“Ông chủ” này của Nhã Hiên thực chất chỉ là một người được giao phó để đứng ra quản lý, ông chủ thật sự lại là một người khác, dáng vẻ uy vũ, hàm yến râu hùm, hình như là xuất thân võ tướng.
Nhìn thấy cuối cũng cũng có người bước lên là Nhậm Tư, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng.
Tên văn sĩ kia liếc mắt một cái, “Công tử, mời.”
Bên cạnh còn có mười tám, mười chín người, vị văn sĩ này trước đó đã hù lui không ít người, dù sao cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, chẳng ai muốn mất mặt giữa chốn đông người như vậy cả.
Nhậm Tư có chút ngạo mạn, ánh mắt giương giương. Trên lầu, mành trúc khẽ đưa, thấp thoáng lộ ra hình dáng của một nữ nhân, thân vận áo trắng xanh, khem mỏng che mặt, yên tĩnh mà trầm mặc, chỉ nhìn qua thôi cũng cảm thấy thật thanh tao.
Hắn cúi đầu, từ trên giá bút lấy ra một cây bút lông sói, tấm lụa được trài ra mặt bàn, chung quanh chỉ nghe thấy âm thanh múa bút.
Nhậm Tư hạ bút, sau đó lại miễn cưỡng dừng lại.
Tiểu Trình công tử ‘xùy’ một tiếng thở dài nói, “Đây mới đúng là huynh ấy mà, trong bụng huynh ấy có gì ta lại còn không rõ.”
Mành trúc bị gió khẽ thổi, Thịnh Trì Mộ theo khe hở nhìn xuống dưới lầu lại đụng thẳng ánh mắt sáng rực của hắn. Thịnh Trì Mộ hơi kinh ngạc, cách quá xa nên nàng nhìn không rõ, nhưng nàng có thể thấy, trong ánh mắt kia giống như khắc tạc một thứ tình cảm thề non hẹn biển, sâu thẳm tận xương.
Cuối cũng hắn cúi đầu xuống, bút lông trong tay đã khô mực.
Kỳ thật, kỹ thuật vẽ tranh của Nhậm Tư rất kém, nhưng nếu là tranh mĩ nhân, kiếp trước hắn đã vẽ ngàn vạn lượt, mỗi đêm không ngủ, nếu không ngồi vẽ nàng hắn không biết phải trải qua thế nào.
Nữ nhân mà hắn yêu thương không hề biết, ở trong mơ, hắn đã hồi tưởng dáng vẻ nàng vô số lần, in sâu vào trong tận đáy lòng.
Nhậm Tư bắt đầu động bút, tuy lâu lắm rồi không cầm qua bút vẽ, nhưng cũng không bị lóng ngóng, thậm chí vẫn rất thuần thục.
Tiểu Trình công tử càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm. hắn không phải chưa từng xem qua tranh Nhậm Tư vẽ. nhớ hồi năm đó gia gia hắn tổ chức tiệc mừng thọ, thái tử điện hạ có gửi tới một bức mặc bảo xem như là quà mừng thọ, lúc xem tranh, gia gia hắn bị hù đến cả đêm nơm nớp, không dám đi ngủ, chỉ luôn suy nghĩ:thái tử điện hạ gửi đến bức tranh ‘ác liệt’ như vậy là có ý gì, là cảnh cáo, hay là sát ý?
Toàn bộ Trình gia một đêm mất ngủ, về sau Tiểu Trình công tử bóng gó hỏi Nhậm Tư, hắn mặt đen như mực nói, “Cái đó…ta không để ý, lỡ tay đốt mất tấm “Tam xuyên đồ” mà phụ hoàng chuẩn bị, nên đành phải tự tay vẽ bức khác đem tặng. Chúng ta tình như thủ túc, huynh tuyệt đối đừng nói cho ai biết đấy.”
Nhưng dưới kia, người đang cầm bút thuần thục phác họa một nữ nhân trên giấy lụa kia cũng chính là Nhậm Tư.
Ánh mắt Thịnh Trì Mộ cũng lộ ra một chút kinh ngạc, “Tề ma ma, ngươi đi xem giúp ta một chút được không?”
Hắn đứng chắn một nửa bức vẽ, lại cách khá xa. Thịnh Trì Mộ nhìn không rõ lắm nên muốn Tề ma ma đi xem thử một chút. Tề ma ma ‘Dạ’ một tiếng rồi bước nhẹ xuống lầu. tất cả mọi người có mặt trong Nhã Hiên chăm chú nhìn hai mươi người đang đứng vẽ tranh, thỉnh thoảng cúi đầu bình luận đôi câu, Thịnh Trì Mộ nhấp hụm trà, dáng người cao cao tuấn lãng kia, đích thị là phu quân của nàng.
Có lẽ Nhậm Tư không biết, dáng vẻ khi hắn yên lặng, sẽ khiến người khác không tự chủ được mà tim đập nhanh vài nhịp.
Trên bàn, cây hương đã cháy gần hết, tàn hương cháy xong quấn lại cong cong, lại bị gió lùa qua gãy đoạn, rơi xuống đất. thời gian vẽ tranh đã hết.
Nhậm Tư bỏ bút vào trong khay rửa, trầm mặc lùi qua một bên.
Phần bỏ đá bình chọn vẫn chưa bắt đầu, vị văn sĩ áo xanh lúc này tiến đến nhìn bức tranh của Nhậm Tư, ánh mắt phức tạp, “Công tử, tranh này của caaujlaf một mĩ nhân đội nón rộng vành, lại còn che mặt, không có biểu cảm sao?”
Tranh mĩ nữ không họa sắc mặt, đây cũng coi là vẽ tranh mĩ nhân sao?
Nr giật giật khóe môi, cười nhẹ không đáp.
Thật ra, trong lòng hắn đã có câu trả lời: thực ra, trong tâm trí hắn lúc ấy, dáng vẻ của nàng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Ông chủ lớn giọng tuyên bố, màn bình chọn bắt đầu.
Từng người từ trên lầu bước xuống, tay lấy trong túi tiền bên hông chút bạc, có người kiếm được viên đá nhỏ, đi tới từng bức tranh để ‘bỏ phiếu’.
Nhậm Tư trước sau vẫn im lặng, trong rương, số đá của hắn và vị văn sĩ kia hình như sàn sàn nhau, khó phân cao thấp.
Nhưng đúng vào lúc này, có người tử trên lầu ngắm đúng chỗ, nhanh tay thả xuống một tảng đá!
“Điện hạ, cẩn thận!”
Cận vệ của Nhậm Tư xung quanh theo phản xạ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ xung quanh, nhưng không ai để ý, tai họa đáng rớt suống tử trên trời kia.
Chỉ có Tề ma ma tinh mắt, lập tức xông tới. ngy lúc Nhậm Tư quay đầu lại, một tay đẩy hắn ra, vậy là tảng đá rơi xuống, nện trúng ngực Tề ma ma, bà ta “A” một tiếng kêu lên rất thảm.
Nhậm Tư khinh hãi, tay nâng người lên, “Tề ma ma, ngươi sao rồi?”
Lúc này, trong Nhã Hiên là một màn ầm ĩ, bốn phía đều có người tìm kiếm thung thủ, có người lộ ra vẻ hoảng sợ, tay chân còn luống cuống.
Thịnh Trì Mộ khẽ nâng tà váy nhanh bước xuống lầu, Trình Lệnh Phỉ cùng mấy tên hộ vệ cũng theo sau. Nhậm Tư giao Tề ma ma trong tay cho một tên hộ vệ bên cạnh.
Tề ma ma luôn miệng “Ôi…a..” đau đớn, hộ vệ nhìn bà ta kêu đến mức này, cau mày nói, “Điện hạ, sợ là đây là một âm mưu được tính toán trước, tảng đá kia nếu rơi trúng đầu, không chết cũng bị trọng thương.”
Nhậm Tư là khách quen của Nhã Hiên này, nhiều năm như vậy, việc này chưa xảy ra lần nào, nếu nói Nhã Hiên bày mưu thích sát hắn không tin, nhưng mà…
Lúc Thịnh Trì Mộ chạy đến, nhặt tảng đá dưới đất vừa đập trúng ngực Tề ma ma lên, đặt trong lòng bàn tay ước chừng, ngực phập phùng, “Điện hạ, là bạc.”
Không phải đá.
Cũng một khối bạc và đá giống nhau, nhưng khối lượng của bạc lại nặng hơn rất nhiều, nếu như người ném khối bạc này có đủ nội lực, chỉ cần trúng, khả năng mất mạng sẽ rất cao.
Thịnh Trì Mộ nhìn Tề ma ma, “Điện hạ, phần thưởng đôi bông tai ngọc đó, Trì Mộ không cần nữa, đưa Tề ma ma về trị thương quan trọng.”
“Được.” Tề ma ma vì cứu hắn mà bị thương, ơn nay hắn nhất định ghi nhớ.
Nhậm Tư cũng không cáo từ ông chủ của Nhã Hiên mà chỉ trực tiếp dẫn người đi, mấy người đỡ lấy Tề ma ma lên xe ngựa, sắc mặt bà ta trắng bệch, thở dốc không ngừng, tay đặt trên ngực không rời ra.
Nhậm Tư bảo phu xe chuẩn bị chạy thì một gã hộ vệ đi tới, “Điện hạ, ông chủ Nhã Hiên nói, chuyện như vậy phát sinh thật không bình thường. ông ta mới cho người đếm số đá trong rương, của điện hạ là nhiều nhất, vì vậy sai người đưa tới cái này.”
Dứt lời, một chiếc hộp gỗ Mộc Độc tinh xảo có khắc song hạc ngậm hoa được đưa tới.
Nhậm Tư đưa tay nhận lấy, mở chiếc hộp gỗ tinh xảo ra, bên trong là đôi bông tai phỉ thúy màu ngọc lục, ánh xanh nhạt nhìn thật ôn nhuận.
Nhậm Tư nói, “Thay ta cảm ơn ông chủ.”
Hộ vệ lui hai bước, nói, “Tiểu Trình công tử vẫn còn trong đó, điện hạ có gì dặn dò không ạ?”
Nhậm Tư đang muốn nói chuyện, nhưng sau lưng tiếng Tề ma ma thở hừ hừ không ngừng, nghe thôi cũng cảm thấy không khổ vạn phần, hắn mím môi nói, “Không cần, ngươi chuyển lời của ta đến Trình Lệnh Phỉ, nói bản thái tử mấy ngày nữa xuất cung tìm hắn đi cưỡi ngựa.”
“Vâng.”
Xe ngựa chậm rãi, hướng cung mà đi.
Sắc trời ảm đạm, lúc này là thời điểm Trường An bị cấm lửa, ngoại trừ ánh đèn hoa đăng thấp thoáng, không còn trông thấy những đồ vật sáng đỏ lấp lánh vừa rồi nữa. Thịnh Trì Mộ một lòng lo lắng cho Tề ma ma, mà hoàn toàn quên mất nhưng gì hắn nói nào là Heo biết phun lửa, thỏ đi dưới nước nữa.
Vốn là đi chơi, lại gặp phải một chuyện kinh hãi, khiến Tề ma ma bị thương cũng không có gì là tốt lành cả. Mới nhìn thấy hòn đá hướng Nhậm Tư mà rơi xuống, nàng cũng hết hồn một phen, nếu Nhậm Tư xuất cung bị thương, lại vào thời điểm mới thành thân không lâu, người ta sẽ nhìn nàng như thế nào đây.
Hồ thái ý lại một lần nữa mặt buồn rười rượi, mang theo hòm thuốc tất tưởi chạy đến, có điều ông ta là nam nhân, không tiện kiểm tra thân thể của Tề ma ma nên đã để Thịnh Trì Mộ xem xét thay. Tề ma ma nằm trên giường, không thừng kêu lên đau đớn, Thịnh Trì Mộ cưởi yếm cuả bà, thấy lồng ngực một mảng máu tụ, không khỏi xót xa, “ma ma…”
“Thái tử phi nương nương, vết thương đó sưng lên, hay chỉ tụ máu bầm?”
Hồ thái y khom người, nghe khẩu khí kia của thái tử phi nương nương, có thể đoán Tề ma ma bị thương khá nghiêm trọng.
Ba người ở trong phòng vất vả một hồi lâu, cuối cùng Hồ thái y cũng để Tề ma ma yên tĩnh một lúc, Tề ma ma đã được đắp dược cao, cũng không đau đớn nhiều như vừa rồi nữa, chỉ là bề mặt vết thương đang nóng bỏng, không biết là thuốc gì, nên làu bàu mắng, “Hẳn là lão lang băm, đến nhìn cũng không dám nhìn.”
Người Mạc Bắc vốn không có nhiều kiêng kị, nhất là đối với thầy thuốc, nếu đại phu đến người bị thương cũng không dám nhìn đã kê thuốc, đây tuyệt đối là lang băm không thể nghi ngờ.
Danh tiếng bao nhiêu năm của Hồ thái y nay lại bị lão bà này chà đạp đến không còn đáng một xu, tức đến sôi cả ruột! mới ra khỏi của, lại bị thái tử gia chặn lại, không cần nói gì Hồ thái y cũng hiểu rõ, “Đao gác ở cổ thần cũng tuyệt đối không nói ra một lời, điện hạ yên tâm.”
Lại thêm một bí mật, Hồ thái y sợ đến nỗi nằm mơ cũng sợ bị vạch trần, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm khái một tiếng, người bị điện hạ để ý tới, nhất định là…ài… không phải đạo, không nói, không nói!.
Lúc này, Thịnh Trì Mộ váy lụa lộn xộn, dáng vả u tĩnh giống như đáo mộc lan nửa mở.
Trên mặt nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi, môi hơi nhợt nhạt.
Nhậm Tư đi tới, khe xoa xoa hai vai nàng, thấp giọng thầm thì, “Ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ.”
Thịnh Trì Mộ lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt mỏi mệt.
Bổng bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên của hai tên tiểu thái giám. Nhậm Tư nắm tay nàng bước ra cửa.
Vừa ra tới cửa, Xá Yên vội chạy tới, “Điện hạ xin dừng bước.”
“Sao vậy?”
“Là, là Trường Lạc công chúa.” Xá Yên cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Trì Mộ rồi lại nói, “Hôn nay ngựa của Trường Lạc công chúa bỗng nhiên ăn ít, tiểu thái giám trông coi ngựa lại bỏ bê công việc, công chúa nổi trận lôi đình. Điện hạ, trước nay việc công chúa làm người đều bỏ qua, lần này…”
“Nàng ta náo loạn là việc của nàng ta, không náo đến Đông cung của ta, tự nhiên ta cũng sẽ không để ý đến, nhưng mà…” Nhậm Tư nghiêm mặt, “Nhậm Trường lạc tới đây lúc nào, từ khi nào đến phiên nàng ta dám khi dễ trên đầu ta thế?”
Bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi của Trường Lạc công chúa, rất khó nghe, Thịnh Trì Mộ không nhịn được nhíu mày.
Xá Yên nhìn Thịnh Trì Mộ nói, “Tên tiểu thái giám kia có nhìn thái tử phi nương nương một chút, hôm nay lại lén đi theo xe ngựa vài bước nên đã về muộn, Trường Lạc công chúa thấy vậy không cao hứng, đại khái là cảm thấy người trong cuong ai ai cũn đều chú ý tới nương nương…”
Đương nhiên, đây đều là nguyên thoại của Trường Lạc công chúa, Xá Yên nào dám nói xằng nói bậy chứ.
Ánh mắt Nhậm Tư trầm xuống, tay nắm tay của Thịnh Trì Mộ hơi siết chặt, thanh âm lạnh lùng nói, “Lẽ nào lại có chuyện như vậy.”