Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!

Chương 41: Khóc nức nở




Sở Sương Thiển nằm trên giường, tay nhẹ nhàng đặt lên môi mình, nơi đó còn lưu lại hương vị của Sơ Hạ.

Đây có phải là thích không?

Sẽ ngọt ngào nhưng cũng sẽ đau lòng... Nàng càng lúc càng có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, muốn nhưng không thể chạm vào.

Sở Sương Thiển lật người, nhắm mắt lại.

Ở trong thâm cung này, chỉ một bước sai, toàn bộ thế cục sẽ đổ vỡ.

Có lẽ không tới gần Sơ Hạ, cũng là một cách để bảo hộ nàng.

- ------------------------------------ đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------

Ngày hôm sau, sáng sớm Sơ Hạ đã dậy, chuyện tối hôm qua khiến cô không thể ngủ được, vừa mới thức dậy, cô liền ngồi trên giường, nhìn vị trí mà hôm qua Sở Sương Thiển đã ngồi thật lâu không có cách gì hoàn hồn.

Lần đầu tiên, Sơ Hạ muốn chạy trốn, thời điểm cô bị vu khống sao chép ý tưởng thiết kế cũng không có ý nghĩ này, thời điểm đối mặt với sự chỉ trích cô không muốn trốn, đối mặt với khiêu chiến cô cũng không nghĩ trốn, nhưng là lúc này đây, cô muốn trốn, chạy trốn tới địa phương Sở Sương Thiển không thể tìm thấy được.

Sở Sương Thiển không phải đã kêu mình đi tìm hiểu thái giám và cung nữ trong cung ai là người của Vô Ưu Vương ai là người của Sinh Vương sao?

Vậy mình nên nhân cơ hội này thường xuyên rời khỏi Lãnh Nguyệt Cung thì tốt rồi.

Nếu như ta cứ bảo trì khoảng cách như vậy, nếu như ta cứ tránh né không gặp mặt như vậy, có phải hay không sẽ duy trì được quan hệ hiện tại, ít nhất nó sẽ không tan biến.

Suy nghĩ thấu đáo xong, Sơ Hạ liền hít một hơi, có lẽ chạy trốn là biện pháp để duy trì mối quan hệ này. Ngày hôm qua lỡ làm Sở Sương Thiển sinh khí, nếu như lại tiếp tục ở cùng nơi với nàng, cô sợ sẽ không khống chế được tâm tư của bản thân.

Cô định bước xuống giường, khẽ động vết thương ở lưng dẫn tới một trận rách đau nhức, cô hít một hơi liền nghe cửa gỗ gỗ "Két ——" một tiếng, có người đẩy cửa vào.

"Ai ~ sao ngươi lại xuống giường?"

Người đến là Mặc Tâm, nàng cầm bát thuốc trong tay, đi lên trước đỡ lấy người suy yếu này, chỉ thấy Sơ Hạ cười cười với nàng, sau đó nói không có việc gì.

"Âu Dương Ngự y nói ngươi phải hảo hảo điều dưỡng, bằng không chết ta cũng mặc kệ a ~ "

Mặc Tâm đỡ Sơ Hạ đến cạnh bàn, ngồi lên ghế, thì thấy Sơ Hạ nhìn mình xì cười.

"Ngươi bỏ được sao?"

Mặc Tâm nhíu mày.

"Ta có gì mà luyến tiếc?"

"Nếu như ta chết thì sẽ không có ai đấu võ mồm với ngươi và cũng không có ai để ngươi lấy làm trò cười."

"Ngươi..!"

Mặc Tâm còn chưa nói xong, một bóng người liền che khuất ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, ngược sáng, mặc dù thấy không rõ mặt nhưng Sơ Hạ biết người kia là ai.

"Nếu người trong Lãnh Nguyệt Cung cứ như vậy chết đi, ngược lại là Bổn cung thất trách."

Sở Sương Thiển lạnh lùng nói một câu, sau đó đi tới bên cạnh Mặc Tâm cùng Sơ Hạ, từ trên cao nhìn xuống hai người.

Hai người định đứng dậy hành lễ với Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển liền ngăn trở.

"Mặc Tâm theo Bổn cung đi gặp phụ hoàng."

Có lẽ là việc gấp, Sở Sương Thiển quay lại như một cơn gió, chỉ là khi đi, để lại một câu cho Sơ Hạ.

"Hảo hảo nghỉ ngơi, nhớ uống hết thuốc."

Tới quá nhanh, đi cũng quá mau, lưu không được thân ảnh của nàng, thấy không rõ khuôn mặt của nàng.

Sơ Hạ nhìn hướng Mặc Tâm cùng Sở Sương Thiển ly khai, lại nhìn bát thuốc trên bàn còn nóng hổi, không nhịn được cười khổ.

Sơ Hạ bưng bát thuốc lên, đưa đến chóp mũi, hương vị thuốc Đông y truyền đến khiến cô không kiềm được nổi da gà.

Cô bịt mũi lại, bưng bát thuốc uống ừng ực, xong, còn khó chịu nôn khan vài cái, quả nhiên mùi thuốc Đông y quả thực không có cách gì tiếp thu.

Cô đứng lên, ngực có chút đau đớn, nhưng mà cô vẫn không nghe lời Trưởng công chúa phân phó mà đi ra ngoài.

Tiền thính ở Lãnh Nguyệt Cung, Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ đang quét dọn, nhìn Sơ Hạ nhìn đến nhanh chóng dừng công việc đang làm lại, đi tới chỗ cô.

"Ngươi không phải bị thương sao, như thế nào không hảo hảo nghỉ ngơi còn đi tới đây hóng gió..."

Những lời này là lần đầu tiên kể từ khi Sơ Hạ nhận thức Tiểu Tử mới nghe nàng nói câu dài như vậy, điều này không khỏi làm lòng Sơ Hạ ấm áp một chút.

Xuyên qua đến chốn thâm cung băng lãnh này, được người bên cạnh quan tâm là ấm áp duy nhất đối với Sơ Hạ tại địa phương xa lạ này.

"Không có việc gì, ta ra ngoài một lát, hít thở chút không khí mát mẻ."

Tiểu Kỳ nhìn sắc mặt Sơ Hạ tái nhợt, không đành lòng thở dài.

"Ngươi phải cẩn thận chiếu cố thân thể, trời sắp trở lạnh rồi."

Tiểu Kỳ nói, Sơ Hạ không tự chủ được nhìn bầu trời xanh thẳm... Đúng vậy, sắp vào thu rồi, mùa hè nóng bức này rốt cuộc cũng trôi qua.

"Ân, ta ra ngoài một chút."

Sơ Hạ nói xong liền đi, hóng gió tựa hồ giúp tâm tình khá hơn, Tiểu Tử Tiểu Kỳ còn có việc phải làm sẽ không ngăn cản Sơ Hạ, dù sao Sơ Hạ không có nhiệm vụ trong người, để cô đi dạo đi.

Sơ Hạ bước đi mà không có mục tiêu, ở trên hành lang to như vậy to như vậy đình viện, cô tựa hồ tìm không thấy mục tiêu, tìm không thấy bản thân, cuối cùng mệt mỏi, cô đứng lại tựa ở trên tường.

"Sơ Hạ?"

Âm thanh quen thuộc, thuần hậu mà êm tai, Sơ Hạ ngẩng đầu, Sở Trung Nghiệp đang đi tới chỗ cô, vẻ mặt lo lắng làm cho cô không kiềm được ướt đẫm viền mắt.

Giống như giữa biển khơi vớ được tấm gỗ, Sơ Hạ đi qua, sau đó ôm lấy Sở Trung Nghiệp, cái ôm của hắn ấm áp như cái ôm của người thân, bao lấy yếu đuối của chính mình.

"Thực xin lỗi, ta chỉ muốn khóc một hồi."

Sơ Hạ đem đầu chôn ở trong lòng Sở Trung Nghiệp, Sở Trung Nghiệp nhìn người đang ở trong lòng mình khóc nức nở không khỏi đau lòng, hắn giơ tay đặt lên sau ót cô, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Sở Trung Nghiệp cho lui hết cung nhân, cứ như vậy để cho Sơ Hạ an tĩnh ở trong lòng mình khóc một trận, cũng không ngại nước mắt nước mũi của cô làm dơ y phụ hoa lệ của chính mình.

Sơ Hạ như là muốn đem hết ủy khuất đau lòng mấy ngày nay đều phát tiết ra.

"Ngoan... khóc đi cho đã đi, khóc xong thì tốt rồi."

Sở Trung Nghiệp chỉ biết là Sơ Hạ bị trọng thương, hắn không biết trong lúc đó còn phát sinh chuyện gì, chuyện hắn có thể làm chính là an ủi Sơ Hạ.

Xa xa, một bóng người an tĩnh nhìn thấy tất cả, nhìn chăm chú... mỹ mâu chợt lóe bi thương.

"Trưởng công chúa..."

Tựa hồ cảm giác được cảm xúc Sở Sương Thiển biến hóa, Mặc Tâm nhẹ kêu người trước mắt một tiếng.

"Đi thôi, phụ hoàng đang chờ."

Sở Sương Thiển xoay người liền đi, Sơ Hạ nói mình thích nữ tử, hiện nay lại thân cận với Trung Nghiệp như vậy...

Sơ Hạ, trong miệng ngươi... rốt cuộc đâu là thật đâu là giả....

Ánh mắt có chút chua xót khổ sở, cái loại cảm giác này giống như là lúc mẫu hậu qua đời... chua xót khổ sở tàn nhẫn a.

Tâm từng đợt đau nhức...

Đây là cảm giác thích một ai đó sao? Hóa ra lại đau như vậy sao?

Một lúc lâu, Sơ Hạ mới từ trong lòng Sở Trung Nghiệp ngẩng đầu lên.

"Thực xin lỗi Thất hoàng tử, nô tỳ thất lễ."

Sơ Hạ vừa định kéo ra khoảng cách với Sở Trung Nghiệp, lại bị Sở Trung Nghiệp chặn lại.

"Đã nói rồi, Bản vương đã xem ngươi là bằng hữu, đừng có ở trước mặt Bản vương tự xưng nô tỳ."

Sở Trung Nghiệp nở nụ cười như ánh nắng mặt trời, mà Sơ Hạ sau khi khóc một trận, tâm tựa hồ thoải mái rất nhiều, thấy Sở Trung Nghiệp cười cũng không khỏi cười theo.

"Ngươi cười thì tốt rồi, vừa rồi khóc giống như mèo mít ướt vậy."

Sở Trung Nghiệp dừng một lát, kéo Sơ Hạ đi.

"Đi đâu?"

"Bản vương mang ngươi đi ăn."

Quả nhiên, ăn hàng thì hai ba câu đều là ăn với uống...

Sở Trung Nghiệp mang Sơ Hạ đi tới hành cung của mình, Hồng Sách Cung.

Sở Trung Nghiệp cho cung nhân chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, liền cùng Sơ Hạ khai tiệc. Sơ Hạ mới vừa trọng thương, cho nên thức ăn đều tương đối thanh đạm.

Khóc một hồi, tâm tình cũng thoải mái hơn, còn đói bụng nữa, Sở Trung Nghiệp đã bảo mình không cần khách khí, vậy Sơ Hạ ta cũng liền không khách khí.

Cô ăn một cách thích thú, nhưng Sở Trung Nghiệp chỉ gắp một miếng rồi để đó, ngược lại là vẫn luôn nhìn Sơ Hạ ăn như hổ đói.

Rốt cục, Sơ Hạ ăn no mới phát hiện Sở Trung Nghiệp vẫn luôn nhìn mình.

"Ăn no rồi? Vậy nói một chút về chuyện phát sinh gần đây đi..."

Sơ Hạ nhìn Sở Trung Nghiệp, không biết có phải do quá thích Sở Sương Thiển hay không, hiện tại cô thấy Sở Trung Nghiệp nói chuyện lại có vài phần tương đương Sở Sương Thiển.

Phát sinh chuyện gì?

Sự tình hoang đường...

Cô nên mở lời như thế nào với Sở Trung Nghiệp đây, chẳng lẽ nói mình thích tỷ tỷ của hắn sao?

"Chuyện hoang đường..." Tự hỏi một lúc lâu, Sơ Hạ mấp máy môi ra ba chữ này.

Sở Trung Nghiệp nhìn ra được Sơ Hạ không muốn nói, cũng không nghĩ bức cô, nhưng khi hắn đang muốn từ bỏ không hỏi nữa thì Sơ Hạ lại yếu ớt nói một câu.

"Ta nói ra, chỉ sợ sau đó ngươi sẽ tránh xa ta."

Ma kính, ở trong cung có thể là một chuyện thông thường, nhưng cũng là một chuyện cấm kỵ, huống chi người mình thích lại là Trưởng công chúa...

Sở Trung Nghiệp nhìn vẻ mặt phiền muộn của Sơ Hạ... không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Nói đi, Bản vương nói ngươi là bằng hữu của Bản vương tuyệt sẽ không chỉ vì một câu nói liền chán ghét ngươi."

Sở Trung Nghiệp cười cười, vỗ vỗ đầu Sơ Hạ, Sơ Hạ nhìn Sở Trung Nghiệp, cái loại thân thiết này thật sự rất giống với tình cảm trong gia đình.

"Ta thích một người."

Một người chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể lại gần.

Sở Trung Nghiệp không nói gì, chỉ chờ Sơ Hạ tiếp tục nói.

"Chỉ là, khoảng cách giữa nàng và ta quá xa đi."

Sơ Hạ cười khổ, xa tới mức không thể chạm tới, hơn nữa chỉ cần tới gần liền tan xương nát thịt.

"Thất hoàng tử, ngươi nói a, ta có phải ngốc lắm không, sao lại đi thích một người như vậy chứ?"

Nói xong, Sơ Hạ thở dài, nhưng mà tâm tình sau khi khóc một trận tương đối khá, dù nói ra sẽ thương tâm, nhưng mà cô không muốn khóc nữa.

"Thích một người như thế nào là người ngốc được, Sơ Hạ ngốc..."

Sở Trung Nghiệp thở dài, trước đây Sơ Hạ lúc nào cũng hoạt bát sôi nổi, vô tâm vô phế, như thế nào mới đi Vô Khuyết thành một chuyến liền thành cái dạng này?

"Dù biết rõ không thể tới gần..."

Sơ Hạ nói xong, lại gắp một miếng thức ăn, nhấp một ngụm trà, bởi vì có thương tích trong người, cho nên Sở Trung Nghiệp cũng không có chuẩn bị rượu.

Sở Trung Nghiệp nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt Sơ Hạ, trong lòng tựa hồ đã hiểu rõ.

"Ngươi thích Đại hoàng tỷ?"

Trong lúc nhất thời, một phòng an tĩnh...

- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------------

"Sương thiển... Sương thiển?"

Sóc Đế nhìn Sở Sương Thiển thất thần, gọi nàng.

"Dạ, phụ hoàng."

Sở Sương Thiển phục hồi tinh thần lại, vừa rồi trong đầu đều là hình ảnh Sở Trung Nghiệp cùng Sơ Hạ ôm nhau.

"Phải chăng cảm thấy không khỏe? Không bằng ngươi về trước đi, danh sách quan lại để ngày sau rồi bàn."

Sóc Đế lần đầu tiên thấy Sở Sương Thiển thất thần, thời điểm đang đàm luận quốc sự Sở Sương Thiển chưa từng thất thần như vậy.

"Không, không có việc gì, phụ hoàng, chúng ta tiếp tục."

Sóc Đế gật đầu, tiếp tục phân tích danh sách quan viên, mà Sở Sương Thiển cũng xốc lại tinh thần bắt đầu thảo luận.

Nàng thở dài, chính mình đã trở nên không giống chính mình, nên làm gì mới được đây?