Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!

Chương 5: Sờ chỗ không nên sờ!




Lần thứ hai bước vào tẩm điện của công chúa, bước vào, dù cho có là tiểu thư viện thì Lăng Sơ Hạ cơ hồ đều không muốn nhấc chân, nhưng chân bắt buộc phải nhấc a, đi tới tẩm thất của Sở Sương Thiển, chỉ thấy Họa Bì đứng ở trong phòng, tựa hồ chờ Sở Sương Thiển đã lâu...

Chẳng lẽ là... Trưởng công chúa đã sớm biết Thái tử sẽ mời nàng qua? Trưởng công chúa thật sự là thần toán sao!

Trên bình phong treo rất nhiều phục sức, màu nào cũng có, nhưng cũng không hưu nhàn giống y phục mà Sở Sương Thiển đang mặc, trên bình phong đều treo cung trang hoa lệ.

Lúc này, gien của nhà thiết kế trong người Lăng Sơ Hạ phóng ra ngoài, Trưởng công chúa đứng ở cạnh bình phong, cô đi tới quan sát kỹ những cung trang hoa lệ kia, đều là tơ lụa cực phẩm, dù không sờ, nhìn một chút cũng biết mặc vào hết sức thoải mái.

Cô suy nghĩ một chút, bây giờ Trưởng công chúa tới chỗ Thái tử, nếu vào địa phương của đối thủ, khí tràng như vậy nhất định không thể thua, nhưng cũng không thể quá bá đạo, dù sao cũng là khách, phải tiến thối có chừng mực, màu công chúa thích đều thiên về thiên lãnh thiên đạm, như vậy thì chọn một ít màu sắc nhìn tự nhiên hào phóng hơn nữa phải ưu nhã là được rồi.

Cô nhìn một hồi, rất nhanh liền chọn trúng một bộ cung trang màu tím nhạt kèm theo màu trắng, nhìn rất cao quý thanh nhã, nhưng lại không mất đi hào phóng, mặc trên người Trưởng công chúa yêu nghiệt này nhất định có thể phát ra khí tràng rất lớn, cho nên cô quyết định chọn nó.

"Công... Công chúa, nô tỳ cảm thấy, cung trang màu tím nhạt đó không tệ."

Sở Sương Thiển giương mắt nhìn một cái, kiện y phục đó là phục sức mình nhìn trúng, nàng nhìn Lăng Sơ Hạ, màu tím nhạt, đạm nhã cao quý, không mất hào phóng, nha đầu này ngược lại là biết cái gì gọi là tiến thối có chừng mực, chẳng qua là... lá gan thật là nhỏ.

" Ừ, liền bộ đó đi, tới giúp Bổn cung mặc vào."

Mặc vào?! Công chúa ngài là chơi ta phải không! Bản thân mặc cái cung trang cung nữ rườm rà này còn tay chân luống cuống, sao ta có thể giúp ngươi mặc được!

Bất quá nếu Trưởng công chúa đã lên tiếng, chẳng lẽ mình có thể cự tuyệt sao?

Cô cầm bộ cung trang màu tím nhạt lên, cầm ở trong tay, quả nhiên là nhu thuận trơn nhẵn, á đậu, cái bộ đồ này làm cho cô yêu thích không buông tay, trong lòng lại nổi lên máu nhà thiết kế, cô đi tới trước người Sở Sương Thiển, chỉ thấy Sở Sương Thiển chỉ còn dư lại đồ lót, hơn nữa đồ lót nơi này chỉ là lụa mỏng, cái yếm màu hồng như ẩn như hiện, chưa hết còn có hai ngọn núi đầy đặn kia nữa!

Lăng Sơ Hạ trong lòng run lên, móa nó, nữ nhân này cũng thật là quá đáng đi! Dáng dấp đẹp cũng được đi, vóc người còn tốt như vậy! Bảo người ta làm sao chịu nổi, nhìn lại bản thân, nhiều lắm là B cúp, bà công chúa này nhìn cỡ nào cũng là cúp D a!

Mình cũng là nữ nhân nhìn còn mặt đỏ tim đập, chưa kể thời điểm mình còn là nhà thiết kế, nữ nhân lỏa thể cũng nhìn rồi, đàn ông cũng sờ qua, mình đây là đang xấu hổ cái gì!?

Lăng Sơ Hạ bình phục tâm tình, ngăn cản máu mũi chảy xuống, bắt đầu giúp Sở Sương Thiển mặc y phục, chuyện này nếu không làm thì thôi, một khi đã làm Lăng Sơ Hạ giống như trở lại hiện đại, bản thân lúc thiết kế y phục là không màn thời gian có lúc làm việc cả ngày, ánh mắt cũng bắt đầu nghiêm túc, cô vô cùng yêu thích chuyên ngành của mình.

Sở Sương Thiển nhìn Lăng Sơ Hạ ở trên người mình bận rộn, ánh mắt cuối cùng cũng có nghiêm túc hơn nữa còn có thể nhìn ra đoàn lửa trong mắt cô, một loại nóng bỏng, ngọn lửa chuyên tâm vào vật nào đó.

Lăng Sơ Hạ nhập tâm, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, giống như đem người trước mắt coi là ma nơ canh, rốt cuộc cũng sắp mặc xong, cô chỉnh sửa lại cái áo ngoài cuối cùng, nào ngờ lúc này ngón tay mu bàn tay và không cẩn thận đụng vào hai ngọn núi kiêu ngạo của Sở Sương Thiển, cô ngược lại là không để ý nhiều, dẫu sao bản thân cũng là nhà thiết kế, thân thể của nam nhân nữ nhân gì cô cũng đụng qua không ít lần, nhưng mà cô đã quên, người cô đang hầu hạ là nhân vật nào...

Sở Sương Thiển không động, ánh mắt chăm chú nhìn Lăng Sơ Hạ, nha đầu này đụng vào... cô ta còn xem như không có chuyện gì xảy ra nữa... từ nhỏ tới giờ không có ai khinh bạc mình như vậy, nhưng nhìn Lăng Sơ Hạ kia nghiêm túc, nàng lại không cách nào nổi giận, không thể nào bốc khí lên được.

Một trận hàn ý từ trên người Sở Sương Thiển truyền tới, Lăng Sơ Hạ mới từ thế giới bản thân phục hồi tinh thần lại, công chúa... Mới vừa rồi hình như là cô đã vô lễ với Trưởng công chúa...Á... Lần này nguy rồi, mình quá chú tâm vào thế giới của bản thân mà quên mất đang ở chỗ nào...

Lăng Sơ Hạ giương mắt, phát hiện Sở Sương Thiển cũng nhìn mình, trong ánh mắt kia có mấy phần hàn ý và nộ ý...

Lăng Sơ Hạ lập tức như bị điện giật rút tay ra, sau đó giơ hai tay lên, giống như là bị cảnh sát chỉa súng vào đầu vậy, thấy bộ dạng tức cười của Lăng Sơ Hạ, Sở Sương Thiển nơi nào còn tức giận nữa, nàng sửa sang lại, liền đi tới chỗ Họa Bì.

"Công... Công chúa, vậy nô tỳ lui xuống trước..."

Lăng Sơ Hạ khom người, mới vừa định chuồn đi, lại nghe thấy thanh âm Sở Sương Thiển truyền tới, nghe không ra ưu tư.

"Bổn cung không có bảo ngươi lui."

Là cưỡng chế lưu mình lại, Lăng Sơ Hạ lần đầu tiên cảm thấy một mặt bá đạo trong lúc lơ đảng của Trưởng công chúa, lưu mình ở chỗ này làm gì?

Chẳng lẽ là, mới vừa rồi cô vô tình đụng phải ngực của Trưởng công chúa, nàng muốn chặt tay của mình à! Không được đâu nha! Tay của cô còn phải dùng để thiết kế đồ nữa đó!

Lăng Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là đợi ở bên người Sở Sương Thiển nhìn Họa Bì giúp Sở Sương Thiển trang điểm, tay Họa Bì đích xác rất khéo léo, so với thợ trang điểm chuyên nghiệp ở hiện đại đơn giản là chỉ có hơn chớ không kém, thủ pháp vừa nhanh lại chính xác, rất nhanh đã giúp gương mặt công chúa càng yêu nghiệt hơn.

Sau khi trang điểm xong, mặt Sở Sương Thiển đỏ hồng, môi đỏ mọng, dung mạo thêm phần quyến rũ và xinh đẹp, tóc cũng được búi lên, đầu rất hợp với đồ trang sức, Lăng Sơ Hạ rốt cuộc biết cái gì gọi là nghiêng nước nghiêng thành...

Trưởng công chúa nhất định chính là yêu nghiệt, nếu nàng là phi tử của hoàng đế nhất định là cái loại tuyệt đại yêu cơ hại nước hại dân đó...

"Bảo Mặc Tâm ở cửa Lãnh Nguyệt Cung chờ Bổn cung."

Họa Bì đáp một tiếng, liền rời đi, còn lại Lăng Sơ Hạ cùng Sở Sương Thiển ở bên trong phòng, lúc này nhất thời lâm vào yên lặng khiến người ta như có ảo giác bên tai... Mà Sở Sương Thiển vẫn còn sửa sang đồ trang sức, Lăng Sơ Hạ đã mất thần.

"Sơ Hạ."

Sở Sương Thiển kêu một tiếng, Lăng Sơ Hạ theo thói quen thẳng lưng, chờ Sở Sương Thiển phân phó, trong lòng cũng âm thầm mắng mình một câu "Chân chó quá"!

"Ngươi..."

Một chữ ngươi từ giữa môi Sở Sương Thiển nhả ra, trong lòng Lăng Sơ Hạ liền bắt đầu sợ hãi, móa nó sẽ không phải là kêu ta bồi ngươi đi tới chỗ Thái tử đi, ta chỉ là một tiểu cung nữ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không muốn hiểu a!

Ngàn vạn lần không nên! Ngàn vạn lần không nên!

"Ngươi có thể trở về Vô Trần Cung một chuyến rồi, hôm nay Bổn cung đêm đến mới trở về."

Một câu nói, Sở Sương Thiển cho Lăng Sơ Hạ hai ý, thứ nhất: Cô Lăng Sơ Hạ trở về Vô Trần Cung hỏi thăm gần đây có tin đồn gì mới hay không; Thứ hai: Cô phải trở về trước khi đêm đến để phục vụ.

"Dạ, nô tỳ biết."

Bốn chữ "Dạ, nô tỳ biết" bao hàm Lăng Sơ Hạ hiểu Sở Sương Thiển đang trong tối giao nhiệm vụ cho cô, điều này làm cho Sở Sương Thiển rốt cuộc lộ ra một nụ cười yếu ớt hài lòng.

"Ừ, lui xuống đi!"

Lăng Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, mỗi ngày phải gặp ngươi cũng đủ làm ta đau tim rồi, móa nó giờ còn phải đi nghe ngóng tin về Thái tử đại nhân vật kia nữa, ta sợ rằng mình sẽ thành cương thi sớm hơn cả Tiểu Trúc và Tử Nguyệt.

Lăng Sơ Hạ sống sót sau tai nạn bước chân rời đi tẩm điện của công chúa, sau đó danh chánh ngôn thuận đi Vô Trần Cung, còn có thể thuận đường thăm Tiểu Trúc và Tử Nguyệt, Trưởng công chúa này coi ra cũng thật phúc hậu mà.

Ngay tại cửa Lãnh Nguyệt Cung, cô nhìn thấy Hắc Tâm và Họa Bì không biết đang nói cái gì, còn thấy Hắc Tâm rất ôn nhu sửa sang lại lọn tóc trước ngực giúp Họa Bì nữa.

Á đậu! Đừng có làm mù mắt của ta! Bà đây rốt cuộc xuyên đến địa phương quỷ quái gì vậy trời, không có con nhà giàu đẹp trai cũng được đi, các ngươi còn ở trước mặt bà ân ái là sao!? Nguyên lai triều đại này đã cởi mở tới như vậy! Nước Mỹ chỉ mới vừa hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính luyến ái thôi đó nha!

Mắt nhìn thẳng, xem như không thấy các nàng, Lăng Sơ Hạ muốn bản thân cũng trong suốt luôn vượt qua các nàng, chỉ tiếc phúc hắc như Mặc Tâm đây làm sao để Lăng Sơ Hạ được như nguyện.

"Sơ Hạ, gấp như vậy, đi đâu thế?"

Lăng Sơ Hạ thở dài, quả nhiên, cô biết thế nào Hắc Tâm cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.

"Ừ, đi Vô Trần Cung."

Mặc Tâm mang nụ cười trêu chọc đi tới bên cạnh Lăng Sơ Hạ, ở bên tai cô, thổ khí như lan, thanh âm nhẹ vô cùng vang vọng bên tai Lăng Sơ Hạ.

"Nghe nói... ngươi vấy mực lên người công chúa..."

Lăng Sơ Hạ né né, lấy tay xoa nắn lỗ tai, xua đuổi cảm giác ngứa ngứa tê dại kia, trong lòng mắng Mặc Tâm một ngàn lần, nói chuyện bình thường không được sao, có cần phải dựa vào gần như vậy không!?

"Ừ, là vô ý..."

Mặc Tâm cười phá lên, vỗ vai Lăng Sơ Hạ nói: "Vận khí không tệ, lần trước Trưởng công chúa đã đem cung nữ làm ướt y sam của mình ra phạt trượng hình đấy!"

Thân thể Lăng Sơ Hạ rét lạnh, cứng nhắc như máy móc quay đầu nhìn Mặc Tâm, vẻ mặt vui cười chán ghét nhìn không giống như đang đùa giỡn...

Mình có được xem là thoát khỏi móng vuốt của Diêm vương gia hay không?

"Sau này cẩn thận một chút."

Thanh âm Họa Bì âm truyền tới, lúc này nàng vừa không có nụ cười rực rỡ như buổi sáng đó, giờ phút này nàng nhìn có mấy phần nghiêm túc, khiến cho Lăng Sơ Hạ cảm giác bây giờ Họa Bì lại là một người khác vậy.

"Ách... Cám ơn đã nhắc nhở..."

Nói xong, Lăng Sơ Hạ liền xách váy đi, Trưởng công chúa quả nhiên là biến thái, bất quá chỉ làm ướt y sam của nàng thôi, có cần phải dùng trượng hình với người ta không? Mình vấy mực lên ống tay áo của nàng, nàng không có giết mình thật sự là phải cám ơn trời đất!

"Sao ngươi không nói cho cô ấy biết, lần đó Trưởng công chúa là đang ở trước mặt sứ giả ngoại quốc bị vãi nước cả người nên mới đem cung nữ kia trượng phạt?"

Ở trước mặt sứ giả ngoại quốc mà lại có mặt chật vật là không được, ảnh hưởng quốc thể, Sở Sương Thiển không có mang cung nữ đó ra chém là đã nhân từ lắm rồi đó.

"Ta chính là muốn nhìn xem nha đầu này lúc nhát gan có giống con chuột nhỏ hay không thôi, nè Họa Bì, ngươi nhìn biểu tình mới vừa rồi của cô ấy không phải rất thú vị sao?"

Mặc Tâm vừa nói, cưng chìu đặt tay lên mặt Họa Bì, chỉ thấy mặt Họa Bì đỏ lên, gật đầu một cái.

"Thật thú vị."

Họa Bì kéo tay Mặc Tâm xuống nói: "Công chúa sắp tới, ta còn có nhiệm vụ, đi trước."

Mặc Tâm đáp một tiếng, liền buông Họa Bì ra, Họa Bì gở cái túi bên hông xuống, sau đó trở lại trong phòng mình.

Mặc Tâm thở dài...

Ai... Thái tử này lại muốn làm trò gì đây?

Sau đó nàng xem nhìn hướng Lăng Sơ Hạ rời đi, lại thở dài một cái...

Nha đầu này thông minh thì cũng thông minh đó, chính là quá nhát gan, cũng không biết sau này làm thủ hạ có của Trưởng công chúa thủ hạ có vận may gì không...