Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!

Chương 22: Bị ám sát




Xe ngựa lắc lư, Sơ Hạ ít nhiều có chút không thoải mái, dẫu sao ở hiện đại, cô chưa bao giờ ngồi phương tiện giao thông nào mà lắc lư như thế này.

Thủ vệ Hoàng thành nhìn thấy giá xe ngựa hoa lệ, tiến lên ngăn lại.

Sơ Hạ định thần nhìn lại, thủ vệ giữ cửa là một tiểu tử trẻ tuổi, da màu lúa mạch, dáng dấp đàng hoàng, thời điểm thấy Thiên Sắc còn lễ phép mỉm cười.

"Nguyên lai là Thiên Sắc tỷ tỷ a."

Tiểu tử kia nhìn Thiên Sắc, lại nhìn Sơ Hạ, phát hiện cô đang quan sát hắn, nhất thời gương mặt màu lúa mạch cũng bắt đầu dâng lên một tầng đỏ ửng.

Sơ Hạ thấy tiểu tử kia xấu hổ, còn lớn tiếng bật cười.

"Xin chào, xin chào, ta tên Sơ Hạ, là cung nữ mới tới Lãnh Nguyệt Cung."

Tiểu tử kia không dám nhìn Sơ Hạ nữa, chỉ vâng vâng dạ dạ gật đầu, miệng thì nói "À".

"Đây là Tiểu Hằng, sắp tới xuất cung mua hàng, mong Tiểu Hằng lượng thứ."

Thiên Sắc mặt đầy nghiêm nghị, giới thiệu tiểu tử kia, còn Sơ Hạ vừa nghe Thiên Sắc nói "Xuất cung mua hàng" lập tức thu hồi vẻ mặt hớn hở, xem ra công chúa mỗi lần xuất cung đều dùng lý do này, tốt nhất mình nên kiệm lời lại, mắc công lại lỡ mồm lỡ miệng thì khổ.

"Lần này Thiên Sắc tỷ cũng muốn ra ngoài mua đồ sao?"

Tiểu Hằng nghiêm nghị trở lại, theo lệ hỏi thăm một chút, dẫu sao Thiên Sắc xuất cung cũng không phải một lần hai lần, tốt nhất đừng nên tăng thêm phiền toái cho thủ vệ.

"Ừ, ta muốn đích thân đi chọn một ít văn phòng tứ bảo thượng hạng và một ít hàng hóa."

Thiên Sắc nói dối không chớp mắt, Sơ Hạ ít nhất cũng bộ như như không có chuyện gì xảy ra, thật ra thì trong lòng đã không ngừng thổ tào người ở Lãnh Nguyệt Cung đều là ảnh hậu hết rồi.

"Không biết Thiên Sắc tỷ bao lâu mới trở về?"

Thiên Sắc suy tư một chút, nói: "Yêu cầu về văn phòng tứ bảo của Trưởng công chúa luôn luôn khắt khe, lần này đi sợ rằng phải mất nửa tháng, phải qua từng cái thành để tìm món hợp tâm ý Trưởng công chúa nhất."

Tiểu Hằng gật đầu, dặn dò mấy câu, liền cho đi.

Sơ Hạ suy nghĩ một chút, Trưởng công chúa muốn xuất cung, nói một tiếng với hoàng đế là được, hoàng đế coi trọng Trưởng công chúa như vậy nhất định sẽ cho đi, đến lúc đó sẽ an bài mấy tên hộ vệ cho nàng. Thế mà Trưởng công chúa lại lặng lẽ xuất cung, còn để Họa Bì ở lại trong cung giả trang thành mình, xem ra chuyến đi tới Vô Khuyết thành lần này không phải đơn giản chỉ để giải quyết nạn lũ lụt, Trưởng công chúa rốt cuộc muốn làm gì.

Không lâu, xe ngựa đi xa.

"Sơ Hạ."

Bên trong xe ngựa truyền tới thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng lại vô cùng thu hút của Trưởng công chúa.

Sơ Hạ đáp một tiếng, Trưởng công chúa lại lên tiếng.

"Thủ vệ hoàng thành kia ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau xuất cung làm việc phải nhờ vả hắn nhiều đấy."

"Dạ."

Xe ngựa tiếp tục đi tới trước làm Sơ Hạ nghiêng ngả, đầu óc có chút quay cuồng, có thể khỏi hoàng thành rời đi bốn bức từng cao trong cung, Sơ Hạ dần ngửi thấy mùi không khí tươi mới, tựa như đang bước vào thế giới khác, bên ngoài hoàng thành không có trang nghiêm nặng trĩu mùi tử khí như ở trong cung, ngược lại náo nhiệt vô cùng, mùi thức ăn đập vào mặt, dường như mấy sạp nhỏ bên đường cách đó không xa đang vẫy gọi cô.

Kinh thành dưới chân thiên tử ngợp trong vàng son sầm uất vô cùng, khắp nơi đều có thể thấy nhà cao nguy nga lộng lẫy, đường phố thì có rất nhiều sạp hàng đang chào mời, thức ăn nào cũng có, chỉ có ngươi không nghĩ tới, chứ không có thứ bọn họ không có.

"Oa! Thiên Sắc Thiên Sắc! Ngươi nhìn đi! Đó là cái gì!"

Sơ Hạ y như đứa con nít, cái gì cũng hiếu kỳ, khóe miệng Thiên Sắc gần như để lộ một nụ cười bất đắt dĩ, nhìn hướng mà Sơ Hạ chỉ, là một sạp bán túi hương hình dáng màu sắc khác nhau.

"Những túi hương kia là tín vật đính ước mà nữ tử Sở Phong Quốc thường đưa cho nam tử."

Quay đầu lại, Thiên Sắc thấy Sơ Hạ lăng lăng nhìn mình, Thiên Sắc nhất thời hồ nghi, nha đầu này sao vậy, sao lại dùng ánh mắt như thấy quái vật mà nhìn mình.

"Thế nào?"

"Ngươi.... Ngươi cười... Thiên Sắc, ngươi lại cười..."

Sơ Hạ nhìn vẻ mặt lãnh nhược băng sương của Thiên Sắc, cô cơ hồ cảm thấy nụ cười trong chớp mắt kia là ảo giác.

"Ta là người, dĩ nhiên biết cười." Thiên Sắc xem thường, cười thôi mà, làm gì mà nhìn ghê gớm như vậy.

"Vậy ngươi hẳn cười nhiều lên, lúc nào cũng xụ mặt, khó mà thân cận."

Thiên Sắc chỉ cười khẽ, không nói tiếp nữa.

Thân cận với người trong cung rốt cuộc là họa hay là phúc, không ai biết được, còn Thiên Sắc chỉ biết sẽ thân cận với người mà nàng cho là đáng giá, những người khác, nàng không có lý do để tới gần.

Sau đó Sơ Hạ đem sự chú ý lên trên đường phố, mấy loại quà vặt đều được bày bán ở đây, thơm xông vào mũi khiến cho Sơ Hạ không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, không che giấu được ánh mắt lấp lánh với mấy món ăn vặt đó.

"Dừng."

Thanh âm thanh lãnh của Sở Sương Thiển truyền tới, ngay sau đó là một tiếng than thở nhẹ, rồi nghe được thanh âm cười mỉa của Mặc Tâm.

"Bổn cung... Bổn công tử đói, Sơ Hạ ngươi đi mua chút thức ăn đi, nếu ngươi cũng đói thì mua luôn chút gì cho bản thân đi."

Sau đó, Mặc Tâm duỗi bàn tay trắng nõn ra vén màn xe ngựa lên, đưa ngân lượng, Sơ Hạ sau khi nhận lấy, không chút nghĩ ngợi, lập tức xuống xe, đi dạo mua đồ ăn, cơ hồ loại nào cũng mua một ít mới thỏa mãn trở lại xe ngựa.

"Ách... Trưởng công... Công tử, thuộc hạ quên hỏi ngài muốn ăn cái gì..."

Sơ Hạ đưa thức ăn trong tay cho Sở Sương Thiển, sau đó giữ lại cho mình một ít, tâm trạng hào hứng phấn khởi lên đường.

Ăn no không lâu, Sơ Hạ liền cảm giác có chút buồn ngủ, dựa vào vách xe ngựa lim dim, Thiên Sắc nhìn thấy cũng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Ra khỏi kinh thành chính là khu rừng hoang dã, con đường gập gềnh không bằng phẳng, xe ngựa càng lắc lư hơn so với khi ở kinh thành, độ lung lay đến cỡ này, người ngủ giống như heo cũng tỉnh, dụi dụi hai mắt, xe ngựa lắc lư như vậy chẳng dễ chịu tí nào.

Tiến vào rừng không lâu, gió lạnh thổi tới, Sơ Hạ rùng mình một cái, cảm giác cổ gió lạnh khác với mọi khi, dường như mang theo một cổ áp lực nguy hiểm, giống như là một cổ yêu phong, đột nhiên Sơ Hạ không lạnh mà run, trong lòng có chút hoảng.

Thiên Sắc nhíu mày một cái, dừng xe ngựa lại, sau đó xung quanh nàng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Còn không đợi Sơ Hạ hỏi ra lời, chỉ cảm thấy bên hông bị một đôi tay bắt lấy, sau đó nhanh chóng kéo vào xe ngựa, đợi Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, bản thân cuối cùng tựa vào trong ngực Sở Sương Thiển, mà tay Sở Sương Thiển còn đang khoác lên hông cô, nhất thời tim đập rộn lên, mùi thơm trên người Sở Sương Thiển làm cho Sơ Hạ cảm thấy quen thuộc, hôm đó người ôm mình ra khỏi hầm băng cũng có mùi này, lẽ nào là yêu nghiệt Trưởng công chúa!?

"Nghe được cái gì cũng đừng lên tiếng, chớ sợ."

Sở Sương Thiển ở bên tai Sơ Hạ nhẹ giọng nói, hơi nóng phả lên trên tai nhỏ của Sơ Hạ, nhất thời cảm thấy tê dại, tim đập càng nhanh, Trưởng công chúa có ý đồ gì đây, sao mình lại có cảm giác hình như nàng đang câu dẫn mình!

Nhưng Sơ Hạ nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhìn Mặc Tâm mặt ngưng trọng nhìn thêm Trưởng công chúa biểu tình không đổi bình tĩnh nhíu mày, trận gió lạnh mới vừa rồi chẳng lẽ chính là sát khí trong truyền thuyết, như vậy Thiên Sắc có thể gặp nguy hiểm hay không, tuy nói Thiên Sắc biết võ công, nhưng dẫu sao nàng chỉ có một người, nếu như bọn họ có rất nhiều người thì sao.....

Còn không cho Sơ Hạ suy nghĩ nhiều, rất nhanh cô liền nghe nhiều tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bốn phía, sau đó liền phát ra âm thanh binh khí va chạm, nghe qua cũng đoán được thật có không ít người tới.

Rất nhanh Sơ Hạ liền nghe thấy thanh âm y phục bị cắt đứt, sau đó rất nhiều tiếng kêu rên vang lên, cô nghĩ là đã có người bị thương rồi.

"Thiên Sắc có bị nguy hiểm hay không..."

Sơ Hạ bắt đầu cảm thấy sợ, cô là người hiện đại, nơi nào được diện kiến cảnh tượng này, bây giờ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được có người muốn giết Trưởng công chúa, dưới tình huống này nhất định chỉ có chết, cô cảm giác được có một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có đang dâng lên, cảm thấy sinh mạng có thể dễ dàng kết thúc ở chỗ này.

"Không biết, yên tâm."

Sở Sương Thiển biết Sơ Hạ nhát gan, hôm nay nhìn cô sắc mặt tái xanh, nhất định là bị giật mình, nàng cũng không biết cách an ủi người khác, đành phải vỗ vỗ lưng cô để trấn an.

Không lâu sau, bên ngoài lại không có bất kỳ thanh âm nào, giống như gió ngừng mưa ngừng vậy.

"Có bị thương không?" Sở Sương Thiển bình thản hỏi một câu, thanh âm lạnh như băng của Thiên Sắc truyền tới.

"Không có."

"Vậy thì tốt."

Nói xong, xe ngựa lại tiếp tục đi tới trước, Sở Sương Thiển không cho Sơ Hạ ra bên ngoài, ngược lại giữ cô ở bên trong, mà cô cũng thức thời không có tiếp tục dính vào người Sở Sương Thiển nữa, mà đi tới ngồi cạnh Mặc Tâm.

"Lần đầu tiên ngồi xe ngựa, có chút khó chịu, ngươi liền ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi đi!"

Sơ Hạ cũng gật đầu một cái, bây giờ cũng không dám đi ra bên ngoài để nhìn thấy mấy cái cổ thi thể kia đâu.

"Xem ra Văn Ý ngược lại có chút sốt ruột rồi."

Giờ phút này Mặc Tâm lên tiếng, giọng bình thản, giống như vừa nói chuyện không quan trọng vậy, mà Sơ Hạ khi nghe thấy hai chữ Văn Ý cũng hứng thú, xem ra cuộc ám sát này, yêu nghiệt Trưởng công chúa đã sớm đoán được.

"Mới vừa ra khỏi kinh thành, liền bị ám sát, Văn Ý ngược lại hiếm khi mất kiên nhẫn như vậy."

Sở Sương Thiển trả lời, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, mỹ mâu sắc bén kia như nhìn thấu hết thảy, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Là Thái tử?"

Sở Sương Thiển trong tối cùng Văn Ý giao thủ qua mấy lần, tính tình Văn Ý nàng ngược lại cũng biết một hai, gấp gáp như vậy không giống với phong cách của hắn.

"Bát cửu bất li thập." (không cần nói cũng đoán được)

Ngược lại là Thái tử, bề ngoài trầm ổn, đáng tiếc tính tình luôn hấp tấp như vậy.

"Ta nghĩ, người của Văn Ý vẫn còn chưa tới đâu."

Lời của Sở Sương Thiển làm cho hai mắt Sơ Hạ mở to, ý nói, chính là còn có một đám thích khách khác nữa sao? Mình có được coi là lên nhầm xe của kẻ gian không?

Mặc Tâm vỗ vỗ vai Sơ Hạ, rất không có hảo ý cười với cô, Sơ Hạ nhất thời cảm thấy có một loại dự cảm xấu, mỗi lần Mặc Tâm cười như vậy chính là muốn biểu lộ một mặt phúc hắc của nàng.

"Kịch hay đang ở Vô Khuyết thành, ngươi nên giữ lại chút khí lực đến lúc đó còn có sức mà sợ nữa!"

Sơ Hạ im lặng...

"Ta có thể trực tiếp té xỉu sao?"

"Xin cứ tự nhiên."

Sơ Hạ lại lần nữa im lặng...

Gió êm sóng lặng ra khỏi rừng, không tới hai giờ liền tới Minh Nguyệt thành. Qua hết cái thành trấn này, băng qua khoảng hai cánh rừng là tới Vô Khuyết thành.

Mà Sở Sương Thiển tựa hồ có ý định dừng chân ở Minh Nguyệt thành, tìm khách sạn trọ lại.

Minh Nguyệt thành không thể coi là quá kém kinh thành, vẫn là lầu gác lộng lẫy, sầm uất vô cùng, chỉ tiếc Kẻ ăn không hết, người lần không ra, trên đường phố có thể thấy người y phục gọn gàng cũng có thể thấy người không nhà để về.

Đến khách sạn, Trưởng công chúa một mình một gian phòng, mà Thiên Sắc Mặc Tâm cùng Sơ Hạ liền ở phòng cách vách Trưởng công chúa, thuận lợi phối hợp.

Sơ Hạ cảm giác Trưởng công chúa tựa hồ ở Minh Nguyệt thành có chuyện phải làm, nếu không sẽ không đột nhiên lại dừng chân ở nơi này, xem ra còn phải ở thêm một hai ngày.

"Trưởng công... Công tử, thuộc hạ có thể đi dạo một chút không?"

Sở Sương Thiển thấy trong mắt Sơ Hạ tỏa ra tia sáng lấp lánh, nha đầu này dường như thật giống như đối với tất cả sự vật nơi này đều tràn ngập tò mò vậy, giống như chưa thấy qua, mà Sơ Hạ cũng đích xác là chưa thấy qua.

Thời điểm biết có thể xuất cung, Sơ Hạ liền lên kế hoạch những chuyện phải làm.

Đi dạo phố nè, đi dạo sòng bạc nè, đi dạo tửu lầu nè và cuối cũng là đi dạo thanh lâu!

Khó có dịp được xuyên tới cổ đại, nhất định phải kiến thức một chút!