Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 101: Quy trình này có phải không đúng lắm không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc lục lạc nghe nói là làm từ viên ngọc bích xinh đẹp và được sản xuất trên núi Trường Lưu, phải mất tới hàng ngàn hay hàng trăm năm mới có được một cái quý báu như vậy, cụ thể đáng giá ở đâu thì Lâm Cạnh cũng không nhớ kỹ, tóm lại khi cậu nói yêu cầu của mình với lão Từ chính là câu —— em muốn một cái lục lạc, càng đắt càng tốt.

Không ai có thể từ chối là Quý Tinh Lăng siêu mạnh, càng không ai có thể cự tuyệt Kỳ Lân nhãi con đeo một chiếc lục lạc nhỏ. Thật không dám dấu diếm, thầy giáo Tiểu Lâm đã trăm phương ngàn kế tốn thời gian suy nghĩ rất lâu, chỉ cần nghĩ tới sẽ lập tức kích động nắm chặt tay lại, thậm chí còn bởi vậy mà mất ngủ đến hơn nửa đêm.

Không sai, Lâm ca của cậu chính là phấn khích như vậy, phấn khởi không sao bình tĩnh được.

Quý Tinh Lăng bên cạnh còn đang đắm chìm trong đả kích kéo dài không dứt, vốn cho rằng sẽ có lãng mạn năm mười tám tuổi, tựa như những kênh đêm khuya phải trả tiền mới có thể xem, kết quả lại biến thành bộ phim trẻ em ghép hình, Thomas và chuyến xe tàu lửa của cậu ấy -Thầy giáo Tiểu Lâm cùng chiếc lục lạc nhỏ của cậu, huyết mạch sôi sục mới được một nửa đã bị giội một xô nước lạnh lẽo, ai có thể chịu được sự lật mặt như vậy, dù sao Tinh ca của cậu không thể.

“Tôi không đeo, cậu mang về đi.”

“…… Vì sao lại không đeo, bằng không tôi đổi thành cái có thể vang ring ring.”

Trước mắt Quý Tinh Lăng biến thành màu đen, cảm thấy trong ngày mình sắp đủ mười tám tuổi, bị thực vât này chọc tức trở thành tráng niên…… Phi phi! Hắn cầm bả vai Lâm Cạnh, uy hiếp: “Nhanh chóng thu ý niệm kỳ quái của cậu lại có biết hay không?”

Thầy giáo tiểu Lâm không tình nguyện: “Ồ.”

Không đeo thì không đeo, nhưng lui là không thể lui, phía trên có khắc biểu tượng của bộ tộc Kỳ Lân, là vật độc quyền.

“Thích lục lạc như vậy thì lần sau tôi mua cho cậu một cái.” Quý Tinh Lăng lại vỗ vỗ đầu cậu, “Lục lạc tịch thu, được rồi, cùng tôi đi ăn cơm.”

Lâm Cạnh vô cùng tiếc nuối.

Quý Tinh Lăng giúp cậu tìm một chiếc áo dày, rồi nhét vào cặp. Địa điểm ăn cơm ở nhà hàng Theriver, chính là nhà hàng cao cấp lúc hai người mới vừa quen tùy tiện chọn. Bất quá hiện tại nếu đã có thân phận người yêu quang minh chính đại, vẫn là có thể trở về ôn chuyện cũ một chút. Lâm Cạnh rắc hạt tiêu cho hắn, nhìn xung quanh: “Đều là các cặp đôi.”

“Chúng ta cũng là một cặp” Quý Tinh Lăng hỏi, “Xe đã ở dưới lầu, cậu muốn đi núi trước hay là đỉnh Côn Luân?”

“Đây là sinh nhật cậu, chẳng lẽ không nên là cậu chọn sao.” Lâm Cạnh đút cho bạn trai một miếng tôm hùm, “Vậy, lên núi?”

“Được.”

Bởi vậy có thể thấy được, chuỗi sinh học của Kỳ Lân nhãi con cùng cây non long huyết thụ về cơ bản là thế này —— trước khi quyết định một chuyện gì đó, tuy rằng phải giả vờ thảo luận một cách dân chủ một chút, nhưng cuối cùng cơ bản vẫn là thầy giáo Tiểu Lâm định đoạt.

Chú anh chiêu ở núi Hòai Giang quan hệ rất tốt với Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh, cho nên mới sáng sớm đã ra vườn hái các loại linh quả, cùng với những viên ngọc đá quý sinh đẹp để trang trí sân và bàn ăn. Đến lúc Kỳ Lân nhãi con hùng hổ “Ầm” tới, kim phượng tỷ tỷ đang xoay quanh giữa mây, dáng người lả lướt, cái đuôi thật dài kéo một hàng ánh nắng, nhẹ nhàng tưới xuống những sắc vàng.

Cây non long huyết thụ còn chưa học được cách nói chuyện với yêu quái khác chủng loại thế thế nào: Tuy rằng chị bay lên cưc kì đẹp như thần tiên, nhưng vẫn là bạn trai em ầm tương đối lợi hại.

Kỳ Lân nhãi con uy phong lẫm liệt lao xuống đám mây, thật cẩn thật đặt cây từ trong miệng mình xuống.

Anh chiêu thúc thúc nghe được tin tức, đã đáp mây bay từ phương xa lại đây. Cây non long huyết thụ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông trung niên mặt ngựa thân chim này, khó tránh khỏi tò mò, phe phẩy lá cây có lễ phép mà chào hỏi.

Anh chiêu thân là quản lý vườn, đương nhiên là thích cây thực vật kì lạ này, nhưng chưa đợi ông tâm tư lung lay đi tới gần, tiểu Kỳ Lân bá đạo dùng một chân ngăn lại: được rồi ạ, chú bận tiếp đi, bọn cháu không cần chăm sóc thêm.

Anh chiêu “……”

Kỳ Lân nhãi con ngậm long huyết thụ, một đường nhẹ nhàng chạy vào sâu trong rừng. Hắn tìm một góc hồ an tĩnh, thả cây vào. Rễ cây được ngâm trong dòng nước lạnh và linh khí mát, cảm giác so với việc ngâm trong bùn không biết thoải mải hơn bao nhiêu lần, ánh mặt trời rọi lên những chiếc lá xanh non —— căn cứ vào số liệu từ ủy quản yêu, Tiểu Lâm gần đây hình như đã cao hơn một chút, từ 66 centimet mạnh mẽ nhảy lên 665 centimet, tóm lại đã tiến thêm một bước với việc che trời, thật đáng mừng.

Kỳ Lân nhãi con nằm xuống tảng đá cạnh hồ, dùng móng hứng những giọt nước sóng sánh, rất thiếu đánh hất lên cây thực vậy của mình.

Gió sau buổi trưa nhẹ nhàng thổi, cây non long huyết thụ một nửa ngâm trong nước, mơ màng muốn ngủ. Kỳ Lân nhãi con bên cạnh lặng yên không một tiếng động trở lại hình người, từ túi quần móc ra lục lạc, nhẹ nhàng đeo lên một cành cây.

Cây non màu xanh xanh, đeo lục lạc Kỳ Lân màu trắng ngọc.

Siêu đáng yêu.

Quý Tinh Lăng dùng ngón tay khều vài cái, vui vẻ thoải mái, cảm thấy món quà sinh nhật này cũng không phải không thể tiếp thu.

Vật tổ của Kỳ Lân, long huyết thụ của Kỳ Lân.

Cây non làm bộ ngủ mặt đỏ lên.

Hai người ở bên hồ một lúc, lại đến hoa viên uống trà chiều. Côn Luân chỉ ở cách đó không xa, thậm chí có thể nhìn thấy tuyết rơi loáng thoáng. Thời tiết nơi đó lạnh vô cũng, Lâm Cạnh mặc một cái áo khoác thật dày đứng trên đỉnh Côn Luân, trước mắt cậu tất cả đều phủ màu trắng.

Quý Tinh Lăng ôm lấy bờ vai của cậu, ôn nhu lãng mạn: “Đẹp hay không?”

“Đẹp.” Lâm Cạnh đúng sự thật đánh giá, “Tuyết còn lớn hơn ở Ninh Thành.” Cũng dã man hơn nhiều.

Dòng khí lạnh đến từ Siberia, cùng với dòng khí lanh đến từ thượng cổ Hồng Hoang có bản chất khác nhau. Quý Tinh Lăng tuy rằng đã lạnh đến mức muốn đóng băng, nhưng vẫn phải kiên cường không có nói ra, bởi vì hắn cảm thấy thầy giáo Tiểu Lâm là người phương bắc, từ nhỏ đã sống với tuyết, nhất định phi thường kháng lạnh, bản thân không thể thua!

Lâm Cạnh bên cạnh đã lạnh đến mức chết lặng cũng đang mê hoặc tự hỏi, vì sao bạn trai mình còn chưa đi, chẳng lẽ hắn thật sự thích tuyết như vậy sao, hắn không cảm thấy lạnh sao, chứ cậu lạnh lắm rồi.

Hai người cứ thâm tình như vậy chậm rãi mà nhìn phương xa, gió lớn thổi điên cuồng, đứng ước chừng năm phút đồng hồ.

Quý Tinh Lăng cảm thấy không được, bản thân phải hoạt động một chút, hàm răng run run: “Cậu cậu cậu cậu muốn làm người tuyết không?”

Chóp mũi Lâm Cạnh đỏ bừng: “Cậu, hắt xì, muốn làm không?”

Hai người nhìn nhau, đều đọc được câu “Làm cái rắm, lạnh sắp chết rồi, nhanh về nhà được không” từ trong mắt đối phương, vì thế song song như trút được gánh nặng, Kỳ Lân nhãi con run rẩy ngậm cây non long huyết thụ, bọc lôi điện bay đi.

*****

Mặc dù một chuyến đi sinh nhật không giống như trong tưởng tượng, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ tư cách, ít nhất bữa cơm trưa cũng vườn ươm Thiên Đế vẫn rất không tồi. Trở lại Cẩm Thành vừa vặn đã 8 giờ tối, Lâm Cạnh ở 1301 thay áo khoác,rửa mặt: “Tôi về đây.”

Quý Tinh Lăng giữ chặt cổ tay của cậu, thử: “Lát nữa cậu lại?”

Lâm Cạnh chuyển mắt nhìn sang chỗ khác, bảo trì bình tĩnh: “Ừ.”

Quý Tinh Lăng cảm thấy nhịp đập dưới ngón tay mình đang đập kinh hoàng, một tiếng một tiếng, khiến cho bản thân cũng có chút tâm viên ý mã. Đêm trưởng thành mười tám tuổi, nghe như thế nào cũng tràn ngập kiều diễm mơ màng, hắn tắm rửa, lại ở trên giường xem tiết mục nhàm chán trên TV, gần như năm phút là lại nhìn đồng hồ một lần.

Nhà 1302 kế bên, Thương Vi đêm nay có khám gấp, không trở về nhà mà trực tiếp ở bệnh viện nghỉ ngơi. Lâm Cạnh hoảng loạn đến phòng bếp uống nước nhiều lần, Lâm bác sĩ ngồi ngay ngắn ở phòng khách xem phim bộ, nghi hoặc mà nhíu mày: “Tiểu Cạnh, đêm nay sao con khát như vậy, ngày mai ba dẫn con đi kiểm tra lượng đường máu?”

Lâm Cạnh: “……”

Con không khát, con một chút cũng không muốn uống, con cảm thấy con sắp biến thành con sứa rồi, xin ba đi ngủ nhanh lên.

TV đang chiếu bộ phim truyền hình Hàn Quốc, em yêu tôi tôi không yêu em, thấy thế nào cũng không phải thể loại Lão Lâm thích. Lâm Thủ Mặc thần bí giải thích: “Mẹ con thích, tình yêu này gọi là trên đường biết người biết ta.”

Bạn biết mình, tôi lại ngay cả tình yêu cũng không thầy. Nhớ tới bạn trai cô độc ăn sinh nhật nhà hế bên, thầy giáo Tiểu Lâm đặt mông ngồi bên cạnh Lão Lâm: “Ba xem phim hàn có ích lợi gì, mẹ con cũng không biết.”

Lâm Thủ Mặc gọt táo cho cậu, không ngại học hỏi kẻ dưới:“Cho nên đâu?”

“Cho nên ba phải dùng hành động” Lâm Cạnh chỉ vào nam chính trong TV, “Ba thấy không, đêm khuya nấu cho nữ chính chén cháo nóng hầm hập, rất cảm động, ba vì sao không làm cho mẹ đồ ăn khuya?”

“Mẹ con đang giảm béo.”

“Mẹ con muốn giảm béo thì ba thật sự không cho bà ấy ăn cơm sao? Chẳng lẽ ba không muốn để đồng nghiệp mẹ biết mẹ có một ông xã ôn nhu quan tâm như thế nào sao?”

Đối mặt với câu khảo vấn có linh hồn này, Lâm Thủ Mặc lập tức đứng lên “Ba liền đi nấu mì!”

“Ba đừng nấu mì.” Nấu mì tốn thời gian lắm, “Làm salad sandwich, chẳng lẽ ba đã quên mẹ đang giảm béo sao?”

“……”

Nửa giờ sau, Lâm Thủ Mặc ôm hộp cơm tình yêu, ngồi ở cửa đổ giảy.

Lâm Cạnh dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt tha thiết: “Ba mấy giờ về?”

“Không trở lại, ngày mai vừa lúc mang mẹ con đến tiềm của chú Lưu ăn sáng, bà ấy đã nhớ thương hai tháng, con nhớ đi ngủ sớm một chút.”

“Dạ, bâ thật là không còn lời gì để nói.”

Tiểu Lâm giơ ngón tay cái lên, một đường thâm tình nhìn theo cha mình ra cửa, sau đó cầm điện thoại chạy ngay sang nhà 1301.

“Đêm nay tôi không cần về nhà!”

Quý Tinh Lăng đón được cậu:“Cô chú đâu?”

“Bọn họ ở bệnh viện tăng ca.” Lâm Cạnh chôn mặt ở cổ hắn, “Sinh nhật vui vẻ.”

……

TV ở phòng ngủ đang phải trận bóng rổ, hơn 10 giờ tối, hai người dựa vào nhau trên giường, cùng nhau xem James ném rổ.

Thuần khiết quay đầu, nhưng không thuần khiết hình như rất giống không chuẩn bị tốt.

Sau khi nói xong bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, Lâm Cạnh khả năng cảm thấy bản thân thoạt nhìn quá gấp không chờ nổi, bên tai ửng đỏ, vì thế lại nhìn về bàn trà ngoài phòng khách cứng nhắc nói chuyện khác:“Dâu tây nhà cậu mua thật lớn.”

“…… Rất ngọt, cậu ăn không?”

“Ăn.”

Kết quả cậu một miếng tôi một miếng, không khí đang có đột nhiên mất hết.

Quý Tinh Lăng thật sự cũng rất khẩn trương, nhìn thấy tốc độ Lâm Cạnh ăn dâu tây nhanh chóng, còn đặc biệt đến phòng bếp rửa cho cậu thêm một đĩa lớn, săn sóc đưa ra: “Cậu từ từ ăn, trong tủ lạnh còn có năm sáu hộp, ngày mai tôi đem tất cả sang nhà cậu.”

Có vẻ rất giống Lâm ca là chuyên môn tới đây ăn ké dâu tây.

Quý Tinh Lăng nhìn trong James trong Tv ngắn gọn tổng kết, lưu trình chính xác có phải nne là một đường điên cuồng hôn đến phòng ngủ, mà không phải ăn dâu tây hay không, ăn dây tây cái gì chứ?

Lâm Cạnh cũng đang nghĩ lại, đầu óc mình có vấn đề sao, lúc nãy đến phòng bếp uống tám ly nước, vì sao bây giờ còn muốn điên cuồng ăn dâu tây.

Một lát sau, Quý Tinh Lăng duỗi tay ôm lấy cậu, cọ cọ mái tóc tinh tế mềm mại:“Cậu có mệt hay không?”

Lâm Cạnh “Ừ” một tiếng: “Có một chút.”

“Tôi tắt TV.”

“Được.”
Chú thích:

Anh chiêu: là một con thú thần thoại trong thần thoại Trung Quốc cổ đại. Con thú có cánh hình cánh hổ với khuôn mặt ngựa và mặt người, là một vị thần chăm sóc khu vườn. 



Trường cấp ba Sơn Hải - Chương 71

Trường cấp 3 Sơn Hải - Chương 1Với 5 bình luận

Trường cấp ba Sơn Hải - Chương 90



Đăng bởi Therainsum

Giao du với cả thiên hạ, bao giờ mới được dừng chân Xem tất cả bài viết bằng Therainsum

Share this:



Like this:



Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚCTrường cấp ba Sơn Hải – Chương 100

BÀI TIẾP THEOTrường cấp ba Sơn Hải – Chương 102

Trả lời

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Tìm kiếm

Tìm kiếm cho:

De Greeny:

  1. Đây là blog 100% edit truyện đam mỹ ( tức nam x nam), ai không chấp nhận được thì vui lòng yên lặng nhấn đi về.
  2. Truyện edit chưa được sự đồng ý của tác giả và phi thương mại, chỉ được đăng ở đây và Wattpad nhà mình. Vui lòng không mang truyện post đi nơi khác dù có ghi nguồn, không mua bán trao đổi dưới mọi hình thức. không chuyển ver.
  3.  Đây là blog cá nhân, các truyện edit chỉ mang tính chất tương đối. Editor không biết tiếng trung, nội dung chỉ đám bảo được 50-60%. Ai không đọc được mời tìm nhà khác hoặc đọc bản gốc hay QT. Không thích truyện đừng nói lời cay đắng, và hãy drop trong hòa bình.
  4. Trong lúc đọc truyện có gì lấn cấn, hay edit có lỗi hay thoải mái sửa chữa và góp ý, editor không cảm thấy khó chịu mà còn rất biết ơn mọi người. Đừng cứ im lặng rồi đi đâu đó dìm hàng, thế thì xót xa lắm. Cảm ơn các bạn đã ghé thăm!


Follow ngôi  của mình

Join 182 other followers

FOLLOW ME?❁



Bài viết mới







” In the park of the early morning  I have my feelings now  Towards this old yellow. Illuminated by the moon”



BTS · 풍경 by V of BTS



“When will it be? When I face you again?”



BTS · Still With You by JK of BTS



When I close my eyes  I think I will only remember the happy memories.



BTS · 이 밤 by JIN of BTS



Hold on for a moment 



BTS · 약속 By JIMIN Of BTS







Lịch làm việc:

<caption>Tháng Bảy 2020</caption><thead><th>H</th><th>B</th><th>T</th><th>N</th><th>S</th><th>B</th><th>C</th></thead>
12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031

« Th6    

Chốn dừng chân 

  • 286 786 Bông hoa của mị 


" Hy vọng chúng ta có thể dũng cảm như đối phương."

Linkey