Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 109: Phiên ngoại 6: Trận bóng rổ!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện tuyết rơi ngẫu nhiên chỉ là một hồi lãng mãn, nhưng nếu gió Bắc ngoài cửa sổ vẫn một mực thổi mạnh, thì cũng không quá tốt. Hồ ly bà ngoại mỗi đêm đều phải ôm TV xem dự báo thời tiết, than vài tiếng lo lắng sốt ruột, lo lắng rằng cây nhỏ sẽ bị đông lạnh rụng hết lá, thế cho nên liền gửi tới khăn quàng cổ cùng mũ mới từ Thanh Khâu, dặn dò cậu nhất định phải ngủ nhiều ít ra ngoài lại.

Quý Tinh Lăng đề ý kiến/l “Vì sao tôi không có?”

Lâm Cạnh chỉ vào cái khăn quàng cổ một màu đỏ như lửa trên sô pha: “Hoặc là tặng cho cậu.”

“Tôi không cần.” Quý Tinh Lăng dối trá từ chối, lại đè đầu cậu, “Buổi chiều nhớ tới xem tôi chơi bóng, đừng đến trễ.”

“Yên tâm đi.” Lâm Cạnh ngồi xổm xuống đổi giày, “Tôi đến thư viện tìm tài liệu, đúng hai giờ sẽ đến.”

Mỗi một năm thi đấu bóng rổ đều là vở kích lớn trong trường Thần Đại, muốn vé còn phải dựa quan hệ, năm nay bởi vì có Quý Tinh Lăng, mức độ phổ biến chỉ có tăng chứ không có giảm. Buổi chiều 1 giờ rưỡi, Lâm Cạnh đứng ở hàng cây xanh bên đường cạnh Thần Đại, lấy vé vào cửa ra muốn nhìn xem đi vào chỗ nào, đã có người dán lại gần hỏi: “Bạn học, bán giá cao hông?”

“Không bán.” Lâm Cạnh cất vé lại túi, “Xin hỏi sân vận động có phải đi con đường này hay không?”

“Hóa ra cậu không phải sinh viên Thần đại a.” Đối phương bừng tỉnh, “Trách không được không chịu bán, vé mua từ trong tay bọn hoàng ngưu (bọn đầu cơ) sao?”

Lâm Cạnh: “…… Không phải, bạn đưa.”

Vừa nghe hóa ra là được tăng, đối phương lại tới tinh thần lần nữa, đi theo cậu cả một đường 50 mét, vừa đi vừa lải nhải. Ý chính muốn nói bạn gái cậu ta có vé, mà cậu ta lại không có, muốn vào đi nhìn chằm chằm linh tinh. Đối mặt kiểu hành vi đam mê này, Lâm Cạnh thật sự không hiểu: “Cậu muốn đi vào nhìn chằm chằm?”

“Chuyện này cậu không cần hỏi chi tiết.” Đối phương ý đồ muốn ôm lấy bờ vai cậu kéo gần quan hệ. “Bốn con số, được chưa?”

Lâm Cạnh nhanh chóng lui về phía sau một bước, mặt không đổi sắc: “Thật xin lỗi, tôi cũng muốn đi vào nhìn chằm chằm.”

Đối phương chần chờ: “Bạn gái cậu cũng gia nhập nhóm hỗ trợ giáo thảo?”

Lâm Cạnh: “……” Không phải, tôi không có bạn gái, nhưng bạn trai tôi chính là giáo thảo đó.

Mắt thấy đối phương lại có vẻ mặt “Thuộc cùng một thế giới”, tựa hồ lập tức muốn triển khai đại hội thưởng thức lẫn nhau dài thêm nửa tiếng, Lâm Cạnh quyết đoán xoay người rời đi, vừa lúc điện thoại vang lên, sau khi nhận được là âm thanh Hồ Mị Mị đầu bên kia: “Tiểu Cạnh a, hai đứa hôm nay không đi học đúng chứ, Tiểu Tinh sao lại không nhận điện thoại cô?”

“Hôm nay cậu ấy thi đấu bóng rổ, cháu cũng đang ở sân vận động Thần Đại.” Lâm Cạnh bước chân vội vàng, “Cô tìm Quý Tinh Lăng có chuyện gì sao? Để cháu nói lại cho cậu ấy.”

“Không có việc gì không có việc gì, vậy hai đứa thi đấu cho tốt.” Đầu bên kia điện thoại khá ồn ào, Hồ Mị Mị thân thiết giữ chặt tay Thương Vi cánh tay, vui vẻ nói, “Bọn cô lát nữa gọi lại cho con.”

Lâm Cạnh không để ý hai từ “Bọn cô”, nghe được âm thanh ở sân bay còn tưởng rằng cô Hồ cùng chú Quý lại đi nơi nào nghỉ phép. Mà ở bên kia, Hồ Mị Mị cùng Thương Vi cùng ngồi vào xe kinh doanh(1):“Đừng đi khách sạn, tiểu tôn a, trực tiếp đưa bọn tôi đến thần đại.”

……

Sân vận động rất náo nhiệt.

Lâm Cạnh ngồi ở hàng ghế đầu của khu vực dành cho nhân viên, phía sau cậu là một tấm biểu ngữ của viện Công Thương và Quý Tinh Lăng cố lên, tái tạo hoàn hảo lại đại hội thể thao lớp 11 năm ấy, có thể thấy được soái ca quả thật đến nơi nào cũng đều được hoan nghênh. Lâm Cạnh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, Quý Tinh Lăng sau khi nhìn thấy trong phòng nghỉ nhanh chóng gửi vấn đề đến WeChat: Vì sao cậu lại chụp khán phòng, có phải lại muốn về nhà triển khai khiển trách với tôi không, tôi lúc trước đã thanh minh là mình vô tội.

Có thể đạt tới: Được được, cậu lo chuẩn bị thi đấu, tôi gửi cho thầy Vương.

Tinh ca: Thế nào, ông ấy có bày tỏ sự ngạc nhiên với sự nổi tiếng của tôi không?

Có thể đạt tới: Không có, ông ấy căn bản mặc kệ cậu.

Quý Tinh Lăng nở nụ cười, tiếp tục lười biếng dựa vào ghế trả lời tin nhắn, vẻ mặt nhộn nhạo đạt được như nguyện rất rõ ràng, thế cho nên cả thành viên đội bóng rổ cũng bắt đầu ê răng, sôi nổi khiển trách Tinh ca cậu không thể như vậy, quá phận phong tao dễ dàng đánh mất ý chí chiến đấu, cậu xem làn sóng cậu mang tới còn muốn cao hơn sóng thân ở Ấn Độ Dương.

“Thả rắm.” Quý Tinh Lăng đem điện thoại ném vào tủ chứa dồ, “Đi, lên sân khấu.”

Đội trưởng đội bóng rổ Công Thương viện tên là Nguyên Liệt, học kỳ sau sẽ ra nước ngoài trao đổi, trận này ngoại trừ là để chia tay Thần đại, cũng vào lúc kết thúc đội trưởng sẽ tận tay trao huy chương cho Quý Tinh Lăng. Cho nên nhà trường để Nguyên Liệt chơi trận đầu, Quý Tinh Lăng chơi trận hai, có một chút ý tứ của tân hỏa tương truyền (?).

Toàn trường hét một làn sóng cao hơn cả sóng thần. Khi trận thi đấu bắt đầu, khán phòng Công Thương Viện rất ăn ý cất biểu ngữ Quý Tinh Lăng cố lên đi, đổi thành Nguyên Liệt học trưởng, lúc này vừa lúc Vương Hoành Dư gửi WeChat tới, sau khi gửi tới ba icon nhãn dán màu mè tỏ vẻ khích lệ của lão trung niên, còn thúc giục cậu chupj thêm mấy tấm ảnh.

Lâm Cạnh mới vừa giơ điện thoại lên, màn ảnh bị người đánh một cái, mà người có lá gan làm loại chuyện này, không cần phải nói mọi người cũng biết là ai. Đại thiếu gia đánh điện thoại xong thì thôi, còn phải lảm nhảm phát biểu ý kiến: Tôi còn chưa lên sân khấu, cậu chụp cái gì, không được chụp.

“Thầy Vương muốn ảnh chụp.”

“Thầy Vương là muốn ảnh của tôi, cậu chụp Nguyên ca làm gì, ông ấy biết Nguyên ca là ai sao?”

Lâm Cạnh muốn nói lại thôi, đem câu “Lão vương là muốn cho học sinh năm nhất xem một chút cuộc sống đại học, khích lệ bọn họ hăng hái hướng về phía trước” nuốt về, được rồi, cậu thi đấu, cậu lớn nhất, cậu cao hứng là được.

Quý Tinh Lăng lúc đi ra không mang nước, rất tự nhiên lấy bình giữ ấm trong tay Lâm Cạnh, uống xong lại ghét bỏ nước của cậu là cái thứ gì vậy, vừa đắng vừa ngọt, sao khẩu vị càng ngày càng kỳ lạ. Thầy giáo Tiểu Lâm bị ồn áo đến choáng cả đầu, mặt vô biểu tình, lạnh như Phật: “Không uống trả tôi.”

“Không phải, tôi cũng có thể tôn trọng như hàng quý uống vài ngụm.” Quý Tinh Lăng một bàn tay vòng qua vai cậu, dựa lưng vào lưng ghế, tùy tiện xem thi đấu. Hai người tuy rằng không đeo nhẫn cặp, nhưng tổ hợp hai anh đẹp trai đi chỗ nào chả có sự chú ý chứ. Lâm Cạnh dùng dư quang thoáng nhìn có không ít điện thoại xung quanh mình, không thể không nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu an ổn một chút.”

Quý Tinh Lăng vẻ mặt không thể hiểu được: “Tôi nơi nào không an ổn, tôi rất an ổn a!”

Cùng với câu “Nhãi con của tôi có chỗ nào không ngoan, thằng bé rất ngoan a” của Kỳ Lân thành niên Qúy tiên sinh không có khác nhau.

Có thể thấy được quả thật là cha con ruột.

Thầy giáo Tiểu Lâm á khẩu không trả lời được, bỏ đi, cậu vẫn nên nhanh chóng lên sân khấu đi thôi.

Nguyên Liệt phát huy không tồi, trận đầu tiên, công thương viện dẫn đầu dưới sự lãnh đạo của anh ta. Nửa trận sau đến phiên Quý Tinh Lăng lên sân khấu, Hồ Mị Mị cùng Thương Vi cũng vừa vặn đến. Hồ nữ sĩ tuy rằng chưa quyên lầu cho Thần Đại bao giờ, nhưng muốn tiến vào sân vận động vẫn là dễ như trở bàn tay, hai người không muốn quấy rầy Quý Tinh Lăng thi đấu, cho nên không ngồi ở khán phòng mà là lên lầu hai.

Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh trước mắt vẫn chưa biết mẹ mình tới, không phải, mẹ mình đã đến, còn đang chuyên tâm thi đấu. Tình hình chiến đấu ở nửa trận sau so với trận đầu càng căng thẳng hơn, theo phân tích của thầy giáo Tiểu Lâm ở hiện trường, một phương diện có thể là bởi vì số lượng các trường học khác đã quá tuyệt vọng, đây lại là trận chiến cuối, Về phương diện khác cũng là vì thanh âm toàn trường dành cho công thương viện cùng Quý Tinh Lăng cố lên quá mức rung trời, liền có vẻ các trường khác không được ưa chuộng, rất không có mặt mũi, cho nên càng phải chống trả.

Lâm Cạnh giơ di động điên cuồng ấn chụp, còn thuận tiện gửi ảnh bạn trai ném bóng rổ vô cùng đẹp trai vào nhóm nhỏ ba người —— hai thành viên khác trong nhóm chính là Hồ Mị Mị cùng Thương Vi, nhóm tên là “Tỷ muội chi hoa”.

Đúng, Lâm ca thêm nhóm chính là vừa thần kỳ vừa quỷ dị như vậy, cả chính cậu cũng không biết bản thân làm cách nào mà trà trộn vào.

Quý Tinh Lăng kết thúc trận đấu với một cú đánh ba điểm đẹp mắt.

Toàn trường thét chói tai hoan hô, tiếng kêu Công Thương viện cùng Quý Tinh Lăng vang lên. Lúc Nguyên Liệt đứng lên ở khán phòng, lại biến thành tiếng hò hét“Học trưởng thật siêu”, tuổi trẻ, chân thành, nhiệt huyết, khiến cả Hồ Mị Mị cùng Thương Vi ở lầu hai đều bị nhiễm không khí này, vừa kích động vừa cảm khái. Trên sân thi đấu, Nguyên Liệt đem huy chương đội trưởng huy đưa qua: “Cố lên.”

Thành viên của đội bóng rổ vây quanh một chỗ, dựa theo lệ thường, hai vị đội trưởng mới hay cũ thế nào cũng phải mời mọi người ăn một bữa cơm. Quý Tinh Lăng nhỏ giọng nói với Lâm Cạnh: “Thế nào, có muốn đi cùng bọn tôi không?”

“Các cậu đều là người một nhà, tôi chen vào không tiện.” Lâm Cạnh vươn tay, “Có đồ gì muốn tôi mang về trước không, nhớ uống ít rượu.”

“Cũng được, vậy tôi đưa cậu lên xe.” Quý Tinh Lăng một tay cầm áo khoác, sau khi gọi điện liền cùng Lâm Cạnh đi ra ngoài. Lúc này người bên ngoài sân thế dục không ít, còn đang ríu rít thảo luận cuộc thi đấu, sau khi nhìn thấy Quý Tinh Lăng đi ra thì lại tới một trận xôn xao mới. Bảo vệ bên ngoàivốn làm ở sân vận động của tỉnh, kiến thức trải qua bao nhiêu concert của minh tinh, ở phương diện này kinh nghiệm rất phong phú, thấy manh mối không đúng liền nhanh chóng hỗ trợ ngăn: “Nọi người đều đi hết đi, để ý đừng xô đẩy nhau, đừng lưu lại ở chỗ này, vị này cũng…… Nữ sĩ, thỉnh hai người đi con đường này.”

Hồ nữ sĩ mang theo một cái túi birkin nạm kim cương, dẫm một đôi giày cao gót 8 cm, bước đi quý phái, nhóm học sinh xung quanh khe khẽ nói nhỏ, không biết đây là phu nhân ở đâu. Kết quả giây tiếp theo, liền nghe bà gọi:“Tiểu Tinh, Tiểu Cạnh, nơi này!”

Học sinh ở hiện trường:?

Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh:?

Đối mặt với hành động của mẹ, hai người đều mờ mịt thả mộng bức, ngay cả Tiểu Lâm mồm mép nhanh nhẹn cơ trí hơn người, cũng nói lắp một chút: “Mẹ, cô Hồ, hai người sao lại tới đây?”

“Thế nào, bất ngờ không?” Hồ Mị Mị tiến lên thân thiết giữ chặt tay Lâm Cạnh, “Bên ngoài gió quá lớn, xem mặt cháu đã đỏ hết lêm rồi, nhanh lên xe cho ấm.”

Quý Tinh Lăng nửa ngày cũng không chiếm được sự quan tâm, chua xót nhắc nhở: “Mẹ, mẹ có cảm giác rằng con hình như đang bị xem nhẹ hay không?”

“Biết con hôm nay biểu hiện rất tốt.” Hồ Mị Mị cười nói, “Buổi tối muốn ăn gì? Khen thưởng con một bữa cơm.”

“Chuyện ăn cơm thì mẹ vẫn nên hỏi đứa con này đi.” Quý Tinh Lăng đưa đồ trong tay mình cho Lâm Cạnh, “Tuy rằng con rất muốn đi cùng mẹ với cô Thương, nhưng đêm nay thật sự không được, con còn phải cùng Nguyên ca mang đội bóng đi liên hoan. Đúng rồi mẹ, hai người sẽ không phải chỉ tới hôm nay rồi đi chứ?”

“Đi cái gì, mẹ và cô Thương của con là tới đón hai đứa về nhà ăn tết, đến ở một thời gian.” Hồ Mị Mị thay hắn sửa lạicổ áo, “Được rồi, vậy con cứ đi liên hoan, bọn mẹ mang Tiểu Cạnh thịt bò hàng đầu.”

Quý Tinh Lăng: “……”

Mẹ, mẹ cứ nói đồ ăn Nhật là được, không cần kích thích con như vậy, tình nghĩa mẹ con ruột ít nhiều cũng phải có một chút.

Xe kinh doanh đậu trong khuôn viên trường Thần Đại, Hồ Mị Mị nhìn cái túi lớn phía sau: “Cái này đều là của Tiểu Tinh?”

“Dạ, cháu mang về giặc cho cậu ấy trước” Lâm Cạnh không chút suy nghĩ đã buột miệng thốt ra, nói xong mới ý thức được không đúng, “À, đưa về ký túc xá của cậu ấy.”

“Đưa về ký túc xá gì, máy giặt công cộng nào có sạch bằng trong nhà.” Hồ Mị Mị phân phó tài xế, “Đến chung cư, vừa lúc cô cùng chị Thương cũng muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút, cũng kiểm tra xem hai đứa nhóc sống chết cũng không muốn thuê người giúp việc rốt cuộc có đem phòng thành ổ chó hay không.”

Lâm Cạnh: “……”

Không, không được đi!
Chú thích:

Xe kinh doanh –Xe thương mại-MPV: Tên đầy đủ của MPV là Xe đa dụng, tức là xe đa dụng. Nó kết hợp các chức năng của ô tô, toa xe và xe tải thành một. Mỗi chỗ ngồi trong xe có thể được điều chỉnh và có nhiều kết hợp. Ví dụ, mặt sau của hàng ghế giữa có thể được biến thành một cái bàn, Ghế trước có thể xoay 180 độ, v.v. Trong những năm gần đây, các MPV có xu hướng được thu nhỏ, và cái gọi là S-MPV đã xuất hiện, trong đó S có nghĩa là nhỏ. Chiều dài của S-MPV thường nằm trong khoảng (4.2-4.3) m và thân máy nhỏ gọn, thường là (5-7) ghế. Buick Business, Refine , Dongfeng , Toyota Overlord, Mercedes-Benz Viano, Mercedes-Benz Vito, v.v … đều là những chiếc xe thương mại.

Birkin: