Thiên Sắc chạy ra khỏi phòng tắm, thời điểm chạy tới trước cửa Trích Tinh Cung, nàng mới phát hiện nàng đang lẩn trốn, hơn nữa còn chật vật chạy trốn, lại có hoảng loạn chưa bao giờ có.
Ngay khi nàng định chạy nữa thì đột nhiên ngừng lại...
Không, mình sao có thể chạy được, lúc nãy vì sao mình lại chột dạ? Không, mình không chột dạ.
Thiên Sắc thu hồi bước chân, quay đầu lại, lại thấy Sở Tri Diêu đã nhặt y phục lên mặc vào người, lười biếng đứng dựa vào cạnh cửa, ý cười nồng đậm nhìn Thiên Sắc.
Khi nhìn vào đôi mắt đầy thâm ý kia thì Thiên Sắc lại lơ đãng né tránh, nữ nhân này rốt cuộc nhìn mình bao lâu, những cử chỉ rối rắm vừa rồi chẳng lẽ đã bị nàng thấy hết.
"Thiên Sắc, cho dù ngươi thoát ra khỏi cánh cửa này...
Sở Tri Diêu đứng thẳng, hai tay ôm ngực, miệng treo một nụ cười quyến rũ...
"Cũng không thoát được tâm của bản thân."
Vào khoảnh khắc Sở Tri Diêu hôn lên môi Thiên Sắc liền đã biết, Thiên Sắc không phải khối băng thật sự, nàng có cảm giác, hơn nữa Thiên Sắc có cảm giác với nàng.
Sở Tri Diêu không có đợi Thiên Sắc phản ứng lại, xoay người liền ly khai, lưu lại một bóng lưng cái gợi cảm quyến rũ cho Thiên Sắc.
Tâm Thiên Sắc rõ ràng bị kiềm hãm, không thoát được tâm của bản thân?
Mình rốt cuộc bị làm sao vậy?...
Có lẽ vào lúc ngươi không đề phòng nhất cũng là lúc trái tim dễ bị xúc động nhất...
Sở Tri Diêu biết Thiên Sắc đã rơi vào trong lưới tình của nàng rồi.
Sau ngày hôm đó, Sở Tri Diêu cũng không hành động khác người gì, giống như chuyện ở bể tắm hôm đó chưa từng xảy ra vậy, còn Thiên Sắc thực buồn bực, lẽ nào người lưu ý sự việc lần đó chỉ có mình nàng?
Thiên Sắc không hiểu tại sao lại tức giận, nhưng mà ở Lãnh Nguyệt Cung cũng không có truyền đến tin tức gì của Trưởng công chúa, Sở Tri Diêu lại không có ý định cho mình quay về, ngày ngày theo Sở Tri Diêu, thấy thái độ không nóng không lạnh của nàng, trong lòng có chút mơ hồ, rốt cuộc cái người này đang nghĩ gì thế?
"Thiên Sắc."
Sở Tri Diêu gọi Thiên Sắc, Thiên Sắc lập tức thu hồi dòng suy nghĩ, phục hồi tinh thần lại, Sở Tri Diêu lại có thể nhìn thẳng vào mắt mình, như vậy bộ dáng đờ ra vừa rồi chẳng phải lại bị nàng thấy được? Vì sao những cử chỉ mất mặt như thế đều bị người này thấy hết.
"Ngươi đang phát ngốc à?"
Hiện tại là hoàng hôn, ánh mặt trời vàng óng ánh như bông lúa rọi lên người Sở Tri Diêu, trong nháy mắt, nàng như một vị thần nữ đang từ giữa ánh sáng mặt trời xuất hiện, vẻ mặt cũng không rõ ràng.
"Không có việc gì."
Thiên Sắc cúi đầu, lắc lắc đầu, nàng không dám nhìn Sở Tri Diêu, cảnh sắc thật đẹp, con người thật đẹp, dường như có chút quen thuộc với tình cảnh phát sinh ở bể tắm lần đó.
"Trên mặt ngươi có cái gì thế?"
Lời này vừa nói ra, Thiên Sắc theo bản năng lấy tay lau lau mặt, sau đó giơ lên nhìn, đâu có dính gì đâu, trong khi Thiên Sắc đang buồn bực thì thanh âm lười biếng của Sở Tri Diêu lần thứ hai vang lên.
"Ở chỗ này."
Sở Tri Diêu đưa tay, không cho Thiên Sắc có thời gian né tránh, tay nàng phủng lên hai má Thiên Sắc, sau đó một đôi môi mềm mại dán lên trán Thiên Sắc.
Thiên Sắc nhìn hình ảnh trước mặt, không gian ngập tràn hơi thở của Sở Tri Diêu, mái tóc Sở Tri Diêu khi có khi không xẹt qua hai má của mình, mềm nhẹ, mang theo một điểm tê ngứa.
"Thiên Sắc..."
Thiên Sắc đã quên mất phải thực hiện hành động gì rồi, chẳng qua là trên gương mặt than nhất thành bất biến kia đột nhiên ửng đỏ trông vô cùng mất tự nhiên.
"Nhị công chúa, thỉnh tự trọng."
Thiên Sắc lui một bước, nàng thủy chung không hiểu được Sở Tri Diêu, vì sao luôn có những hành động thân thiết như vậy...
"Thiên Sắc a, ngươi không thú vị như vậy Bổn cung thế nào mà lại đi thích ngươi chứ?"
Sở Tri Diêu xoay người liền đi, lưu Thiên Sắc đứng tại chỗ, thân thể bất động, hoàn cảnh xung quanh cũng yên lặng, chỉ có trái tim nàng là càng ngày càng loạn.
Sau đó hai người vẫn sinh hoạt bình thường như chưa có việc gì, tay nghề thêu thùa của Sở Tri Diêu càng ngày càng thành thạo, thẳng đến ngày bị Mặc Tâm bắt gặp....
"Nên làm cái gì bây giờ đây?"
Sở Tri Diêu nhìn một tờ giấy, vẻ mặt buồn rầu, Thiên Sắc tò mò nhìn một chốc, trên tờ giấy đó viết đầy tên, có mấy người nàng nhận ra, đều là nhi tử đại thần trong triều.
"Thiên Sắc, trong những người này người nào tương đối tốt đây?"
Sở Tri Diêu đưa tờ giấy tới trước mặt Thiên Sắc, Thiên Sắc không rõ ý nàng cho lắm, những người này liên quan gì đến Sở Tri Diêu... Lẽ nào?!...
"Phụ hoàng nói muốn kén phò mã, Bổn cung không có biện pháp nào."
Kén phò mã? Nhưng mà nhìn vẻ mặt Sở Tri Diêu lại không có biểu lộ gì cho thấy nàng không muốn, cái này người, vẫn luôn dối gạt nàng sao? Không phải nói thích mình sao?
"Nhị công chúa chọn người tốt nhất là được rồi."
Ngữ khí Thiên Sắc lạnh đi, so với trước đây thì lạnh hơn mấy phần.
"Trong đây ai cũng đều tốt...."
Sở Tri Diêu chỉ chỉ tên trên giấy, dừng một chút, nhìn vẻ mặt Thiên Sắc, lộ ra nụ cười đắc ý.
"Nhưng ai cũng đều không thích hợp."
Sở Tri Diêu nhẹ buông tay, tùy ý ném tờ giấy xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc.
"Bổn cung không cần người tốt nhất, Bổn cung chỉ cần ngươi."
Sở Tri Diêu khuynh thân hôn Thiên Sắc, nhiệt liệt mà cấp thiết, dây dưa đến cực điểm.
Thiên Sắc mất đi bình tĩnh vốn có, vào thời khắc nàng nghe Sở Tri Diêu muốn kén phò mã, lý trí từng bước từng bước tan vỡ, nụ hôn này cứ thế mà thiêu sạch lý trí của nàng, chỉ còn môi cùng lưỡi dây dưa, chỉ tâm tâm kề nhau.
Thiên Sắc biết bản thân đáp lại Sở Tri Diêu, sau đó muốn đem người trước mắt hoàn tan vào trong lòng mình, y sam cũng bắt đầu trở nên tán loạn trong cái hôn nồng nhiệt.
Thẳng đến... Thẳng đến khi Họa Bì đẩy cửa ra, Thiên Sắc mới kéo lý trí về, một khắc đó, kỳ thực nàng rất sợ, sắc mặt ửng hồng của Sở Tri Diêu càng làm cho tâm mình loạn lên... mọi thứ đều rối loạn...
Thiên Sắc sau đó mới biết được, danh sách đó là trước khi Sở Tri Diêu bảo mình tới Trích Tinh Cung Sóc Đế đã cho nàng, và nàng đã cãi nhau một trận với Sóc Đế, từ chối đề nghị kén phò mã của Sóc Đế.
Sau khi cởi bỏ phòng bị, ngươi chỉ còn lại một trái tim không có cách gì trốn tránh...
Thiên Sắc... Ngươi trốn không thoát đâu...
- -------------------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------
Sơ Hạ trở về thì không thấy Thiên Sắc, còn Họa Bì dang loay hoay với công cụ hóa trang của mình.
"Vết thương còn đau không?"
Họa Bì tiếp tục công việc đang làm, cũng không có nhìn Sơ Hạ, Sơ Hạ lắc lắc đầu.
Kỳ thực đau nhức cũng không bằng lần bị thương ở Vô Khuyết thành, lần đó thật đúng là tê tâm liệt phế hàng thật giá thật.
"Không đau, Thiên Sắc đâu rồi?"
Họa Bì nhún vai, kỳ thực hành tung của Thiên Sắc cho tới bây giờ nàng đều không lo lắng, có thể nàng ta đang ở góc nào đó bảo vệ các nàng cũng nói không chừng.
Lúc này, rèm doanh trướng bị vén lên, là Sở Sương Thiển cùng Mặc Tâm, Họa Bì vừa thấy người tới, sau khi thỉnh an liền biết điều cùng Mặc Tâm rời khỏi.
Sơ Hạ nhìn Sở Sương Thiển, sắc mặt có chút mất tự nhiên, mặt mình còn đọng lại dấu vết vừa khóc, đôi mắt có chút sưng đỏ, mũi còn có điểm hồng.
Sở Sương Thiển vừa nhìn thấy, trong lòng tê rần, tiến tới đặt tay lên mặt Sơ Hạ.
"Chuyện chiều hôm nay..."
Sở Sương Thiển vừa nghĩ đến chuyện buổi chiều liền cảm thấy có điều thua thiệt với Sơ Hạ, mình tin tưởng Sơ Hạ tuyệt đối không phải loại người vô lễ, cô đẩy Phỉ Kiếm ra nhất định là có nguyên nhân, nhưng bản thân hổ thẹn chính là dù bản thân có suy tính cỡ nào cũng không cách gì đứng về phía Sơ Hạ, cho dù nàng tin tưởng Sơ Hạ.
"Ta hiểu rõ..."
Hiểu rõ, chỉ là... ngực trái có chút đau mà thôi...
"Kỳ thực..."
"Kỳ thực..."
Hai người song song mở miệng, loại ăn ý này nhượng hai người nhìn nhau cười.
"Ngươi nói trước đi."
Sở Sương Thiển nhườn Sơ Hạ nói trước, Sơ Hạ càng thêm mất tự nhiên...
"Kỳ thực... đêm nay... ta nhìn thấy ngươi cùng..."
Nói đến đây, Sở Sương Thiển liền hiểu được, cũng biết vì sao hai mắt Sơ Hạ sưng đỏ, mũi vẫn còn hồng hồng, là dấu vết vừa khóc.
"Thực xin lỗi..."
Sở Sương Thiển ôm Sơ Hạ vào lòng, như muốn trấn an người trong lòng.
"Sự tình cũng không phải như ngươi tưởng đâu."
Sơ Hạ ở trong lòng Sở Sương Thiển gật đầu.
"Ta hiểu rõ... Ta tin ngươi."
Nhưng vào lúc này, Sơ Hạ đã cho ra một cái quyết taam...
"Sương thiển, ta muốn giúp ngươi..."
"Hửm?"
Sơ Hạ rời khỏi cái ôm của Sở Sương Thiển, cực kỳ chăm chú nhìn Sở Sương Thiển.
"Ta muốn đến Vô Khuyết thành, ta muốn đi xem mười ngàn hỏa thống quân của ngươi."
Sở Sương Thiển nhìn Sơ Hạ, nghiêm túc trong mắt chính mình không có cách gì cự tuyệt, hơn nữa hỏa thống quân vẫn luôn do Mặc Tâm quản lý, tất cả việc buôn bán ở Vô Khuyết cũng do Mặc Tâm trông coi, nếu có Sơ Hạ chia sẻ một ít công tác, Mặc Tâm sẽ thoải mái hơn.
"Hảo, Bổn cung sẽ bảo Mặc Tâm bàn giao một số việc ở Vô Khuyết thành cho ngươi."
Sơ Hạ gật đầu, kéo kéo tay Sở Sương Thiển, vốn định tâm sự một lát lại nghe thấy tiếng Mặc Tâm truyền đến.
"Trưởng công chúa, muộn rồi, cần phải đi thôi."
Sở Sương Thiển nhìn Sơ Hạ Sơ Hạ, sờ sờ mặt cô liền ly khai, mà Sơ Hạ sờ sờ quyển sách da dê trong lòng...
Sở Sương Thiển, ta sẽ dùng hết sức, vì ngươi dọn sạch cản trở.
- --------------------------------- đường phân cách hoa lệ -----------------------------------------
"Sinh Vương, viên thuốc kia đã tặng, nhưng Sinh Vương dự định lấy lý do gì tiếp tục lưu ở kinh thành?"
Người nói chuyện là Úc Phi, Sinh Vương chỉ nhấp trà, trong tay cầm một quyển sách.
Sinh Vương lấy lý do chúc mừng thọ yến Sóc Đế mà đến, hiện nay thọ yến đã xong, Sinh Vương cũng nên trở về Lưu Ly thành, kế hoạch chân chính lúc này mới thật sự bắt đầu...
"Bản vương tự có dự định, hơn nữa còn phải xem công lực của Úc Phong."
Sinh Vương lãnh đạm nói, tựa hồ tất cả sự tình đều ở trong lòng bàn tay, mà Úc Phi lại không biết ca ca cùng Sinh Vương có kế hoạch gì, là người thức thời, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Sinh Vương giương mắt, bên trong ánh mắt tồn tại một tia nóng lòng ra quân...
Trò hay, sắp bắt đầu...
- ------------------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------------
Buổi tối Túy Mộng Khinh Hoan Lâu vẫn buôn bán náo nhiệt, ngày hôm nay Tuyệt Ảnh lại đi gặp khách, Bạch Diên ở trong phòng của mình uống rượu, vẻ mặt có chút cô đơn, nhìn không ra tâm trạng hiện tại.
"Ngươi không đi... tìm nàng?"
Nói chuyện chính là Bạch Trần, mỗi lần Tuyệt Ảnh gặp khách, Bạch Diên đều dùng đủ loại phương thức đi quấy rối, mà lần này kỳ quái chính là Bạch Diên chỉ an tĩnh đợi trong phòng.
"Tỷ tỷ... làm sát thủ, ngươi có bao giờ trải qua tâm thần không yên, giống như... Cảm giác đại nạn của bản thân sắp đến..."
Làm sát thủ, nàng rất quen thuộc hương vị tử vong, thậm chí còn có chút mê tín, mê tín với trực giác trong lòng.
"Đừng nói lung tung..."
Bạch Trần vỗ vỗ đầu Bạch Diên, tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng lòng vẫn cảm thấy sợ, trực giác sát thủ luôn đặc biệt nhạy cảm....
Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này nàng luôn cảm thấy tâm thần không yên, như có tảng đá chặn trước ngực, giống như bị một cây kim chích vào lòng.
"Đừng nói cho nàng..."
Bạch Diên nói xong, liền rời khỏi, bất quá nàng đi nơi nào, Bạch Trần đương nhiên biết, nhiều năm qua, chưa từng thay đổi, những năm gần đây Tuyệt Ảnh đều không có cơ hội gặp khách trọn vẹn...
Tác giả có lời muốn nói: Kỹ thuật liêu muội của Nhị công chúa thật cao minh, thần thiếp làm không được a ~~