau.
Khi mọi việc hòa thân đã hoàn toàn xong xuôi rồi, đợi một thời gian nàng lại cẩn thận mà vì Cơ Thanh Hàm chọn lựa một thanh niên tài tuấn xuất thân danh môn chẳng sợ không phải là Lam Thừa Vũ, cũng đến cùng là người giống Lam Thừa Vũ không sai biệt lắm.
Đính thân nàng sẽ lưu Cơ Thanh Hàm lại bên người hai ba năm, chậm rãi đem Cơ Thanh Hàm "Điên điên khùng khùng" điều dưỡng thật tốt, để đến khi xuất giá, Cơ Thanh Hàm sẽ không bị coi là cô công chúa lập di.
Đáng tiếc, có lẽ là Chu quý phi mấy ngày trước đây thúc đẩy việc Bảo Lạc đi hòa thân khiến Chiêu Đức Đế tức giận.
Chiêu Đức Đế đối với nàng cùng Cơ Thanh Hàm ngay cả một chút tình cảm cũng không có.
Giờ này khắc này, Chu quý phi trong lòng vô cùng chua xót, nếu là sớm biết rằng tình hình Bắc Nhung nhanh như vậy liền sẽ bị dẹp loạn, nếu là sớm biết rằng căn bản không cần phái công chúa đi hòa thân, lúc trước, nàng liền sẽ không nóng nảy như vậy.
Hiện giờ, nàng thật sự là tự lấy đá đập vào chân mình.
Hồi lâu sau, Chu quý phi rốt cuộc mới tìm về thanh âm chính mình:
- "Hàm Nhi cùng Võ An Hầu..
Đích xác..
Không xứng đôi lắm.
Hàm Nhi thân thể yếu đuối, không thể ưu tư quá độ, cũng không thích hợp gả vào nhà cao cửa rộng kia.
Ngày sau, Hoàng Thượng vì Hàm Nhi tìm một gia đình tốt, nhân gia đơn giản một chút, thần thiếp cùng Hàm Nhi cũng liền thấy đủ."
Bất cứ lúc nào nàng ở trước mặt Chiêu Đức Đế đều cần thiết phái thấu tình đạt lý, tiến lui thỏa đáng.
Vô luận nàng giờ phút này là chật vật cỡ nào, nhưng nàng ở trước mặt Chiêu Đức Đế cũng đều giả bộ chút ưu nhã phong độ.
Chiêu Đức Đế nghe xong lời Chu quý phi nói, trên mặt lúc này mới mang theo một chút ý cười, hắn vỗ tay Chu quý phi, nói:
- "A Lam có thể nghĩ như vậy liền quá tốt.
Yên tâm đi, Hàm Nhi là nữ nhi trẫm, trẫm vô luận như thế nào cũng sẽ không bạc đãi nàng."
Chu quý phi lặng yên thu hồi một nụ cười khổ bên môi:
- "Hoàng thượng người xem Lục công chúa cùng Thất công chúa, người nào cùng Võ An Hầu xứng đôi? Nghe nói, Võ An Hầu khi ở trong Thượng Thư Phòng đọc sách cùng Thất công chúa quan hệ rất tốt, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử điện hạ đối với Võ An Hầu cũng là thân hậu.."
Chiêu Đức Đế đột nhiên thu hồi nụ cười tươi trên mặt:
- "Bảo Lạc tuổi còn nhỏ, thân mình lại suy nhược, trẫm là muốn ở bên cạnh nàng thêm mấy năm, trước mắt tạm thời không suy xét đến hôn sự của nàng."
Nghe nói lời này, Chu quý phi lặng lẽ yên tâm, không phải Bảo Lạc liền tốt.
Nữ nhi nàng nếu gả không được vào đại tộc nhà cao cửa rộng, nàng tự nhiên cũng không vui khi nhìn thấy Bảo Lạc được gả vào nhà cao cửa rộng đâu, vì Đông Cung cùng một hệ sẽ có càng nhiều người tranh thủ đến ủng hộ.
Sớm nên nghĩ đến, dựa vào tính tình đa nghi này của Chiêu Đức Đế, sao có thể tùy tiện để Lam Thừa Vũ giúp đỡ đâu?
Lam gia, bao gồm cả Lam Thừa Vũ đều là thanh đao bén nhọn trong tay Chiêu Đức Đế.
Trước mắt Chiêu Đức Đế còn có thể đủ hoàn toàn tín nhiệm Lam gia, nếu là Lam Thừa Vũ tự chủ, tự động đứng riêng, cho dù là Chiêu Đức Đế cũng không dám giống như bây giờ toàn tâm toàn ý mà dùng người Lam gia.
Cho nên, Chiêu Đức Đế căn bản không có khả năng để Lam Thừa Vũ lấy Cơ Thanh Hàm, đồng dạng, hắn cũng không có khả năng để Lam Thừa Vũ lấy Cơ Bảo Lạc.
Nghĩ đến điều này, tâm tình của Chu quý phi cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Chiêu Đức Đế lại một lần nữa làm cả người nàng không được tự nhiên.
- "Thường nhạc cùng Thừa Vũ nhưng thật ra lại rất thích hợp.
Tuy nói Thường Nhạc tư chất bình thường, mẹ đẻ lại không có xuất thân tốt, nhưng vừa lúc bởi vậy mà nàng sẽ không ở trước mặt Thừa Vũ mà ra oai thân phận công chúa.
Lương thuận nghi tuy rằng tài mạo bình thường, ít nhất ở lĩnh vực hầu hạ người khác ngược lại rất tốt.
Phàm là Thường Nhạc có thể học được một chút bả lĩnh của Lương thuận nghi, ngày sau, liền có thể cùng Thừa Vũ làm một đôi phu thê hòa thuận."
Chu quý phi răng cắn chặt môi dưới.
Chiêu Đức Đế còn muốn tác hợp cho Lam Thừa Vũ cùng Lục công chúa? Lục công chúa kia nhút nhát, hèn mọn, nữ nhi nàng tất cả mọi thứ đều không bằng Lục công chúa? Quả thực chính là chê cười!
Nữ nhi nàng không chiếm được, Lục công chúa cũng đừng nghĩ mà có được.
Huống chi, trong lòng Chu quý phi biết Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm cùng Lục công chúa Cơ Thường Nhạc xưa nay không hợp nhau, chính nàng trong chuyện hòa thân lại lợi dụng Cơ Thường Nhạc cùng Lương thuận nghi, đến lúc đó khó có thể bảo toàn được Cơ Thường Nhạc cùng Lương thuận nghi sẽ không phát hiện.
Nếu khiến Cơ Thường Nhạc vui sướng thì ngày sau Chu quý phi cùng Cơ Thanh Hàm chỉ sợ sẽ chịu khổ sở.
Chu quý phi lúc này cần thiết phải tìm đủ mọi biện pháp để Chiêu Đức Đế đánh mất cái ý niệm này.
* * *
- "Điện hạ, Võ An Hầu đã biết ngài vì sự việc phía bắc liền tự mình tặng đồ vật tới, hướng ngài tỏ lòng biết ơn đó."
Thái giám tâm phúc bên người Thái Tử rũ mi mắt mà nói.
- "Cô là Thái Tử Đại Hạ, những việc này vốn là cô nên làm, ngươi đi nói cho hắn, tâm ý của hắn cô nhận.
Bất quá, hắn thật sự không cần thiết phải làm như thế."
Thái giám kia lĩnh mệnh mà đi.
Một bên phụ tá đắc lực nhìn Thái Tử cảm thấy tiếc hận:
- "Điện hạ vì trù tính chuyện này mà không biết đã phí biết bao nhiêu tâm tư.
Rõ ràng lợi quốc lợi dân là chuyện tốt lại ngại với Hoàng Thượng, làm chuyện gì cũng phải lén lút, thậm chí không dám để người khác biết, thật là làm người không biết nên nói cái gì mới đúng.
Cũng may Võ An Hầu trong lòng hiểu rõ, phần tâm huyết này của điện hạ mới không có uổng phí."
Thái Tử giơ tay ngăn hắn nói:
- "Cô làm chuyện này vốn cũng không vì để người khác cảm kích, ta làm mọi việc không thẹn với lương tâm của mình là được rồi."
Đương nhiên, Thái Tử tuy không phải làm tốt những việc này để nổi danh, lại cũng sẽ không cố ý làm "Sự phất y đi, ẩn sâu công cùng danh" anh hùng vô danh.
Tình cảm ẩn sĩ bực này không thích hợp để hắn lấy thân phận, địa vị cho người khác biết.
Có người có thể thấy hắn làm tốt mà nhớ kỹ hắn, đó là điều không thể tốt hơn.
- "Bất quá, tình thế hiện giờ đối với điện hạ mà nói thực ra cũng có chỗ tốt.
Hoàng Thượng biểu hiện đến càng là thiên vị, những chi sĩ hiền tài chân chính liền càng sẽ ngả về hướng điện hạ.
Tuy nói Hoàng Thượng mắt thấy Nhị hoàng tử không còn dùng được, liền muốn cất nhắc Thất hoàng tử cùng điện hạ đối chọi nhau, nhưng Thất hoàng tử rốt cuộc tuổi còn nhỏ không hề có thành tựu cùng nhân mạch, làm sao có thể cùng điện hạ so sánh được? Đợi điện hạ hoàn toàn đứng vững gót chân liền có thể cùng địa vị của Hoàng Thượng ngang nhau, đến lúc đó, một Thất hoàng tử hèn mọn cũng không đáng sợ hãi.."
Sau khi tiễn mưu sĩ đi, Thái Tử nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói:
- "Canh giờ này muội muội như thế nào còn không có qua đây?"
Thường vào giờ này mỗi ngày, Bảo Lạc đều sẽ tới tìm Thái Tử nói chút chuyện, có khi là tham thảo chuyện triều chính cùng hậu cung, lại có khi chỉ là hai huynh muội cùng nhau nói chuyện phiếm.
Tình cảm huynh muội hai người họ thập phần thân thiết, Bảo Lạc cũng tùy tiện cùng Thái Tử nói một chút tin đồn thú vị, cũng có thể khiến Thái Tử cảm thấy khó có được cảm giác thả lỏng.
Huống chi, Bảo Lạc tài tình nhạy bén, thường xuyên có thể giúp Thái Tử những lúc gặp được chuyện khó khăn khó nghĩ, Bảo Lạc cũng có thể đưa ra một số ý kiến dẫn dắt Thái Tử, dần dà, Thái Tử liền càng thêm thích cùng Bảo Lạc nói chuyện.
- "Khởi bẩm điện hạ, Lam gia đại tiểu thư mời công chúa của chúng ta ra ngoài cung du ngoạn, điện hạ chẳng lẽ là đã quên?"
Thuộc hạ vừa nhắc nhở, Thái Tử mới nhớ tới một việc như vậy.
Mấy năm nay Bảo Lạc cùng Lam Sơ Nghiên cảm tình nhưng thật ra càng thêm tốt.
Trừ bỏ Lam Sơ Nghiên bên ngoài, Thái Tử còn không có gặp qua ai có thể cùng Bảo Lạc ở một chỗ mà vui sướng đến như vậy đâu.
Bảo Lạc có thể có bằng hữu của chính mình, Thái Tử tự nhiên liền vì Bảo Lạc mà cảm thấy cao hứng.
Chỉ là, vừa nhớ tới Lam Thừa Vũ, mi tâm Thái Tử liền nhăn lại.
Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đều dần dần trưởng thành, đang ở thời điểm thiếu niên tươi sáng.
Nếu luận về thân phận cùng địa vị, Bảo Lạc và Lam Thừa Vũ cũng cực kỳ xứng đôi.
Chỉ tiếc, Thái Tử thập phần rõ ràng, cho dù là có hướng về phía Lam Thừa Vũ thì Chiêu Đức Đế cũng tuyệt đối sẽ không để Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ ở bên nhau.
Nếu Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ không có khả năng, người làm ca ca như hắn liền nghĩ biện pháp đem bọn họ ngăn cách mới tốt.
Nếu không, muội muội nhà mình nếu thực sự không cẩn thận rơi vào lưới tình, ngày sau chẳng phải là sẽ thương tâm một hồi hay sao?.