Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 78: Thôn trang yêu quái




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh không tham gia bữa tiệc thịt nướng BBQ, lễ trao giải của kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc hai người liềntìm cớ rút lui. Đường Diệu Huân còn chuyên môn gọi xe tới, chở trấn thủ thần thụ cùng hai đứa nhóc giữa trời chiều an tĩnh đi ra khỏi thành phố.

Quý Tinh Lăng còn nhớ lúc trước cậu mình đã nói câu thần này đã rất rất già rồi, già đến mức không còn nhớ rõ tuổi của mình nữa, ngày thường không thích biến thành hình người, chỉ thích lẳng lặng đứng sừng sững ở khuôn viên trường, ở cùng bọn nhỏ. Ủy quản yêu tuy rằng đã chuyên môn vì ông ấy mà bố trí nhà bảo mẫu gần Sơn Hải, nhưng ông ấy vẫn ít khi đến.

Xe đi lên cao, cuối cùng dừng lại trước một trang trại nhỏ ở ngoại ô.

Lần trước bởi chuyện của Li Lực, tuy rằng Quý Minh Lãng cùng Đường Diệu Huân đã sớm có bố trí, nhưng trấn thủ thần thụ cũng hao tổn không ít năng lượng, tốc độ đi đường chậm hơn rất nhiều. Lâm Cạnh đỡ ông đi vào trang trại, bốn phía đều im ắng, hình như không có người hay yêu quái nào.

Vườn rau trồng rất nhiều rau dưa, Quý Tinh Lăng tương đối cảnh giác suy nghĩ, ngàn vạn đừng nói cơm chiều phải tự mình làm.

Lâm Cạnh dò hỏi: “Chỉ có ba người chúng ta sao ạ?”

“Có rất nhiều người.” Trấn thủ thần thụ trả lời, “Cháu cứ theo vào đi.”

Vẻ ngoài thoạt nhìn chỉ là một trang trại nhỏ, nhưng bên trong lại có những đừng sâu gấp khúc, càng đi sâu vào, cỏ cây hoa dại dưới chân càng phồn thịnh, trong không khí tản ra những tầng sương trắng…… cảm giác như là Đào Hoa Nguyên Ký?

Lâm Cạnh vừa kinh ngạc vừa bất ngờ nhìn sang Quý Tinh Lăng.

Đại thiếu gia có vẻ khá mất hứng, không phải có vẻ rất tinh thần. Bởi vì hắn vốn muốn sau khi thi đại học xong liền đưa thầy giáo Tiểu Lâm về Thanh Khâu, bây giờ lại bị trấn thụ thần thụ giành trước dẫn đến vực Sơn Hải, không thể có hứng được.

Một con chim đầu to màu trắng kéo một cái đuôi thật dài, lượn trên không trung một vòng, âm thanh vang vọng.

Quý Tinh Lăng chủ động giải thích: “Là thiết chi.”

Một con chim khác mắt đỏ lông màu trắng theo sát phía sau.

“Là Anh Chước.”

Một đám nai con trắng như tuyết cũng chạy vội ra, trong miệng còn đang ngậm cỏ non, thân mật cọ cọ thần thụ gia gia.

Là những con nai đang học cách đi, trong lúc bổ sung dinh dưỡng không thể bị gián đoạn, Phu Chư.

Đây là một thôn trang yêu quái.

Thảm thực vật màu xanh lá cây hoặc màu bạc nhạt bao phủ những ngọn đồi thấp, những tiểu yêu quái lông xù xù, hoặc là không xù nổi lê cái đuôi chạy khắp nơi, loài hung hãn duy nhất chỉ có một con hắc điểu thật lớn, mỏ sắc nhọn, hai cánh che trời, là Hiếm Có sinh ra từ Côn Luân. Tuy nhiên, trong lúc Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh là đi theo lão thần thụ đi vào, hiếm có cũng không biểu hiện quá nhiều địch ý, rất nhanh liền vỗ cánh rời đi

Lâm Cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đại điểu sẽ không cẩn thận bay đến Cẩm Thành chứ?”

“Vực Sơn Hải không kết nói với thế giới con người.” Quý Tinh Lăng từ trên mặt đất lấy một cây cỏ màu đỏ, “Cái này cho cậu.”

“Là cái gì vậy?”

“Hoài mộng thảo, buổi tối đặt ở trong lòng ngực thì cậu có thể mơ thấy tôi.”

Cây cỏ nhỏ ủy khuất cuộn tròn, Lâm Cạnh nhân lúc bạn trai không chú ý, trồng nó xuống đất lại.

Những phát triển trong thế giới con người, ở thôn trang yêu quái cũng không ngoại lệ, phòng ốc kiến trúc nơi này không phải là làm từ cỏ tranh hay ngói đỏ như trong những cuốn sách cổ, thoạt nhìn thậm chí còn có chút thời thượng. Các công nhân xây dựng cũng là Li Lực, nhưng rõ ràng là cần củ giản dị hơn so với đám phạm pháp ở Hâm Lực kia nhiều, bọn họ đang đẩy một xe xi măng, một chuyến tiếp một chuyến cần mẫn vội vàng giúp thôn dân xây biệt thự mới.

Quý Tinh Lăng làm lơ những ngọn dây leo trên tường đang điên cuồng vặn vẹo, lại tùy tay ngắt một hàng trái cây màu đỏ —— hiện tại mọi người đã biết vì sao nhóm tiểu yêu quái đều phải trốn tránh Kỳ Lân nhãi con hoàng hành ngang ngược này rồi đi. Hắn dùng đầu lưỡi nếm mùi vị ngọt ngào từ trái cây, mặt ngoài lễ phép hỏi đại thụ gia gia, bọn cháu tí nữa đến đâu ăn ạ?

“Đi đến nhà thím Chúc Dư”, Trấn thủ thần thụ dùng gậy chỉ về phía trước, “Chính là ngôi nhà ba tầng kia.”

Thím Chúc Dư, nghe đến tên này, Lâm Cạnh não bổ ra một phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi trên cổ choàng một khăn choàng hao văn. Kết quả khi cửa mở mới phát hiện, thím thật ra còn rất trẻ, rất năng động, mặc một bộ đầu bếp trắng tinh, nghe nói cô năm kia mới tốt nghiệp học viện đầu bếp của yêu quái từ Pháp về, tóc được búi lên gọn gàng, đứng đó nấu ăn, hoàn toàn không để ý tới hai vị khách thành niên vừa ghé ngang, còn đang thong thả ung dung nghiền nát tiêu.

Đầy sân là cỏ Chúc Dư sinh trưởng tốt, dưới mái hiên là tổ của con chim én, hót ồn muốn đòi mạng. Quý Tinh Lăng ở phòng khách ngồi chưa được vài phút đã bắt đầu đau đầu, vì thế rút lui chạy ra ngoài thông khí trước. Thần thụ gia gia lại đưa cho Lâm Cạnh một miếng điểm tâm: “Nếm thử cái này đi, là bánh hoa quế ta tự làm.”

Lâm Cạnh có chút tò mò: “Các yêu quái chỗ này có đi ra ngoài không ạ?”

“Có, bọn họ đều có thân phận con người, chỉ là ngẫu nhiên về thôn nghỉ phép.” Trấn thủ thần thụ trả lời, “Lúc này, trong thôn phần lớn đều là tiểu yêu quái mới sinh, bọn nhóc đó cần phải ở chỗ này bổ sung linh khí, gần đây Cẩm Thành đang ra sức phát triển, ô nhiễm môi trường thật sự quá nghiêm trọng.”

“Không khí nơi này thật tốt ạ.” Lâm Cạnh nếm một ngụm bánh hoa quế, “Điểm tâm cũng ăn ngon.”

“Ta đã sớm muốn mang cháu lại đây.” Trấn thủ thần thụ hiền từ hỏi cậu, “Có cảm thấy thân thể có một chút cảm giác không đúng không?”

“Dạ?” Lâm Cạnh phối hợp mà “Cảm thấy” một phút, bụng thầm thì gọi ùng ục, “Đói bụng có tính không ạ?”

“……”

Trấn thủ thần thụ dùng gậy gõ cậu: “Đừng có học Kỳ Lân nhãi con kia ba hoa!”

Lâm Cạnh cười né tránh: “Không đâu ạ, chỉ là cháu cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất thoải mái.”

Trấn thủ thần thụ nhíu mày nhìn cậu một lúc, vẫn cảm thấy đứa bé sạch sẽ này rõ ràng chính là một gốc cây thực vật. Nhưng không biết vì sao, ủy quản yêu ở Ninh Thành cùng Cẩm Thành vẫn không tra được, cũng đã kiểm tra hồ sơ và gien rồi, kết quả cuối cùng cũng chỉ là con người bình thường.

Lão nhân gia chưa từ bỏ ý định, dứt khoát đưa cậu đi sâu vào trong rừng, chỉ vào một hố đất lớn trước mặt: “Cháu muốn đi xuống đứng một lát không?”

Lâm ca có khiết phích tại chỗ liền kinh ngạc, chạy nhanh lui về phía sau ba mét từ chối, không, cháu không muốn.

Trấn thủ thần thụ không có cách. Bởi vì cái hố này không phải hố bình thường, mà là hố hạng nhất rót đầy linh khí thực vật, có nguồn gốc từ Côn Luân, phi thường trân quý, lực hấp dẫn đủ để cho tất cả thực vật đều hận không thể nhảy vào chôn trong đó nửa năm. Nhưng với phản ứng của Lâm Cạnh, rõ ràng là rất muốn chạy lấy người rồi.

Trấn thủ thần thụ: “……”

Thôi, đau cả đầu.

Lâm Cạnh chủ động nói: “Cháu đi tìm Quý Tinh Lăng ạ.”

“Đi đi, đừng chơi quá chớn.” Lão nhân gia vẫy vẫy tay, bản thân chống gậy đi về nhà Chúc Dư.

Mặt trời đã lặn xuống núi, chỉ để lại trên bầu trời một màu hồng ánh cam sáng lạn, thật sự xinh đẹp và hũng vĩ.

Trong không khí ngập tràn mùi hương của cỏ xanh và hoa, Lâm Cạnh những lúc vào cuối tuần, ngẫu nhiên sẽ đi theo Khương Phân Phương đi ra núi Thanh Mộc của vùng ngoại ô Cẩm Thành để đi bộ tập thể dục, nơi đó có đầy cây cỏ đại cùng cỏ xanh, cậu lúc đó cho rằng chỗ đó cũng đã đủ thuần thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng khi so sánh với thôn trang yêu quái thì vẫn còn kém khá nhiều.

Một cây dây leo vỗ vỗ bả vai Lâm Cạnh, thân thiện chào hỏi.

Những cây cỏ trên mặt đất đung đưa đón gió, người ta đung đưa trong gió thì phi thường thanh lịch, cảnh đẹp vui mắt, cùng Vu ca làm cây đại thụ biến dị trốn một góc không cùng một đẳng cấp.

Mỗi khi bước được một bước, những bông hoa sẽ nở ra trong dấu chân, sắc vàng nhạt, hay hồng trắng.

Lâm Cạnh không biết đây có phải là các yêu quái hoan nghênh mình không, nhưng cũng đó cũng đã đủ vui vẻ, cậu dùng đầu ngón tay chạm vào một lá cỏ non mềm mịn, lại quay đầu nhìn cái hố trên mặt đất kia.

Hình như………..Vẫn ổn, không dơ lắm.

Lân Cạnh ma xui quỷ khiến đi tới, muốn dùng tay lấy lên một ít linh khí giống như sương trắng, xem có phải sẽ có cảm giác lành lạnh mềm mềm như trong tưởng tượng không, thì điện thoại trong túi quần vang lên —— nơi này cũng có tín hiệu Wifi, là con của thím Chúc Dư gọi cậu về nhà ăn cơm.

“Ừ, anh về giờ đây.” Lâm Cạnh gọi điện thoại cho Quý Tinh Lăng, nửa ngày cũng không ai nhận, một đầu rừng khác lại truyện đến âm thanh đánh nhau.

Cậu vội vàng chạy qua xem.

Kỳ Lân nhãi con đang cùng một tiểu yêu quái giống như con báo đánh nhau, đối phương toàn thân màu đỏ đậm, có năm cái đuôi và lông dựng thẳng, tiếng hô như đập đá. Đó là một con Tranh cáu kỉnh, không sợ trời không sợ đất, mới sinh ra đã bắt đầu đánh với hổ, nhưng Tinh ca của cậu so với Ấu Tranh còn kiêu ngạo hơn, móng trước mang theo lôi điện cũng gió mạnh, cuốn lên đầy trời đều là cỏ xanh bay loạn.

Lâm Cạnh: “Khụ!”

Kỳ Lân nhãi con đang cắn lỗ tai Tranh, hung tợn ngẩng đầu.

“……”

“……”

Không khí trở nên rất an tĩnh.

Rất xấu hổ.

Vài giây sau, Kỳ Lân nhãi con tiêu sái đứng lên, đá đá chân con Tranh kia, mày đi mau lên thôi.

Tranh bất mãn khom người, lần thứ hai làm tư thái công kích.

Lâm Cạnh tiến lên ôm bạn trai mình lên: “Về nhà.”

Tranh:?

Ven đường còn có không ít yêu quái nhãi con, Tinh ca thân là một giáo bá đầy lãnh khốc, bị ôm cả đường như vậy, mặt mũi còn nữa không, vì thế muốn vùng vẫy nhảy xuống mặt đất, nhưng Lâm ca vô luận như thế nào cũng không chịu buông tay, thậm chí còn ôm chặt hơn nữa.

Kỳ Lân nhãi con: “……”

Lâm Cạnh mắt nhìn phía trước, mặc không hé răng, biểu tình bình tĩnh, thoạt nhìn giống như rất điềm tĩnh, có vẻ đã trải qua rất nhiều chuyện, có thể trấn áp được tình huống này.

Nhưng thật ra đã kích động muốn điên rồi.

Lần này không có chú Quý, không có tài xế, không có những quần chúng con người không rõ mọi chuyện.

Không có công viên, không có đường phố, chỉ có bóng đêm bao phủ cả thôn trang yêu quái.

Cái gì gọi là thiên thời địa lợi.

Cái này gọi là thế.

Lâm Cạnh hít sâu một hơi: “Quý Tinh Lăng.”

Kỳ Lân nhãi con cảnh giác mà ngẩng đầu, làm gì?! Thu cái biểu tình nguy hiểm của cậu đi, tôi đã nói với cậu là tôi không phải con mèo béo Lý Chiêu ——

“Tài” còn không kịp nói ra, đã bị thầy giáo Tiểu Lâm hôn đến thiếu chút nữa tắt thở, một đường từ sừng đến bụng, cả chân sau cũng bị nắm đến tê dại. Tinh ca Kỳ lân buồn bực khiếp sợ suy sụp nghĩ, không phải cậu có tính khiết phích nghiêm trọng sao, có thể hơi ghét bỏ tôi vừa đánh nhau dưới đất hay không, hơn nữa cậu có biết đó là vảy ngược của tôi không…… Đệt!

Quý Tinh Lăng mắng một câu, biến trở về hình người đè cậu xuống thảm cỏ:“Đủ rồi!”

Lâm Cạnh kịp thời về bộ mặt ngoan ngoãn” “Cậu tức giận sao?”

“Tôi không tức giận.” Quý Tinh Lăng cắn một cái trên môi cậu, tràn ngập ý hàm xúc cảnh cáo, “Nhưng cậu sẽ làm tôi phát lửa sớm có muốn không?”

Lâm ca không kịp ngăn lại, nói:“Thật vậy chăng, nhưng cậu chỉ có một chút như vậy.”

Quý Tinh Lăng:?

Lâm Cạnh cũng cân nhắc ra những lời này không đúng lắm, nhanh chóng bổ sung: “Ý tôi muốn nói thể tích, không phải cái khác.”

Quý Tinh Lăng nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, lúc này ngược lại cũng không nóng nảy đứng lên: “Khác là cái gì?”

Lâm Cạnh không hé răng.

Quý Tinh Lăng lại dán người vào, mang theo trò đùa dai miệng lưỡi: “Nói a, cái khác là cái gì chỉ có một chút?”

Thầy giáo tiểu Lâm bình tĩnh trả lời: “Dung lượng não của cậu.”

“……”

Tự rước lấy nhục – Tinh ca +1.
Chú thích:

Thiết Chi: tên của một con chim trong thần thoại cổ đại 

Anh Chước: hình dạng của nó giống như một con chim sẻ, mắt đỏ, mỏ đỏ, thân trắng và đuôi của nó giống như một cái thìa, tiếng hót rất vang.



Phu Chư: hình dạng giống con hươu trắng nhưng có bốn sừng

Hoài mộng thảo: một loại cỏ trong thần thoại và truyền thuyết, được đồn đại là có thể mơ về người mà bạn muốn mơ.



Hiếm Có:



Tranh: Lại đi về phía tây núi Trường Lưu 长留 280 dặm là ngọn núi Chương Nga 章莪, trên núi không có hoa cỏ cây cối, khắp nơi là loại ngọc xinh đẹp như ngọc dao, ngọc bích. Trong núi thường hay xuất hiện hiện tượng vô cùng quái dị. Trong núi có một loài dã thú, dáng vẻ giống như con báo màu đỏ, có năm cái đuôi và một cái sừng, âm thanh phát ra như là tiếng vang gõ vào đá, tên nó là Tranh 狰. ( trích từ niemlam.wordpress.com)



Chúc Dư: một loại cây trong thần thoại Trung Quốc. Nó trông giống như một cây tỏi tây và hoa có màu xanh. Bạn sẽ không đói sau khi ăn nó.