Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 20: Thầy giáo Tiểu Lâm, một cỗ máy khen người không cảm xúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể là bởi vì dư vị của ngày nghỉ quốc khánh dài hạn còn chưa tản hết, hai ngày này trên xe của trường đều náo nhiệt hơn so với lúc thường. Khi Lâm Cạnh đi lên, một đám người đang ghé vào cùng nhau thảo luận chuyện đổi phòng học, nói trong lầu Đông Sơn đã dán xong chỗ ngồi. Một số người lớp 11 trong nhóm WeChat có gửi một tấm ảnh, là tấm chụp lén sau bức tường kính, tuy rằng chụp cực mờ và có chút chói mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quần chúng download nhiệt tình, hình ảnh trên điện thoại được chia sẻ nhanh chóng, một phút đã tới một trăm bình luận.

Lâm Cạnh lưu tấm ảnh chỗ ngồi vào album, phóng đại nhìn kỹ nửa ngày, còn không tìm được tên của mình, bất chợt có người ngáp dài đặt mông ngồi xuống bên cạnh: “Cậu nhìn gì mà như ăn trộm vậy.”

“……”

Vì sao người như cậu ta có thể thi được 109 điểm ngữ văn.

Quý Tinh Lăng thuộc về người điển hình của vết sẹo vừa tốt liền quên đau, ngày hôm qua còn ở nhà ho khan thở hổn hển dưỡng bệnh, hôm nay đã tùy tiện mặc đồng phục đi học, cổ áo mở rộng, giả vờ đẹp trai tới mức thầy giáo Tiểu Lâm nhìn đến ngứa mắt, tùy tiện cầm lấy khóa kéo của hắn kéo lên trên, ý định là muốn nhắc nhở đối phương giữ ấm, kết quả Quý Tinh Lăng lại tình cờ cúi đầu nhìn xuống di động, khóe kéo được kéo lên như vậy liền sượt qua cằm đại thiếu gia tạo ra một vết thương.

“Đau……” Quý Tinh Lăng không kịp phòng bị, tại chỗ đau đến nhăn mặt.

Tay Lâm Cạnh run lên: “Thực xin lỗi.”

“Cậu có biết ba chữ đó của cậu rất không có tình người hay không?”

“…… Nhưng cậu có thể rất có tình người tha thứ cho tôi.”

Quý đại thiếu gia “Xì” một tiếng, tự mình đến chỗ tài xế xin một cái băng keo cá nhân, khi về chỗ liền ném cho cậu: “Giúp tôi.”

Vết thương kia không sâu, nhưng nếu nói hoàn toàn không sao cả thì trái với lương tâm. Lâm Cạnh giúp hắn dán xong băng keo cá nhân, lại dùng đầu ngón tay cẩn thận đè xuống: “Xong rồi, rất đẹp trại, thật sự, tôi phát hiện cậu quả nhiên có tạo hình gì cũng rất tuấn tú, oa.”

Quý Tinh Lăng trầm mặc ba giây, không tiếng động vỗ tay, chữ “Oa” này của cậu thật sự dối trá tới mức tuyệt.

Thầy giáo Tiểu Lâm, một cỗ máy khen người không cảm xúc.

Bị hắn làm phiền như vậy, Lâm Cạnh cũng quên mất chuyện chỗ ngồi: “Hôm nay sao cậu lại ngồi xe của trường?”

“Hơn bốn giờ đã tỉnh.” Quý Tinh Lăng duỗi người, “Buồn ngủ, tôi ngủ tiếp.”

Dáng người của hắn cao gầy, vốn đã rất chiếm chỗ, ngày thường lại có thói quen xoay qua xoay lại ngồi bảy tám tư thế, chỗ ngồi nhỏ hẹp trên xe bus hiển nhiên không đủ để nằm, cho nên không bao lâu liền dựa người qua, mạnh mẽ để lên trên vai Lâm Cạnh —— ngược lại cũng rất phù hợp với hình tượng lười biếng không học vấn không nghề nghiệp của đại thiếu gia.

Lâm Cạnh mở tiếng Anh nghe, còn chưa nghe được hai câu, một bên tai nghe đã bị cướp đi.

Quý Tinh Lăng thoải mái đeo vào, khàn giọng nói một câu: thôi miên.

“……”

Giọng nữ trong tai nghe vang lên.

Do you see the fruit buried in the fallen leaves?

It is the flavor of autumn.

Bạn có nhìn thấy quả hồng chôn dưới những chiếc lá vàng rơi hay không? Đó là hương vị của mùa thu.

Hương vị với rất nhiều vị chua cùng vị ngọt.

……

Lúc hai người đi vào phòng học, thấy lớp phó của lớp Hầu Việt Đào mang theo tin tức nóng hổi đi vào, tin này không phải là bản đơn giản, là bản cao cấp hơn. Một đám phần tử tích cực lập tức vây quanh xem náo nhiệt, Quý Tinh Lăng gọi Cát Hạo: “Tao ngồi với ai?”

“Vi Tuyết đi, hình như là thế.”

Quý Tinh Lăng: “……”

Này mẹ nó là kiểu sắp xếp gì?

Tuy rằng hứng thú của Tinh ca với bạn cùng bàn không có lớn, nhưng chuyện người ngồi bên cạnh là lớp trưởng cũng quá không OK, vừa vặn Lão Vương đang đi vào, vì thế hắn sửa lại cổ áo một chút, chủ động đi tìm chủ nhiệm lớp: “Thầy Vương, em có thể đổi bạn ngồi cùng bàn hay không ạ?”

“Vì sao?” Vương Hoành Dư rất khó hiểu.

Quý Tinh Lăng ngữ điệu thành khẩn: “Em cảm thấy em học tập quá kém, động tác nhỏ trong lúc học lại nhiều, sẽ quấy rầy đến người khác.”

“Thành tích em gần đây tăng cao rất rõ, phải tin tưởng bản thân mình.” Vương Hoành Dư ân cần khuyên nhỉ, “Hơn nữa nếu ngồi cùng Lâm Cạnh, ngày thường nếu có câu hỏi không biết làm có thể hỏi em ấy, thầy thấy quan hệ của hai em cũng không tồi.”

“Được ạ, em về lớp trước.”

Thái độ của Đại thiếu gia chuyển biến quá nhanh chóng, tận tình khuyên bảo Vương Hoành Dư nghĩ ra trong đầu còn không có cơ hội phát huy đầy đủ, liền có chút nghẹn.

Đám người vây quanh bục giảng đã rời đi, Quý Tinh Lăng lúc về chỗ nhìn xung quanh một chút, mình ngồi bàn thứ bảy tổ ba, Lâm Cạnh cũng thế. Bàn trước là Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết, Cát Hạo chắc do gần đây bận nở hoa quên mình, đôi mắt không được tốt, cho nên ngồi chỗ cao hơn.

“Tinh ca.” Vu Nhất Chu đá ghế của hắn, “Em phát hiện chỗ ngồi này của anh rất tuyệt, xung quang tất cả đều là học bá, có phải kiểm tra lần trước Lão Vương phát hiện được tiềm lực của anh, cảm thấy còn có thể cứu giúp một chút?”

“Ngồi sau tao là ai? Vừa nãy không chú ý.”

“…… Em.”

“Vậy khả năng Lão Vương cũng không muốn cứu tao nữa, đã từ bỏ rồi.”

“Đệt, cút đi.”

Trong lớp học xôn xao đều là đang thảo luận chuyện ngồi cùng bàn. Vương Hoành Dư đã làm chủ nhiện lớp nhiều năm, biết đám trẻ này sẽ không chịu im lặng được một chút, đơn giản liền nộp đơn lên trường học, không cần chờ đến thứ sáu, chiều nay tan học liền dọn đến, dọn sớm cho bớt việc.

Khoảng cách từ lầu Học Uyển đến trường mới rất xa, Lâm Cạnh lại là người cuồng làm bài, ngày khai giảng đầu tiên đã kéo vali tới, hiện tại chỉ cần đi thêm vài chuyến nữa. Quý Tinh Lăng mới vừa thu dọn xong cái cặp nhẹ nhàng của mình, còn chưa kịp đứng lên, đã có mấy nữ sinh đứng ở bên cạnh bàn hỏi: “Quý Tinh Lăng, cậu có thể giúp chúng tớ chuyển sách một chút không?”

“Có thể, chờ một lát a.” Quý Tinh Lăng nhìn về phía sau phòng học, lười biếng nói, “Hầu Việt Đào!”

“……”

Lão Hầu cam nguyện cúi đầu vì lũ trẻ, tự mình đi cửa hàng tiện lợi mượn một chiếc xe tải, để sách vở của các nữ sinh lên, một chuyến dọn sạch. Quý Tinh Lăng vác cặp lên vai, đi đến bàn thứ sáu duỗi tay: “Đưa tôi.”

“Hầu Việt Đào đi rồi sao?” Lâm Cạnh sửa lại chồng bài thi cuối cùng, “Tôi còn tính nhờ xe của cậu ấy.”

“Ừ, đi rồi.” Quý Tinh Lăng nâng sách cậu lên, “Nhanh lên, tí nữa tôi còn phải đi đến sân thể dục.”

“Lại đi chơi bóng?”

“Lão Tống nói những người báo hạng mục ở đại hội thể thao phải ở lại, mỗi ngày sau khi tan học luyện một tiếng.”

Lâm Cạnh cảnh giác: “Hạng mục chính hay là tất cả hạng mục?”

“Hạng mục chính, cái hoạt động thú vị ngốc như vậy, chơi như khỉ thì có cái gì để luyện.”

“…… Ồ” Cậu vẫn nên câm miệng đi.

Hai người đi tới đi lui tới ba lần, mới tính là dọn xong toàn bộ gia sản của học bá. Lâm Cạnh nhìn thời gian, hỏi hắn buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.

Quý Tinh Lăng ngoài ý muốn: “Cậu không về nhà?”

“Hôm nay tôi trực nhật.” Lâm Cạnh nói, “Hơn nữa còn phải dọn đồ, lúc về sẽ rất muộn, cho nên tôi nói với dì mình ăn ở bên ngoài.”

“Được, vậy cậu làm xong đến đường chạy tìm tôi.” Quý Tinh Lăng ném cặp lại cho cậu, còn mình đến sân thể dục tập hợp.

Còn có hai học sinh trực nhật đều là nữ sinh, đối mặt với phòng học với đống giấy rác rưởi xung quanh muốn suy sụp, điểm duy nhất không làm suy sụp chỉ có “Có thể cùng anh đẹp trai dọn phòng”, Lâm Cạnh phát huy đầy đủ tích cách tốt đẹp, chủ động nhận những việc đa số là dơ và mệt chết, lại hỏi: “Lầu Đào Lý bây giờ còn mở không?”

“Hẳn là mở, đèn cũng chưa tắt.” Ngụy Duyệt cho rằng cậu muốn đi hỏi đề toán, “Bất quá không biết lão Lý còn ở đó không.”

“Ừ.” Lâm Cạnh xách hai cái cặp lên, “Vậy hai người về nhà sớm một chút, trên đường chú ý an toàn.”

Lầu Đào Lý là lầu của giáo viên, có một số giáo viên đang trong văn phòng lớn sửa bài tập.

“Thưa thầy” Lâm Cạnh gõ gõ cửa, “Em có thể vào rót ly nước ấm không ạ? Lầu Đông Sơn không có máy lọc nước, cửa hàng tiện lợi cũng đóng cửa rồi ạ.”

“Máy lọc nước ở kia.” Có giáo viên lớp 11 nhận ra Lâm Cạnh, cười hỏi, “Việc dọn phòng hôm nay không ổn sao, nhìn mặt em rất mệt.”

“Vâng.” Lâm Cạnh rót nước vào bình giữ ấm, nói lời cảm ơn sau đó trực tiếp chạy đến sân thể dục, quả nhiên, đại thiếu gia vừa mới chạy xong 1500 mét, đang nhặt áo chuẩn bị đi ra khỏi trường mua đồ uống.

“Của cậu.”

“Làm gì?”

“Cậu bị cảm.”

“Tôi ổn.”

“Nhanh lên!”

“……”

Bên trong bình giữ ấm còn có mấy lá cây kim ngân, Tinh ca cũng phục.

“Đây là bí quyết dưỡng sinh của các lão trung niên?”

“Lo uống nước của cậu đi” Lâm Cạnh tra tiệm cơm gần đây, “Hai ngày này cậu không thể ăn cay, cháo gà hay canh thuốc xương sườn?”

“Đậu, tôi có thể tuyệt thực không?”

“Có thể.” Lâm Cạnh bỏ điện thoại lại vào túi quần, “Vậy tôi đi ăn cơm, cậu về một mình.”

“Này, cậu còn thiếu tôi một bữa thịt nướng đấy.” Quý Tinh Lăng đi theo phía sau cậu, “Mời khách phải có chút thành ý có biết hay không?”

“Không lẽ tôi còn phải lạy cậu ba cái?”

“Ngược lại cũng không cần như thế.” Quý Tinh Lăng cường điệu, “Nhưng ăn cái gì thì phải nghe tôi.”

Hai người một đường đẩy đẩy đánh đánh, đi một vòng lớn xung quanh trường, cũng không tìm được một cửa hàng đúng ý—— theo ý của thầy giáo Tiểu Lâm, đều là vì cay, vì dầu, vì không sạch. Cuối cùng Quý đại thiếu gia không còn cách: “Vậy đến tiệm Nhật?”

“Sớm đóng cửa rồi.” Lâm Cạnh nói, “Lúc đi ngang qua cậu không thấy sao?”

“…… Thôi, vậy tôi đưa cậu đi đến chỗ khác ăn.” Quý Tinh Lăng lựa chọn khuất phục, vì thế lại gọi xe đi tiếp một đoạn, đưa người đến một ngõ nhỏ, “Đi xuống.”

Lâm Cạnh:?

Trước mặt là một cầu thang tối om, còn dài và dốc, hai bên trên tường treo ánh đèn màu lập lòe, cảm thấy tiếc cho cảnh tượng kinh dị như vậy mà không có xảy ra đến một vụ giết người.

“Quý Tinh Lăng cậu chuẩn bị cho tôi đi chơi kỹ sao?”

“Khụ!” Đại thiếu gia đang bưng bình giữ ấm uống nước, một ngụm phun toàn bộ trở lại.

“…… Cái bình tặng cậu.” Không cần cảm ơn.

“Học sinh giỏi như cậu làm sao có thể có ý nghĩ không thuần khiết như vậy.” Quý Tinh Lăng xoa nhẹ đầu cậu, “Đây là tiệm cơm chú Đào mở, rất hot đó có biết hay không, cần thận ngã.”

Chú Đào là một con Thao Thiết, khi tuổi còn trẻ tương đối hoành hành ngang ngược, còn muốn tập hợp các thú dữ của thành phố lại làm chuyện xấu, sau đó bị Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh đánh cho suy sụp, đành phải thành thật cần cù làm giàu, cửa hàng nhìn giống quán bar phi pháp này thật ra là quán cơm.

“Cậu xác định phía dưới thật sự có cơm ăn?” Lâm Cạnh đi đến phi thường rối rắm, “Bằng không tôi mời cậu đi ăn thịt nướng, hoặc là ăn lẩu, cá nướng, cái gì cũng được.”

“Không được, tôi bị cảm, không thể ăn cay.”

“Cậu đã khỏe.”

“Tôi không khỏe.”

Quý Tinh Lăng một tay kéo đai cặp của cậu, một tay khác đẩy tấm cửa dày của cửa hàng ra.

Sóng âm thanh khổng lồ vang lên, Lâm Cạnh thiếu chút nữa bị điếc tại chỗ.

Hơn một chục bóng đèn đang quay trên trần cùng một lúc, biến khuôn mặt của mọi khách thành màu đỏ cam vàng xanh xanh tím.

Tiểu Đào ở quầy sau trừng lớn mắt: “Cậu nói cậu ta là con người?”

“Con người thì làm sao, ba cậu cũng không nói không tiếp con người” Quý Tinh Lăng cưỡng ép muốn thuê phòng VIP, xoay người lại thấy thầy giáo Tiểu Lâm vừa mới còn đứng ở cửa đã không còn.
Thao Thiết

Bào Hào còn được gọi  là Thao Thiết 饕餮, là một loài dị thú ăn thịt người, tập hợp đặc trưng của ba loài động vật người, hổ, dê thành một thể. Nó có ngoại hình là mặt người thân dê, nanh hổ vuốt người, con mắt mọc ở dưới nách, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Nó cực độ tham ăn, thậm chí còn tự nuốt chính mình rồi tan vào cõi hư vô. Sau này, Thao Thiết trở thành tượng trưng cho sự tham lam vô độ.