Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 106: 106: ​






Thái phu nhân cùng Phó phu nhân bất đồng, ở nhà đã là như vậy, liền không thể chấp nhận được tiểu bối phía dưới ngỗ nghịch với nàng.

Lan Chi thấy Thái phu nhân sau khi ra khỏi cung, thần sắc xanh mét, không khỏi lo lắng nói:
- "Thái phu nhân sợ là không dễ dàng mà cam chịu như vậy, nương nương phải cẩn thận a."
Nương nương nhà mình như thế nào mà mệnh lại khổ như vậy a, người nhà mẹ đẻ người không khoan dung với nàng, mà chèn ép khiến nàng ngột ngạt.
- "Tùy nàng đi thôi, tổ mẫu này của bổn cung cái giỏi nhất chính là luồn cúi.

Con đường này của bổn cung đi không thông, nàng chắc chắn có thể tìm được người khác thay thế."
Phó hoàng hậu khuôn mặt bình tĩnh, không buồn không vui nói:
- "Dù sao cũng là sẽ tính toán lại đưa cháu gái của con cái vợ lẽ tiến cung thôi.

Bất quá, nàng cho dù có muốn đưa tới thì cùng cần Hoàng Thượng nguyện ý thu mới được."
Nhưng Vĩnh Gia Đế lại không phải là một kẻ ngốc, lúc trước nghênh đón Phó thị vào Đông cung cũng là vạn bất đắc dĩ.

Hiện giờ nắm quyền lại như thế nào lại có thể đi nghênh đón một người bụng dạ khó lường nữ nhi Phó thị tiến cung nữa, muốn mở rộng lực ảnh hưởng của Phó thị tại hậu cung?
Nếu là Thái phu nhân muốn để Phó hoàng hậu đi theo con đường này..

Ngượng ngùng, Phó hoàng hậu là tuyệt đối sẽ không phối hợp.

Còn nếu như Phó hoàng hậu nguyện ý phối hợp hành động cùng Thái phu nhân, Thái phu nhân căn bản là không cần phải bỏ gần tìm xa mà tìm một cái nữ nhi khác của Phó gia vào cung.
Trong Khôn trạch cung, Vĩnh Gia Đế đang luyện chữ.

Hắn một tay tự đại khí hào hùng, nét chữ cứng cáp, rất có khí phách.
Vô luận là kẻ nào tới xem cũng sẽ chỉ cảm thán một tiếng "Hảo tự".
Duy độc chỉ có tiểu thái giám đi theo ở bên người Vĩnh Gia Đế nhìn ra được Vĩnh Gia Đế khi thu bút, đầu bút lông có chút do dự, rõ ràng là tâm đang loạn.
- "Hoàng Thượng, ngài còn muốn đi Phượng Nghi cung hay không?"
Nghĩ nghĩ một lát, nội thị thái giám cuối cùng là nhịn không được hỏi.
Mới vừa rồi, Vĩnh Gia Đế rõ ràng là muốn đi Phượng Nghi cung xem thử, nhưng vừa nghe nói Phó gia thái phu nhân cùng Phó phu nhân tiến cung, hắn liền lại đánh mất chủ ý kia, không hề đề cập tới việc đến Phượng Nghi cung nữa, chỉ kêu người chuẩn bị mực bút, nói muốn luyện chữ.
Dựa theo ý tưởng này của nội thị thái giám, tâm của Hoàng thượng đều không ở nơi này, còn có thể luyện được chữ viết gì nữa.


Qua đó nhìn xem thì có sao đâu? Phó hoàng hậu tuy rằng đối với Hoàng Thượng không thân cận cho lắm, nhưng cũng chưa chắc là có bao nhiêu thân cận với người nhà nàng a.
Bất quá, có một số lời nói, hắn cũng chỉ có thể để ở tận đáy lòng mà suy ngẫm, lại là không thể nói thẳng với Vĩnh Gia Đế.
Vĩnh Gia Đế trầm mặc một lát, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm chữ viết chính mình mà nói:
- "Không đi."
Lúc trước còn chưa đại hôn, hắn cũng từng chờ đợi có thể tìm được một người thê tử có cử án tề mi, cầm sắt hòa minh.

Bất quá sau đó, sự thật chứng minh, kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều a.

Nghĩ đến hôn nhân trong hoàng thất tuy bên ngoài nhìn thập phấn môn đăng hộ đối, nhưng bên trong nội bộ luôn có đủ loại chỗ không vừa ý.
* * *
Bởi vì Phó hoàng hậu mang thai, nên khi quốc tang tiên đế chỉ cần đến khóc tang để nàng lộ mặt ra là được, không cần nàng phải ở lâu, lo sợ thai nhi trong bụng nàng không ổn.
Khóc tang cực kỳ hao tâm tốn sức, Bảo Lạc vốn là thân mình gầy yếu, quỳ đã rất lâu đến mức đầu gối liền giống như bị kim đâm đau.

Khóc một thời gian dài, giọng nói cũng khàn khàn, cả người thoạt nhìn rất tiều tụy, thời điểm đứng dậy, thân mình nàng thậm chí còn lắc lư một chút, suýt nữa là bị té ngã.
- "Cẩn thận."
Một đôi tay gầy nhưng rắn chắc, hữu lực đem Bảo Lạc vững vàng đỡ lấy, Bảo Lạc nghiêng đầu, liền thấy được khuôn mặt của Lam Thừa Vũ.
Có lẽ là do tập võ nên thể lực của Lam Thừa Vũ so với Bảo Lạc là tốt hơn rất nhiều.

Tuy nói là hốc mắt có chút phiếm hồng, nhưng cả người tinh thần vẫn là không tồi.
Bởi vì đang ở trong linh đường cúng bái tiên đế, Lam Thừa Vũ chỉ là đỡ Bảo Lạc một chút, đợi đến khi Bảo Lạc đứng vững vàng, liền buông lỏng tay ra.
Mấy ngày không thấy Bảo Lạc, trong lòng hắn kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói cùng Bảo Lạc, nhưng trước mắt, thời gian không đúng, địa điểm cũng không tốt, hắn cũng chỉ đành yên lặng mà đem những lời nói quan tâm đó chôn ở trong lòng.
- "..

Công chúa, nén bi thương."
Lam Thừa Vũ đưa cho Bảo Lạc một cái khăn lụa đã chuẩn bị thật tốt.

Khăn lụa này vẫn chưa điểm huân hương, nhưng thật sự sạch sẽ, có một cổ hương vị thanh tân thoải mái.
Bảo Lạc yên lặng tiếp nhận, đem đầu vùi ở bên trong, nhẹ nhàng mà lên tiếng "Ân."
Ở trong linh đường một hồi, Bảo Lạc khóc thật sự thương tâm.

Người khác đều nói là Trường thọ trưởng công chúa cùng tiên đế cha con tình thâm, cầm lòng không đậu.


Chỉ có Bảo Lạc chính mình minh bạch, đối với cái chết của Chiêu Đức Đế, nàng tuy có thương tâm, nhưng cũng không coi trọng.

Nàng chân chính vì tiên đế mà khóc thút thít như vậy là ở đoạn thời điểm sinh tồn gian nan, vất vả ẩn nhẫn nhiều năm tháng, Chiêu Đức Đế vẫn luôn chiếu cố nàng.
Từ trước đó, rất nhiều thời điểm không thể phát tiết ra hết những chua xót cùng khổ sở, phảng phất đều phải nương nhờ vào lần khóc tang này mà cùng nhau khóc ra ngoài.

Rồi sau đó, nàng sẽ đem phần tình cảm này theo Chiêu Đức Đế cùng nhau mai táng.
Lam Thừa Vũ lo lắng mà nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng là không nhịn xuống nói:
- "Đó là..

Vì những người quan tâm tới người..

Vì Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương, ngài cũng nên chú ý bản thân mình thật tốt."
Cũng là vì ta.
Hắn yên lặng mà nuốt xuống một câu này.
Lam Thừa Vũ tuy rằng không có nói rõ, nhưng hắn tin tưởng Bảo Lạc nghe hiểu được ý tứ của hắn.
- "Yên tâm đi, hết thảy đều đã qua."
Đúng vậy, hết thảy đều đã qua rồi.
Bảo Lạc cảm thấy, so với chính mình, Lam Thừa Vũ mới là người càng cần được người khác an ủi.

Rốt cuộc, Chiêu Đức Đế đối đãi với mẫu tử ba người Bảo Lạc thật sự không thể nói có bao nhiêu tốt, nhưng hắn cho tới nay đối với Lam gia là thực lòng chiếu cố, đối với Lam Thừa Vũ thập phần coi trọng là không thể nghi ngờ.
Nói vậy, cảm tình giữa Lam Thừa Vũ cùng Chiêu Đức Đế so với nàng cùng Chiêu Đức Đế càng sâu đậm hơn một ít.
Trở lại Chiêu Dương điện, Bích Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Lạc tái nhợt, suy yếu liền đau lòng vô cùng, một mặt sai người đem một bát canh linh chi bưng đi lên sớm đã chuẩn bị tốt từ trước, một mặt liền nói:
- "Công chúa, ngài thân mình không tốt, mọi người đều biết đến.

Hoàng Thượng cũng đã phân phó qua nếu là ngài chịu đựng không nổi, trước tiên liền có thể trở.

Ngài lại tội gì.."
Theo Bích Nghiêu thấy khi Chiêu Đức Đế vẫn còn sống trên đời liền khắt khe Thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế như vậy, cuối cùng lại muốn lấy huyết nhục của Bảo Lạc làm thuốc dẫn, căn bản là không đáng để Bảo Lạc phải đối đãi với hắn như vậy!

Bảo Lạc lắc lắc đầu:
- "Tiên đế tốt xấu gì cũng cùng bổn cung là cha con.

Tình cảm cha con này tuy rằng hữu hạn, nhưng hiện giờ quốc tang của tiên đế, bổn cung nên đưa tiễn hắn cũng là điều nên làm.

Huống chi, hoàng tẩu bởi vì có thai mà rời đi trước, nếu là bổn cung cũng đi rồi thì còn coi là cái gì, đến lúc đó mọi người lại nói hoàng huynh khinh cuồng."
Bảo Lạc đương nhiên biết Vĩnh Gia Đế đối với nàng là thập phần sủng ái, cho dù có phải liều mạng chịu mọi người phê bình cũng không muốn làm nàng phải chịu khổ.

Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, nàng mới cần vì Vĩnh Gia Đế mà suy nghĩ.

Nếu là nàng chỉ lo cho chính mình, cuối cùng người phải chịu nhiều áp lực cũng sẽ chỉ là Vĩnh Gia Đế mà thôi.
Bích Nghiêu thấy thế liền biết tâm ý của Bảo Lạc đã quyết, sẽ không vì vài ba câu nói của nàng mà thay đổi chủ ý.

Nàng thở dài:
- "Hoàng Thượng cùng Thái hậu nếu là biết công chúa cậy mạnh như vậy, chỉ sợ lại càng thêm khổ sở."
- "Ngươi không nói, liền sẽ không có người nào biết."
Vì che giấu nét mặt tiều tụy, Bảo Lạc đã nhiều ngày đều cố ý dặm thêm một tầng phấn mỏng trên mặt.
Dựa theo quy định của tiền triều, khi hoàng đế băng hà, sẽ phải để tang ba năm và 27 nguyệt.

Triều đại lấy ngày đại nguyệt, tân đế cần vì tiên đế thủ 27 ngày hiếu, đồng dạng, dân gian ở trong vòng 27 ngày không được tấu nhạc, cưới gả.
Đến nỗi Bảo Lạc là một công chúa chưa xuất giá liền vì tiên đế mà thủ thân một năm.
Bởi vì thời điểm Bảo Lạc cập kê một năm này, tiên đế băng hà, lễ cập kê của Bảo Lạc chú định là không thể làm.
Hứa thái hậu thương tiếc nữ nhi chính mình, liền ở trong Từ Ninh Cung vì Bảo Lạc mà cử hành một lễ cập kê nho nhỏ.

Lễ cập kê này cũng không long trọng, thậm chí có thể nói là thập phần đơn sơ, người đứng xem cũng chỉ có vài vị tông thất Vương gia, Vương phi cùng công chúa, cùng với một ít hoàng thân quốc thích.

Mặc dù lễ cập kê có chút đơn sơ, nhưng bất quá vẫn là trốn không thoát được tai mắt của một ít nhà quyền quý quan lại trong kinh.
Cập kê cũng liền mang đến ý nghĩa rất nhiều sự tình có thể làm, tỷ như nói..

nghị hôn.
Đương nhiên, Bảo Lạc hiện giờ còn ở đang ở trong thời gian hiếu kỳ, không ai sẽ đui mù mà đem chuyện này đi đề nghị.

Nhưng có một số việc, có thể sớm chuẩn bị liền không tốt hay sao?
Mặc cho tất cả mọi người đều biết rằng Trường Thọ trưởng công chúa Bảo Lạc là bào muội duy nhất của đương kim thánh thượng, ở trong lòng thánh thượng là cực kỳ có trọng lượng.

Hơn nữa lúc trước Bảo Lạc sớm có danh hiệu là một người phúc tinh, các quý phụ trong kinh thành, trong nhà có nhi tử vừa độ tuổi chưa lập gia đình liền không khỏi có chút động tâm.

Tuy nói Trưởng công chúa thân thể yếu đuối một chút, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, nghĩ đến đó cũng sẽ không trở thành vấn đề gì quá lớn.
Chuyện này cũng không thể ngăn cản khát vọng trong lòng của các quý phụ đối trường thọ Trưởng công chúa.

Nếu như con cháu nhà mình có thể được làm phò mã của Trường Thọ trưởng công chúa thì cẩm tú, tiền đồ về sau liền ở ngay trước mắt.

Huống hồ Trường Thọ trưởng công chúa lại xinh xắn đáng yêu như vậy, cho dù nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng, tâm tình cũng có thể tốt hơn một ít.
Đối thủ cạnh tranh quá nhiều, lại quá cường đại, khiến các quý phụ không thể không sớm hành động.
Chiêu Đức Đế đi về cõi tiên sau 27 ngày tuy rằng đã qua, nhưng Trưởng công chúa còn ở trong thời gian hiếu hiếu kỳ, các quý phụ mặc dù muốn làm cái gì, nhưng hành vi không thể quá mức khác người, nhưng ít nhất các nàng cũng có thể quan tâm Trưởng công chúa một chút không phải sao?
Hiện giờ tiên đế đi, nói vậy trong lòng Trưởng công chúa chính là khổ sở vô cùng, nếu là các nàng có thể thừa dịp cơ hội lần này mà trấn an Trưởng công chúa thật tốt, không chừng liền có thể để cho Trưởng công chúa lưu lại một ấn tượng khắc sâu.
Mấy ngày nay, các vị phu nhân vì muốn đánh cái chủ ý như vậy liền tiếp cận Bảo Lạc thực sự không hề ít.

Bảo Lạc phiền không chịu nổi, nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt, liền lấy danh nghĩa giữ đạo hiếu mà đóng cửa từ chối tiếp khách.
Mắt thấy những hành vi đó của các quý phu nhân, Bảo Lạc cảm thấy có chút châm chọc.
Chiêu Đức Đế tự xưng là một đế vương anh minh, nhưng một ngày kia hắn qua đời, người vì hắn thương tâm cũng thật sự không tính là nhiều a.

Hắn nếu là ở dưới cửu tuyền nhìn thấy một màn như vậy cũng không biết sẽ có cảm tưởng gì.
- "Trưởng công chúa, Lam gia tiểu thư cầu kiến."
Bích Nghiêu tiến đến thông báo.
Bảo Lạc cùng huynh muội Lam gia quan hệ luôn luôn không tồi, nghe vậy nói:
- "Để cho nàng vào đi."
Lam Sơ Nghiên được người dẫn tới sau điện Chiêu Dương, trước nhìn ngang ngó dọc, thấy không có người ngoài ở đây mới buông xuống một lòng phòng bị:
- "May mắn may mắn là ngươi không có bị lừa đi, bằng không, ca ca ngốc kia của ta không biết là có bao nhiêu thương tâm."
- "Ta cùng với những phu nhân đó lại không thân, hiện giờ còn đang ở trong thời gian hiếu kỳ, tự nhiên không tiện tiếp các nàng rồi."
Bảo Lạc như là không nghe ra ý tứ trong giọng nói của Lam Sơ Nghiên.
- "Nhưng ngươi nói chuyện cùng ta, điều này đủ để chứng minh ta cùng với những người đó là không giống nhau, đúng không?"
Lam Sơ Nghiên nỗ lực ức chế nhếch lên khóe miệng.
- "Ngươi hôm nay tới chính là vì xác nhận chuyện này nên mới tiến cung hay sao?"
Bảo Lạc không đáp mà hỏi lại.
- "Mới không phải.

Ta là chuẩn bị tiến cung để xem những phu nhân đó là làm như thế nào để lấy lòng ngươi để trở về đả kích ca ca ta.

Bất quá xem ra ta hôm nay chính là không có cơ hội này."
Lam Sơ Nghiên bẹp bẹp miệng, thoạt nhìn bộ dáng tựa hồ thật đáng tiếc a..