Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!

Chương 67: Tuần tra cửa hàng




Lên đường đến Vô Khuyết thành, không có Thiên Sắc bên người, kỳ thực Sơ Hạ cũng có chút sợ sệt, hiện tại cô mới phát hiện, bản thân không ngừng ỷ lại Trưởng công chúa, còn ỷ lại mọi người ở Lãnh Nguyệt Cung.

"Làm sao vậy? Sao phát ngốc rồi."

Mặc Tâm ngược lại rất bình tĩnh, bất quá nàng tựa hồ lúc nào chả bình tĩnh như thế, cũng không phải là giả vờ, Sơ Hạ biết để có được tâm thế như vậy phải trải qua rất nhiều chuyện mới luyện thành.

"Chẳng qua là đang suy nghĩ mỗi lần ngươi xuất cung giúp Trưởng công chúa xử lý việc kinh doanh ở Vô Khuyết Thành và binh sĩ đều đi một mình như vậy, ngươi không sợ sao?"

Sở Sương Thiển ngồi trên cao là người có năng lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, rất nhiều đối thủ ở trong tối đều thời thời khắc khắc mong Sở Sương Thiển chết, ngay cả thủ hạ của nàng cũng tự nhiên trở thành đích nhắm của bọn chúng, tự mình xuất cung làm việc, Mặc Tâm chẳng lẽ không sợ sao?

"Dĩ nhiên sợ chứ..."

Mặc Tâm nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Sơ Hạ.

"Nhưng nếu cứ chìm trong nỗi sợ hãi thì sẽ không làm nên chuyện gì, chỉ có sự bình tĩnh mới có thể nghĩ cách khắc chế quân địch."

Mặc Tâm nói xong, thấy Sơ Hạ vẫn luôn nhìn chính mình, có lẽ là do ở bên cạnh Sở Sương Thiển thời gian dài, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bị ảnh hưởng từ phong cách làm việc của Sở Sương Thiển.

"Huống hồ..."

Mặc Tâm kéo tay áo lên, ngay cổ tay có quấn một miếng băng bảo vệ, Mặc Tâm ấn vào chỗ nhô lên trên miếng băng, đột nhiên có mấy mũi kim chìa ra dường như sẽ bắn ra bất cứ lúc nào.

Cư nhiên mang theo ám khí!

"Nếu có người chán sống, ta đảo cũng không ngại tiễn hắn một đoạn."

Sơ Hạ cẩn thận đánh giá mấy mũi kim đó, trên đó có vài vết lục quang, nhìn sơ là biết có tẩm độc, ngấm vào máu hẳn phải chết!

Phúc hắc nữ nhân!

"Mặc Tâm... Ngươi vì sao lại vào Lãnh Nguyệt Cung?"

Sơ Hạ thật ra có chút tò mò cái người lòng dạ đen tối như vậy mà lại vào được Lãnh Nguyệt Cung.

Thanh âm chưa dứt, khóe miệng Mặc Tâm khẽ nhếch, có điểm chua xót, xem ra đoạn hồi ức này không đáng giá để nhớ lại.

"Ta a... Ở thanh lâu được Tuyệt Ảnh cô nương cứu, sau đó được Tuyệt Ảnh cô nương đề cử, đi Lãnh Nguyệt Cung làm việc cho đến hiện tại."

Thanh lâu?!

Sơ Hạ chú ý tới nụ cười có chút khổ sở kia, quả nhiên là chuyện không nên nhắc lại, có lẽ Mặc Tâm cũng không nhớ tới.

"Uy, Hắc Tâm, khổ tận cam lai chính là nói ngươi đi!"

Đúng vậy, bên cạnh có người thương, có năng lực tự bảo vệ bản thân, có địa vị, thậm chí còn có chiến hữu ở Lãnh Nguyệt Cung.

"Có lẽ đi, hiện tại sinh hoạt so trước kia tốt hơn nhiều."

Mặc Tâm nói, vén màn lên nhìn ngoài cửa sổ, các nàng vừa đến Minh Nguyệt Thành, vốn dự định ở qua khỏi chỗ này mới dừng lại, nhưng khi vừa nhìn thấy người ngoài cửa sổ nàng liền kêu ngừng xe ngựa.

"Làm sao vậy?"

Sơ Hạ không rõ nguyên do, Mặc Tâm đã nhìn thấy gì sao lại kêu ngừng xe ngựa? Sơ Hạ cũng vén lên cửa sổ lên nhìn, thấy một vị bạch y nữ tử cước bộ không vững, bên người nàng còn có mấy cái lưu manh bao vây, có ý định đùa giỡn bạch y nữ tử kia.

"Bạch... Diên...?"

Sơ Hạ cùng Mặc Tâm trao đổi một ánh mắt liền xuống xe ngựa, dự định đuổi mấy tên lưu manh chung quanh Bạch Diên đi.

"Lão đại, hôm nay vận khí thật tốt, tự nhiên có tới ba vị mỹ nhân xuất hiện, đêm nay sướng lắm đây~"

Một kẻ lưu manh lên tiếng, điều này làm Sơ Hạ khó chịu, Mặc Tâm chỉ vỗ vỗ bả vai Sơ Hạ, hướng cô một nụ cười an tâm.

Sau đó Mặc Tâm từ trong lòng lấy ra một cây sáo thổi lên, thanh âm dễ nghe từ cây sao truyền ra, từ các cửa tiệm xung quanh chạy ra rất nhiều người, cả nam và nữ.

"Mặc lão bản, ngài tới rồi!"

Sơ Hạ vẻ mặt mộng bức mà nhìn tình huống trước mắt, vốn dĩ phía sau không có một bóng người giờ đột nhiên xuất hiện một cả đám nam nữ cao lùn gầy béo tráng nhược.

"Hiện tại có hai con đường, các ngươi đi, hoặc, các ngươi chết."

Ánh mắt Mặc Tâm lạnh xuống, giống như lần đầu tiên Sơ Hạ thấy nàng ánh mắt kia cũng lạnh như bây giờ, mang theo địch ý đối với người xa lạ.

Đám lưu manh kia thấy phía sau Mặc Tâm cùng Sơ Hạ đứng một đám người liền bỏ chạy.

"Không có việc gì, các ngươi về trước đi, chờ lát nữa ta lại tới kiểm tra cửa hàng.

"Dạ rõ."

Sau đó nhóm lão bản từng người quay về, trò khôi hài cũng liền kết thúc, Sơ Hạ đỡ lấy Bạch Diên đứng không vững, mà trong tay Bạch Diên còn cầm một bầu rượu, đang định đổ vào miệng liền bị Sơ Hạ đoạt qua lấy ném trên mặt đất.

Mặc Tâm nhìn bộ dạng chật vật hiện tại của cái người được xưng là tiếu diện phật, hơn nữa sát thủ là không thể uống say, uống say chính là mất đi thanh tỉnh, là sẽ chết.

"Di, sao ngươi lại tới đây? Ha hả ha hả ~~"

Bạch Diên miệng cười nhưng nước mắt lại rơi, khiến cho Sơ Hạ không khỏi có điểm đau lòng, cái người lúc nào cũng vui vẻ như thế nào sẽ biến thành như vậy? Mượn rượu tiêu sầu.

"Khiêng nàng về Túy Mộng Khinh Hoan Lâu."

Một thân mùi rượu, Tuyệt Ảnh gần nhất là làm sao vậy? Thủ hạ cư nhiên sẽ mượn rượu tiêu sầu.

Tại cửa sau Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, Mặc Tâm gõ vài nhịp, Sơ Hạ biết đây là ám hiệu, cũng yên lặng ghi nhớ.

Thực mau, liền có người tới mở cửa, người mở cửa chính là Lâm Lang thiếp thân thị tỳ của Tuyệt Ảnh, mùi rượu làm đập vào mặt khiến Lâm Lang khẽ nhíu mày.

Nhìn rõ người đến là ai liền lập tức dẫn tới phòng Bạch Diên sau đó bản thân đi báo cho Tuyệt Ảnh.

Mặc Tâm cùng Sơ Hạ hợp lực đỡ con mèo say khước Bạch Diên lên giường xong, hết hơi ngã ngồi trên mặt đất, Bạch Diên an phận liền thôi đi, đằng này nàng rất không an phận, bởi vậy hai nàng mới mệt rã như vậy.

Mặc Tâm cùng Sơ Hạ nhìn nhau cười, hai người không ai biết võ công nên khiêng được Bạch Diên lên giường được là cả một thành tựu.

Lúc này, Tuyệt Ảnh tới, sắc mặt không phải tốt lắm, Sơ Hạ cùng Mặc Tâm lập tức đứng lên, Tuyệt Ảnh trực tiếp xẹt qua hai nàng, đi đến cạnh giường nhìn cái người ngủ say như chết kia.

Tuyệt Ảnh tay giật giật, lại buông xuống.

"Các ngươi ở nơi nào tìm thấy nàng?"

Tuyệt Ảnh mở miệng, mà Mặc Tâm cũng đem chuyện vừa rồi nói cho Tuyệt Ảnh, chỉ thấy trong mắt Tuyệt Ảnh có một tia phức tạp thoáng hiện lên.

"Lâm Lang ngươi chăm sóc cho nàng."

Tuyệt Ảnh nói xong, liền đi ra ngoài, mà Mặc Tâm cũng đi theo Sơ Hạ cũng tự nhiên đuổi kịp bước chân Mặc Tâm.

Sơ Hạ cũng không phải người không nhãn lực, chỉ cần dựa vào ánh mắt Tuyệt Ảnh nhìn Bạch Diên, liền biết giữa hai người này nhất định không đơn giản, Bạch Diên lại mượn rượu tiêu sầu, chỉ sợ không thể không liên quan đến Tuyệt Ảnh.

"Ta nhớ rõ bây giờ không phải thời gian ngươi đi kiểm tra cửa hàng."

Ở đình viện, Tuyệt Ảnh ngừng lại, Mặc Tâm cũng cười cười, chỉ chỉ Sơ Hạ.

"Ta mang nàng tới tham quan cửa hàng, về sau nàng liền phụ trách chia sẻ công tác với ta."

Mỗi lần tới tuần phô, Mặc Tâm đều sẽ tới bái phỏng Tuyệt Ảnh, dù sao cũng là người đã cứu nàng ra khỏi thanh lâu lại còn đề cử nàng đến Lãnh Nguyệt Cung làm việc.

"Nga? Vậy các ngươi hảo hảo làm việc đi."

Kỳ thật hiện tại tâm tình Tuyệt Ảnh không tốt lắm, cũng không muốn cùng Mặc Tâm Sơ Hạ dây dưa nhiều, còn Mặc Tâm sau khi bái phỏng xong liền đi.

Trước khi đi Mặc Tâm sâu kín mà đối Tuyệt Ảnh mở miệng.

"Chớ có bỏ lỡ người trước mắt."."

Có lẽ, Tuyệt Ảnh sẽ hiểu, có lẽ...

Ở đây ba người đều hiểu Mặc Tâm có ý gì.

"Không tiễn."

Tuyệt Ảnh cũng chỉ đáp hai chữ, Mặc Tâm cùng Sơ Hạ liền rời đi.

"Nè... Bạch Diên các nàng..."

Sơ Hạ mở miệng, Mặc Tâm vỗ vỗ đầu Sơ Hạ.

"Tuyệt Ảnh cùng Bạch Diên đều có suy nghĩ của riêng mình, ngươi cũng đừng nhọc lòng, đi, ta mang ngươi đi tham quan cửa hàng."

Hai người đi vào chợ, Mặc Tâm liền bắt đầu giảng giải cửa hàng nào là của Trưởng công chúa, thỉnh thoảng sẽ bước vào một ít cửa hàng, giảng sơ qua về cách thức vận hành cửa hàng.

"Minh Nguyệt Thành có mấy cái thanh lâu, cho nên quần áo dành cho các nàng bán rất chạy, cho nên tiệm y phục và tiệm may là hai loại kinh doanh tốt nhất ở Minh Nguyệt Thành.

Mặc Tâm vừa nói vừa dẫn Sơ Hạ tiến đi vào một vài tiệm vải, Sơ Hạ vừa nhìn thấy vải vóc bày la liệt bày la liệt, đột nhiên yd tưởng thiết kế liền nổi lên, nhưng cũng không kéo dài lâu ngọn lửa ấy đã bị dập tắt.

Sơ Hạ sờ thử một vài tấm vải, mặc dù chúng rất trơn nhẵn nhưng khi rơi vào tay của một người thường xuyên tiếp xúc với đủ các loại vải đến từ hàng nghìn năm sau như Sơ Hạ đây liền nhận ra sự khác thường.

"Chưởng quầy, mấy cuộn vải này là được nhập từ Huyễn Tinh Cổ Thành?"

Chưởng quầy lập tức gật đầu liên tục lên giọng nịnh nọt.

"Đại nhân thật biết xem hàng, hàng được nhập từ Huyễn Tinh Cổ Thành chất lượng vô cùng tốt."

Sơ Hạ đã từng sờ thử một vài loại vải ở Huyễn Tinh Cổ Thành, từ loại thường được dùng ở Thiên Y cung cho đến loại mà Sở Sương Thiển mặc mỗi ngày.

"Vô cùng tốt?"

Sơ Hạ đặt câu hỏi chưởng quầy vẫn như cũ cười lấy lòng, nhưng khóe miệng có chút cứng đờ, tuy rằng nhìn sơ thì thấy vải dệt này thật sự không khác biệt mấy với hàng thật được nhập từ Huyễn Tinh Cổ Thành, nhưng đó là trường hợp chỉ lướt nhanh qua thôi.

"Làm sao vậy Sơ Hạ?"

Lúc này Mặc Tâm đi tới, chưởng quầy theo bản năng lui về sau một bước, động tác cho thấy hắn rất sợ Mặc Tâm, đang định lên tiếng lừa gạt người mới Sơ Hạ một phen.

Sơ Hạ không nói lời nào, cầm vải lên tìm chỗ mà đường chỉ không được may chắc lắm sau đó từ chỗ ấy xé ra làm đôi không hề dùng sức.

Xoẹt! Tiếng vải rách vang lên đồng thời còn lộ rõ đường may vụn về, rõ ràng là hàng kém chất lượng.

Mặc Tâm vừa thấy, trong lòng liền hiểu, ánh mắt lạnh xuống.

"Mặc lão bản, thực xin lỗi, là tiểu nhân sinh lòng tham, tiểu nhân tuyệt đối không dám có lần sau!"

Chưởng quầy lập tức quỳ xuống, Mặc Tâm từ trên cao nhìn hắn, bộ dạng chưởng quầy vô cùng nơm nớp lo sợ chỉ thiếu dập đầu xuống đất.

Nhập khẩu hàng kém chất lượng, lại lấy giá ưu phẩm để bán, bí mật kiếm lời không ít đi. Mặc Tâm lại nở nụ cười mang đầy sự đe dọa.

"Lương chưởng quầy, lòng tham con người là không có đáy, nơi này là tiền lương ba tháng, ngươi đi đi!"

Giọng bình thản, không mang theo sự trách cứ nhưng lại là sự uy hiếp nguy hiểm nhất Mặc Tâm ném một bao ngân lượng xuống, chưởng quầy nhặt lên lập tức quay đầu liền đi.

Sau khí hắn rời khỏi đó, Mặc Tâm vỗ trán, xem ra trước kia chính mình thật sự quá bất cẩn rồi.

"Vậy vị trí chưởng quầy còn trống kia làm sao bây giờ"

Mặc Tâm nói đuổi liền đuổi, chưởng quầy cũng nói đi là đi, vậy chức vị để trống kia giải quyết sao đây?

"Không có việc gì, ta sẽ điều chưởng quầy cửa hàng kế bên tới hỗ trợ."

Lúc này, Mặc Tâm dừng một chút, nhìn thoáng qua Sơ Hạ.

"Xem ra ngươi đối vải dệt vẫn là rất có hiểu biết."

Nàng không hề nhận ra sự khác thường từ đống vải này, nhưng Sơ Hạ lại phát hiện, nếu không có chút bản lĩnh không thể nào làm được.

"Chỉ biết sơ sơ thôi."

" Vậy thì tốt quá, lần này ta muốn đi một chuyến đến Huyễn Tinh Cổ Thành để chọn vải may áo cho các tướng sĩ, ngươi cần phải tận lực giúp ta lưu tâm."

"Hảo..."

Huyễn Tinh Cổ Thành tựa như địa phương xa xôi lại vô cùng mộng ảo là ai đã đặt cái tên này đây.

Vừa lúc định ra cửa tiệm lại nhìn thấy một bộ bạch y tung bay đập vào mắt...

Mặc Tâm chọt chọt vào khuỷu tay Sơ Hạ.

"Xem ra tối hôm nay phải thêm đôi đũa rồi."

Người tới là Bạch Trần, bạch y phiêu phiêu, ánh mắt vốn dĩ lạnh băng dừng trên người Sơ Hạ liền trở nên nhu hòa.

"Chỉ có người là sợ thiên hạ không loạn!"

Sơ Hạ nhỏ giọng nói hơn nữa là cười nói, lời nói như từ kẻ răng chui ra.

- -------------------------------- Đường phân cách hoa lệ -----------------------------------------

Tuyệt Ảnh đi đến cạnh giường Bạch Diên, cau mày, nhìn bộ dáng khi ngủ thực an ổn của người kia.

Lúc này Bạch Diên lại chậm rãi mở mắt, có lẽ là còn có men say, dung nhan Tuyệt Ảnh có chút mơ hồ, nhưng là Bạch Diên biết, người này là nàng.

"Lâu chủ đại nhân!"

"Nói."

Trước nay đều không đổi, Tuyệt Ảnh mỗi lần lên tiếng đều vô cùng ngắn gọn hơn nữa lại không có cảm tình, lâu chủ đại nhân a, ngươi có thể hay không thành thật một chút..dành một chút cảm tình cho ta.

"Nếu như ta biến mất... ngài có thể lộ một ra một chút thương tâm không?"

Tuyệt Ảnh mày hơi chau, ánh mắt càng thêm u ám.

"Ngươi nói cái gì?"

Bạch Diên cười cười, lắc lắc đầu...

"Ta say. Thực xin lỗi lâu chủ đại nhân, sau này ta sẽ không như vậy."

Sát thủ lại uống say, Tuyệt Ảnh không có xử nàng theo quy định của Tuyệt Sát Lâu là nhân từ lắm rồi.

"Nếu có lần sau, ta sẽ không tha cho ngươi."

Gần nhất cảm xúc Bạch Diên rất không ổn định, rốt cuộc là làm sao vậy? Xem ra nàng phải tự mình đi Bạch Trần thôi.