Trường An Trì Mộ

Chương 17




Hai người không hẹn mà gặp cùng lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên cạnh đống lửa đang cháy sáng rực, Trường Lạc công chúa thân vận váy đỏ theo kiểu của con gái Mạc Bắc, chân đi đôi giày da tối màu, trên vai đang khoác theo cây cung lớn chạy theo sau Tiêu Chiến.

Mặt xinh như hoa, miệng cười tươi rói.

Dáng vẻ của Nhậm Trường Lạc lúc này khác hoàn toàn với hình tượng thường thấy của của nàng ta khiến Thịnh Trì Mộ không khỏi ngạc nhiên.

Nàng thoáng chuyển tầm mắt, thấy Nhậm Tư nheo mắt thật chặt, bộ dạng không giận mà uy nhìn chằm chằm Tiêu Chiến và Nhậm Trường Lạc. Nàng dần dần có ý thăm dò, Nhậm Tư hình như rất không ưa Tiêu Chiến? Bên kia Tiêu Chiến không nói gì, chỉ lặng lặng chỉnh lại áo choàng của mình.

Gió lạnh thổi qua mặt sông, sóng nước bàng bạc tựa như phát sáng.

Sắc mặt Tiêu Chiến thoáng không vui, “Công chúa, đêm đã khuya, ngựa của Tiêu Chiến mấy hôm nay phải chạy đường xa, sức lực cũng cạn, thứ cho không đủ sức phụng bồi.”

Một vị dũng tướng tam quân chinh chiến sa trường nghìn dặm vậy mà hôm nay lại nói sức ngựa cạn kiệt, dĩ nhiên Nhậm Trường Lạc không phải con ngốc, nghe ra Tiêu Chiến có ý khước từ, công chúa Trường Lạc nổi danh kiêu ngạo hung hăng nay lại xụp đổ trong nháy mắt. Đám lính tuần thức thời cũng nhìn thấy tình thế mà tự động né xa. Chuẩn bị tinh thần hứng cơn thịnh nộ.

Đám quân lính nhất thời buồn rầu, cho đến khi có người dám nói toạc móng heo, “Công chúa điện hạ của chúng ta hình như nhìn trúng Bình Nam tiểu vương gia rồi, không biết sẽ làm gì đây.”

“Ồ” những người bên cạnh nghe vậy mới bừng tỉnh.

Nhìn đám người đó ầm ĩ một hồi, tất cả những gì họ nói Nhậm Tư đều nghe rõ, tiếng cười nhạo đầy ý khinh thường tràn ra từ cổ họng.

Thịnh Trì Mộ thấy lạnh, ngồi sát lại một chút, lúc này Nhậm Tư mới thu lại ánh mắt, nghe thấy tiếng Thịnh Trì Mộ ngồi trong lòng nhắc, “Điện hạ, thịt nướng xong rồi.”

“Ừ.” Nhậm Tư đưa tay lấy con nhím nướng chín về.

Xa xa, Nhậm Trường Lạc cũng tự biết ý, cúi đầu trở về, phía sau lưng là ánh lửa trại bập bùng trong gió đêm.

Nhậm Tư để con nhím nướng vào một cái đĩa màu xanh nhạt, toan đưa tay muốn đụng thì Thịnh Trì Mộ đã ngăn lại, Nhậm Tư ngẩn ra một chút, bàn tay nàng mềm mại nhỏ nhắn đang nắm lấy tay hắn, long hắn bỗng nhiên xôn xao đến lạ, chuyện vừa nói cùng mấy tên thị vệ bất chợt nhảy vào trong suy nghĩ, da thịt cũng vi thế mà nóng bỏng dị thường.

Thịnh Trì Mộ cất giọng nhẹ nhàng, “Còn nóng, điện hạ chờ chút đi đã.”

Nhậm Tư mím mím môi, nhìn Thịnh Trì Mộ lấy đâu ra một chiếc muỗng ngắn, nàng thuần thục cúi người dùng dao cắt thịt. suýt chút nữa hắn quên rồi, Mộ Mộ của hắn xuất thân từ gia đình võ tướng Bắc Cương, vừa được hưởng vinh hoa lại vừa gánh nổi gió cát, nàng không chỉ sở hữu gương mặt thanh tú động lòng lại ôn nhu, hiểu biết… nhìn cảnh đẹp trước mắt làm tâm ý vui vẻ theo, Nhậm Tư dứt khoát ngồi nhìn không nhúc nhích.

Khóe miệng hắn khẽ cong cong như mảnh trăng non sáng bạc.

Mộ Mộ, ta và nàng dường như ngày càng gần nhau hơn rồi.

Thịnh Trì Mộ cắt thịt rất nhanh, miếng nào miếng ấy to nhỏ đều nhau, chỉnh tề tinh tế, dùng hành lá thái nhỏ bày lên bên trên, trong vô thức nàng khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên ở trước mặt hắn “phô trương” như thế. Nàng bưng đĩa thịt nướng đi tới vừa vặn để ở vị trí ngang hàng mày.

Cử án tề mi*

* ÁN TỀ MI nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

Nhậm Tư xúc động nhịn xuống không cười to, một tay nhận lấy đĩa thịt, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, “Mộ Mộ nàng muốn cùng ta sống cái cảnh tương kính như tân* *à? Nhưng ta lại cảm thấy, giữa vợ chồng chỉ có tôn kính thôi thì không ổn lắm.”

**Vợ chồng tôn trọng, khách sáo như người ngoài…

Thịnh Trì Mộ không nghĩ rằng hắn lại nói như vậy, nhất thời không biết tiếp lời ra sao, trong lòng từ dưng dấy lên nỗi lo lắng không tên, nàng cảm thấy Nhậm Tư sẽ nói những thêm vài lời lẽ “đáng sợ”.

Nhậm Tư dùng một cây xiên xiên một miếng thịt nhím, ngón tay ve vẩy, hàng mi khẽ nhướn, “Thật ra phụ hoàng ta bị mẫu hậu “dạy dỗ” nửa đời người, nhìn họ rất hạnh phúc. Ta mong có ngày nàng cầm chổi lông gà hất hàm nói với  ta rằng: Nhậm Tư, mau tới đây bóp vai cho lão nương. Nghĩ thôi ta đã thấy cao hứng rồi.”

“…”

Quả nhiên là lời lẽ quá kinh dị…

Hắn đường đường là thái tử điện hạ, là trữ quân, sao có thể…sao có thể có cái ý tưởng kinh dị như vậy trong đầu?

Nhưng nhìn dáng vẻ hắn hình như không giống nói đùa. Hắn xiên thêm một miếng thịt nhím đưa đến bên môi nàng, khoa tay múa chân, còn há miệng làm mẫu, “A~ Mộ Mộ, nếm thử một chút đi.”

Thịnh Trì Mộ hơi cúi đầu, há miệng cắn miếng thịt nướng mềm mềm, mùi vị không tệ, nhớ đến Nhị ca quanh năm ở trong doanh trại rồi lại bận hành quân đánh giặc cho nên tay nghề nấu nướng quả nhiên không được chú trọng, so với Nhậm Tư đúng là kém xa. Không nghĩ tới hắn còn ngón nghề này, phải nhìn hắn với con mắt khác xưa rồi, người phu quân thần bí này, hắn còn bao nhiêu bí mật nàng không biết.

Ánh mắt Nhậm Tư đầy vẻ trông đợi, “Ngon không?”

“Ngon.”

“Ha, ta còn biết nướng thỏ này, chồn này…” người nào đó đắc ý vênh váo đứng lên, “Nhớ năm đó ta ở Giao Tử Thành, một mình bắt được mười mấy con…”

Ý thức được mình đã “tiết lộ thiên cơ” Nhậm Tư vội vã im miệng, Thịnh Trì Mộ nghi ngờ, “Điện hạ từng đi tới Giao Tử Thành?”

Đó là trọng địa Tây Thùy, bởi vì bị Yết tộc thường xuyên quấy nhiễu, hàng năm đều đụng binh, chiến sự, ngay cả nàng cũng chưa từng đi qua.

“Có thể gần đây năm mơ hơi nhiều, nói sảng ấy.” Nhậm Tư cười ha ha một tiếng, lại xiên cho nàng một miếng thịt nướng, Thịnh Trì Mộ năm tuổi đã không còn cần người bón cơm, lớn lên rồi cũng không quen người khác hầu hạ, nhưng nàng cảm thấy cần phải dựa vào lòng hắn nói vài lời thích ý.

Thịnh Trì Mộ nhẹ nhàng cắn thịt, nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng ánh mắt khẽ động, xa xa là mặt sông gợn sóng trắng bạc, núi đen mơ hồ, nàng thấp giọng nói, “Trong mộng của điện hạ, Mạc Bắc và con người nơi đó như thế nào?”

“À” tay Nhậm Tư giấu trong vạt áo lỗ vẻ run rẩy, hắn liếc nhìn Thịnh Trì Mộ, ở góc độ này chỉ thấy vầng trán trắng trẻo như tuyết, hắn khẽ động môi, “Trước kia  ta cảm thấy nơi biên giới phía bắc đó hoang vu, người dân chắc cũng rất man rợ, một đám người vặt lông uống máu ghê sợ, bởi vì lòng người không đủ, cho nên hàng năm hỏa chiến thường xuyên.”

Thịnh Trì Mộ “À” một tiếng, vẫn ôn nhu nhẹ nhàng, “Thì ra trước đây, trong mắt điện hạ ta là một ma nữ ăn thịt, uống máu tươi.”

Nhậm Tư thức thời ngậm miệng.

Có phải lại nói sai gì không?

Thịnh Trì Mộ có thể thông cảm cho hắn mấy phần, mặc dù không biết tại sao lại có hiểu lầm lớn như thế, nhưng nếu ban đầu trong suy nghĩ hắn vốn là vậy thì việc hắn một mực không chịu thành thân với nàng cũng là hợp tình hợp lý.

Tay nàng ẩn dưới lớp áp lông chồn, lộ ra một đoạn lạnh thấu xương, Nhậm Tư thu cánh tay ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng ủ ấm trước ngực mình, Thịnh Trì Mộ muốn gì được đó, mềm mại ngoan ngoãn như con thú nhỏ. chỉ chốc lát sau, tay nàng ấm dần lên, trong lòng tựa hồ cũng rất ấm áp.

Nhậm Tư ghé miệng khẽ hôn vành tai nàng, lại sợ nàng lạnh bèn vứt thêm chút củi vào đống lửa đỏ.

“Nhưng mà sau khi gặp nàng, suy nghĩ của ta đã thay đổi.” Nhậm Tư mỉm cười, “Không biết Mạc Bắc có bao nhiêu cô gái băng thanh ngọc khiết như nàng? Các nàng sống trên đời không phải là công cụ sinh sản giúp đàn ông, càng không phải là món đồ cho mấy tên xú nam nhân tiêu khiển.”

Thịnh Trì Mộ hơi ngẩn người, dù là phụ mẫu nàng cũng chưa từng nói những lời như vậy bao giờ, họ chỉ quan tâm đến đất đai, lương thực, quan tâm đến thắng bại của chiến tranh, bao năm dốc sức bảo vệ đất đai biên cương, nhưng họ lại chưa bao giờ lên tiếng bảo vệ nữ quyến giống như Nhậm Tư. Tuy nàng lớn lên trong khuê phòng, nhưng vẫn có cơ hội tới quân doanh nghe chuyện, những chuyện chướng tai gai mắt cũng không phải chưa từng nhìn thấy, biết bao nhiêu bộ xương khô của hồng nhan, biết bao số mệnh bi thương đến chết cũng không thể nói ra được một lời công đạo, không một ai nhớ tên.

Nàng không kìm lòng được khẽ ngớ ra, “Điện hạ quả thật rất nhân hậu.”

Mắt nàng trong như suối, ánh nên nét rạo rực vui mừng.

Nhậm Tư thấy vậy bỗng xấu hổ, “Nhưng thực tế, những gì ta làm không được tốt.” trước kí khi hắn suy nghĩ về chuyện của giang sơn xã tắc luôn nghĩ tới nàng trước tiên, lúc bỏ thành tránh địch, chỉ cần nghe tin nàng gặp chuyện bất lợi hắn cũng liều mạng xông tới, không nghĩ nàng là thê thử của ai, là nữ nhân của ai, rồi bản thân mình có tư cách gì?

Thịnh Trì Mộ nói, “Ta tin chàng.”

“Thật không?”

Trong mắt Nhậm Tư sáng lên như có ngọn lửa vừa bùng cháy, hắn nở nụ cười vui vẻ, nhìn như vậy quả là anh tuấn mê người, cặp mắt đào hoa như hồ nước trong trẻo, không chút nghi ngờ.

Thịnh Trì Mộ khẽ gật đầu, tim đập nhanh hơn, “Điện hạ, nên học thêm thật nhiều, ta sẽ…giúp chàng.”

Nàng vốn là một người ôn nhu, bình thản, nhưng lúc này lại lộ ra mấy phần ngượng ngùng kiều diễm. Nhậm Tư vui đến mức không nói được lời nào, chỉ biết ôm chặt lấy nàng cười cười, tiếng cười càng lớn, thoáng chốc đã thu hút quá nhiều ánh mắt xung quanh.

Mọi người đều nói thái tử điện hạ vì phải đối hôn lễ suýt chút tự tử? chuyện đâu ra? Hoàn toàn là lừa gạt đấy!

Nhìn thái tử điện hạ của bọn họ đang cùng thái tử phi nương nương công khai rải cẩu lương kia kìa!

Thịnh Trì Mộ mắc cỡ muốn tránh, lấy tay đẩy đấy ngực hắn, “Điện hạ, nhiều người nhìn như vậy…”

Nhậm Tư không thèm quản nhiều, vẫn cứ ôm thê tử vừa mềm vừa thơm trong ngực, “Củi cháy không đủ ấm, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

“Vâng.” Tai nàng rất thính, nghe được mấy người xung quanh đang cố gắng đẽ thấp tiếng cười. giống như còn có thêm một đám công tử đang đứng đâu đó cười cợt. Nàng vội vàng úp mặt vào ngực hắn, nhưng nào biết Nhậm Tư hắn chỉ chờ có vậy. Hắn cười khiến lồng ngực khẽ rung lên, Thịnh Trì Mộ thẹn quá khẽ đấm hắn, “Điện hạ…”

“Ái phi chớ thẹn thùng, chờ lát nữa ta sẽ cho nàng biết phu quân nàng lợi hại thế nào.”

Hắn đưa tay xuống dứt khoát bế nàng lên, không nhanh không chậm ôm nàng về doanh trướng.

Gió thổi hoa rơi, sau lưng là Tiêu Chiến sắc mặt lãnh trầm, từ một khóm cây xanh ngắt vòng ra.

Triệu Tuấn ngồi bên cạnh Phàn An cất lười trêu ghẹo, “Nếu mà ta có một kiều thê như hoa như ngọc, ban đên chẳng thèm ra gió săn thú,  ở nhà mà ôm nhuyễn hương! Ha ha ha, chúng ta thường hay cười thái tử điện hạ ngu ngốc nhu nhược, nay mới thấy nhu nhược cũng có cái phúc của nó, ha ha!”

Phàn An cũng nói, “Trở về gặp mặt mấy nàng trông như thiếu phụ luống tuổi có chồng kia… nghĩ thôi đã nuốt không trôi rồi. Huynh nói đúng, chúng ta quả không có phúc…”

Ánh mắt Triệu Tuấn liếc về phía doanh trướng của Nhậm Tư cảm thán, “Ta phải nói rằng vị thái tử phi này quả thật là một trang quốc sắc thiên hương, chỉ cần ngồi xa xa liếc mắt một cái thôi, lòng đã đong đưa không thể giữ nổi rồi…”

Dứt lời, hai người lại cười lớn một trận.

Lúc này, phía sau truyền tới tiếng nam nhân hừ lạnh một cái…