Thành Trường An, phường Tuyên Bình.
Trời chưa sáng hẳn, một bóng dáng xinh xắn chớp hiện giữa sương mù, váy dài quét đất, mặt che vải mỏng, thân hình uyển chuyển. Người nọ xách một hộp thức ăn lớn không phù hợp với vóc dáng, bước chân nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, thoắt cái đã biến mất cuối con ngõ tối tăm.
Quanh co giữa phố giường phức tạp hồi lâu, xác nhận không có kẻ theo đuôi, người nọ mới nhảy vọt lên, chống tay trên vách tường cao ngất rồi đáp xuống sân một căn nhà hoang.
Cỏ dại trong sân mọc um tùm, đổ nát khắp nơi, sân nhà thì vô cùng yên tĩnh, thoạt trông có thể thấy đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Bóng người kia đáp xuống không gây tiếng động, thức ăn trong hộp cũng không xê dịch tí nào. Lát sau, y ho nhẹ: “Được rồi, ra đi, không có ai theo dõi.”
Hai cánh cửa xập xệ đối diện hé mở, một cái đầu từ từ thò ra, sau đó là hai, ba cái, thấy không có gì nguy hiểm thì người trong nhà mới ùa ra, một căn phòng nhỏ thế này lại có tới hai, ba mươi người chen chúc.
Trông từ xa, ai nấy lưng hùm vai gấu, vóc người cao to, nhìn kĩ lại mới thấy màu mắt của họ không giống người Hán, bên hông còn đeo loan đao, là người Đột Quyết.
“Linh Nhi xinh quá!” Ngột Xích Cáp dẫn đầu nhìn người trước mắt, y buộc thắt lưng, mặc váy voan, trông từ xa chẳng khác nào thiếu nữ mới lớn. Ngờ đâu một “cô nương” trông yếu ớt thế này lại lén lút nuôi mấy chục tên tội phạm triều đình truy nã.
Khúc Linh Nhi sầm mặt, nhưng Ngột Xích Cáp không quan tâm đ ến y nữa mà nhận hộp cơm trong tay Khúc Linh Nhi, vội vàng mở nắp.
Một thùng mỳ bốc hơi nghi ngút, Ngột Xích Cáp lập tức xị mặt.
“Lại mỳ nữa hả…”
Một để tránh mua nhiều thức ăn bị nghi ngờ, hai cũng vì đỡ lắm chuyện, Khúc Linh Nhi nấu mỳ chay một ngày ba bữa cho họ. Ban đầu mấy người họ còn ăn được, nhưng ăn liên tục hai tháng trời, giờ cứ thấy thứ gì dạng sợi dài là họ buồn nôn.
“Ăn hay không thì tùy.” Khúc Linh Nhi trợn mắt, chán hơn nữa có chán hơn cơm tù được không?
Mấy người kia đành hậm hực chia mỳ, đến khi thùng mỳ cạn đáy, Ngột Xích Cáp mới phát hiện hộp cơm cuối cùng vẫn chưa mở.
Vừa vén một góc lên, Khúc Linh Nhi đã ấn xuống.
“Thịt…” Ngột Xích Cáp trợn mắt chỉ vào hộp thức ăn.
Nghe tiếng Ngột Xích Cáp, đám người Đột Quyết đồng loạt nhìn lại… hệt như đám sói bị bỏ đói nửa tháng.
Khúc Linh Nhi lập tức giấu hộp cơm ra sau lưng: “Mấy món này không phải của các ngươi.”
Thế là đám người lại cùng quay đi, nhìn người cao to đang đứng cạnh cửa.
Kỳ Lâm tựa cửa, lắc đầu cười: “Cũng không phải cho ta.”
Khúc Linh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại hoảng hốt ngoảnh đi, xách hộp thức ăn chạy ra sân sau.
…
Chủ nhân trước của căn nhà này cũng là người giàu có, tuy nay nhà cửa hoang phế nhưng vẫn có thể thấy được quang cảnh năm xưa. Thương gia giàu có hay vương hầu tướng tá cũng vậy, khi một triều lụi bại, phồn hoa không còn, cũng chỉ còn lại những lầu những gác bong tróc sơn đỏ, phơi bày chất gỗ mục nát bên trong.
Khúc Linh Nhi vừa quen nẻo lách qua những bụi cỏ, vừa chậm rãi nhớ lại nụ cười vừa rồi của Kỳ Lâm. Y cứ cảm giác nụ cười ấy có xen lẫn điều gì đó, nhưng y không giỏi quan sát như Tô ca ca, không nắm bắt được cũng chẳng nhìn thấu được, chỉ có thể ở đây đoán mò.
Từ khi cướp người khỏi thiên lao, trước là trốn tránh quan binh lùng sục, sắp xếp chỗ ở cho đám người này, trốn tránh một hồi là hai tháng trôi qua. Giữa chừng hai người chưa từng ở riêng quá nửa canh giờ, lại thêm Kỳ Lâm bị thương, hai người vẫn chưa thể làm gì, thậm chí chưa cả nắm tay. Dạo này thấy Kỳ Lâm đã khá hơn nhiều, đêm qua, y nhân lúc tối trời vắng vẻ chạy sang muốn trải qua đêm xuân cùng hắn, cuối cùng Kỳ ca ca của y giở trò Liễu Hạ Huệ, bảo y mặc bộ váy kia rồi ôm y ngủ cả đêm.
Đến sáng nay y mới hiểu rõ tại sao Kỳ Lâm không đụng vào mình, lại còn không c ởi đồ của y? Bởi vì Kỳ Lâm thích bộ xiêm y này, cũng thích người nên mặc nó.
Hắn thích nữ tử!
Trước giờ vẫn luôn là y bị động, người ta vẫy tay là chạy theo sau, chưa từng hỏi Kỳ Lâm thích mình ở chỗ nào? Lỡ như người ta chỉ hứng khởi nhất thời, cuối cùng vẫn muốn cưới vợ sinh con thì sao. Nghĩ rõ rồi, cuối cùng y cũng cứng cỏi một lần, không thích thì không thích, y không xin xỏ khóc um lên như mấy nữ tử đâu. Cùng lắm sau chuyện này, hai người tự tìm người mình thích là được.
Nói thì nói vậy nhưng y vẫn không dễ chịu chút nào, càng nghĩ càng ấm ức, muốn tìm một phòng trống vào trút hết.
Đến khi trông thấy căn nhà kia y mới hoàn hồn, sửa sang lại dáng vẻ hấp tấp lúc trước, khi đứng ngay ngắn trước cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong rồi mới gõ cửa: “Sư phụ, ăn cơm ạ.”
Một lúc sau cửa mới mở ra từ bên trong, người mở cửa là Hàn Thư, hắn nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó nhận hộp cơm trên tay y.
“Sư phụ đâu?” Khúc Linh Nhi ngó vào trong, nhưng ngoài chiếc bàn xập xệ đen sì ra thì chẳng thấy gì khác.
Khúc Linh Nhi thất vọng gục đầu: “Sư phụ vẫn không muốn gặp tôi.”
Hàn Thư vỗ vai y: “Được rồi, không liên quan đến cậu.”
Khúc Linh Nhi gượng cười, cố gắng lên tình thần: “Tôi làm thịt kho tàu huynh thích nhất, cả cải ngồng trần sư phụ thích nữa. Mọi người thiếu gì cứ bảo tôi, muốn ăn gì cũng nói cho tôi, nếu tôi không biết làm sẽ ra chợ Đông mua.”
“Không thiếu gì hết, cậu đừng lo vớ vẩn, đừng có chạy ra ngoài suốt, nhỡ bị người ta thấy thì sao?” Hàn Thư áng áng hộp cơm: “Cậu ăn chưa?”
“Tôi…” Khúc Linh Nhi nhớ lại bát mỳ chay hồi sáng, thực lòng hơi khó nuốt, nhưng y vẫn cười với Hàn Thư: “Đương nhiên là ăn rồi, ăn hai bát cơm to với thịt kho tàu đấy.”
“Thế thì tốt.” Hàn Thư gật đầu, sau đó đứng thêm một lúc mới nói: “Thế… tôi vào đây.”
Khúc Linh Nhi nhìn theo Hàn Thư trở vào, vẫn chưa từ bỏ nhìn thêm lần nữa, song vẫn không thu hoạch được gì, đành lưu luyến quay đi.
Vừa ngẩng đầu, bắt gặp bóng người đứng cô độc ngoài cửa hông, thẳng tắp và lão luyện.
Khúc Linh Nhi sửng sốt rồi vội cúi đầu, bấy giờ Kỳ Lâm mới rời mắt, hắn hành lễ với Hàn Thư vẫn chưa kịp đóng cửa: “Ta muốn cầu kiến Hàn tướng quân.”
Hàn Thư nhíu mày: “Cha ta bảo rồi, ông không phải tướng quân gì nữa, đừng có gọi thế.”
Kỳ Lâm không đổi sắc mặt: “Thế ta cầu kiến Hàn tiền bối.”
Hàn Thư quay lại hỏi ý người trong phòng, sau đó quay ra nói: “Cha ta không muốn gặp, ngươi có việc gì thì nói luôn với ta.”
“Ta tới bái tạ ơn cứu mạng của tiền bối hôm đó.”
“Cha ta nói cứu các ngươi là nể mặt Linh Nhi, muốn thì cảm ơn Linh Nhi đi.”
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, thấy y thà đứng đó cậy móng tay cũng không chịu nhìn mình thì thầm thở dài, ngẩng đầu nói: “Sở Thái hậu qua đời, hai người hiểu rõ thủ đoạn của Ám Môn hơn ta nhiều, triều cục vốn trùng trùng khó khăn nay càng thêm hỗn loạn, Lý Thịnh nắm quyền triều chính, đuổi tận giết tuyệt người trung nghĩa trong triều. Ta muốn thảo luận kế hoạch tiếp theo với Hàn tiền bối.”
Hàn Thư hỏi người trong phòng mấy câu, sau đó mở cửa: “Cha ta bảo ngươi vào.”
Khúc Linh Nhi ao ước ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Lâm bước qua y, tới cửa thì đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn y: “Không vào à?”
Khúc Linh Nhi tức khắc vứt lời thề không bao giờ qua lại mới lập tối qua, vui vẻ chạy theo.
…
Mùa xuân ở thành Trường An đến muộn, song giờ cũng bắt đầu ấm lên rồi. Có điều phòng ốc bỏ hoang nhiều năm, ánh nắng như không thể chiếu vào, vừa vào cửa, một mùi ẩm mốc đã ập tới.
Đợi Khúc Linh Nhi làm quen với bóng tối mới thấy rõ trong phòng, bày trí bên trong vẫn giống như lúc trước, chỉ có thêm một chiếc ghế dựa trước giường, một người đang tựa trên ghế, vóc dáng gầy gò có vẻ tiều tụy. Đợi họ tới gần, ông mới hơi ngước mắt, dặn Hàn Thư kê ghế.
Hàn Thư lấy hai chiếc ghế gần đó, nhưng Khúc Linh Nhi đã bước lên trước, quỳ trước ghế dựa, rưng rưng nhìn người kia: “Sư phụ…”
Hàn Kỳ quen tay xoa đầu Khúc Linh Nhi, cười khẽ: “Đã bao lớn rồi.”
Khúc Linh Nhi khịt mũi, khẽ tựa đầu lên đùi Hàn Kỳ: “Sư phụ, có phải con nấu cơm không ngon không? Người nhìn người đi, gầy mất rồi.”
“Không phải tại con, sư phụ già rồi, không ăn được nữa.” Hàn Kỳ nhìn Khúc Linh Nhi khóc, lập tức phủi hai hàng bột trên mặt, cười vỗ vai Khúc Linh Nhi: “Được rồi, còn có người ngoài ở đây kìa, khóc lóc ra cái gì không?”
Kỳ Lâm mỉm cười: “Lâu rồi thầy trò mới gặp nhau, an ủi chốc lát cũng là điều nên làm, vả lại…”
Hắn lơ đãng nhìn Khúc Linh Nhi, không nói hết, nhưng Khúc Linh Nhi đã đỏ mặt, rõ ràng ý hắn là: Không phải người ngoài.
Khúc Linh Nhi cắn môi, không tiện so đo trước mặt sư phụ, chỉ có thể tức giận cúi đầu, tập trung bóp chân cho ông.
Hàn Kỳ tựa vào ghế, thở dài: “Linh Nhi ở Ám Môn từ nhỏ, chưa được trải đời, năm xưa được các ngươi giúp đỡ mới sống được tới nay.”
“Tiền bối quá lời rồi. Người cứu Linh Nhi lúc đó là Tô công tử, được quen biết Linh Nhi mới là may mắn của tôi.” Kỳ Lâm dịu dàng nhìn bóng lưng gầy gò của Khúc Linh Nhi: “Nếu bảo chăm sóc, thường ngày là Linh Nhi chăm sóc cho tôi nhiều hơn, lần này còn xả thân cứu giúp, tôi xin nhớ ơn tình này suốt đời.”
Khúc Linh Nhi cười khẩy, nam nhi đại trượng phu, không bắt huynh lấy thân báo đáp đâu.
Hàn Kỳ híp mắt: “Ta nghe Hàn Thư nói, lúc trước ngươi suýt giết Linh Nhi.”
“Mạng của ta là của Linh Nhi, Linh Nhi muốn thấy, ta tuyệt không oán thán câu nào.” Kỳ Lâm vén trường bào quỳ xuống: “Lần này tiền bối chịu cứu giúp, chúng tôi cảm kích vô cùng, nếu sau này tiền bối c ần sai khiến gì, chúng tôi cũng sẽ không chùn bước. Các anh em tôi đều là kẻ thô thiển, có gì không chu đáo xin tiền bối bỏ quá cho. Nếu tiền bối thấy chúng tôi cản trở tiền bối nghỉ ngơi thì ngày mai chúng tôi sẽ tìm nơi khác ở, xin tiền bối đừng giận sang Linh Nhi.”
Mãi lâu sau Hàn Kỳ mới thở dài: “Ta không trách Linh Nhi, cũng không hối hận vì cứu các ngươi. Ta đóng cửa không tiếp ai chỉ vì giận mình thôi, phản bội chủ cũ là ta bất trung, đẩy nhân dân vào nguy hiểm là ta bất nghĩa, bao năm qua Lý Thịnh vẫn chưa buông xuôi được cung biến năm xưa, mới sinh ra bản tính ác độc tiêu cực như vậy. Ta được Thái tử Sùng Đức nhờ cậy, bận rộn cả đời mà chẳng được việc gì, không còn mặt mũi đâu gặp ai khác.”
“Cha…” Hàn Thư oán trách.
Khúc Linh Nhi cúi đầu, cắn môi: “Tại con làm sư phụ khó xử.”
“Được rồi, được rồi.” Hàn Kỳ xua tay: “Tới nước này rồi, ta bàn chuyện chính đi. Linh Nhi, tình hình ngoài kia sao rồi?”
Khúc Linh Nhi ngẩng đầu: “Sở Thái hậu chết, thành Trường An rối tung lên, rất nhiều người đã thu dọn hành lý chuẩn bị xuôi Nam rồi. Nghe đâu Lý Thịnh cấu kết với Đột Quyết và Thổ Phiên ngoài kia, chỉ đợi giành được quyền từ tay Thiên tử là sẽ dẫn ngoại tộc và cướp bóc.”
“Tử Môn trong Ám Môn vẫn luôn ẩn náu trong quân đội, muốn gây hiềm khích giữa hai nước để Ám Môn thừa cơ chen chân. Nhưng những người này đều vô cùng bí mật, chỉ Lý Thịnh biết được, vậy nên ta cũng không rõ hắn cấu kết với ai, muốn làm gì.” Hàn Kỳ nói: “Nhưng theo hiểu biết của ta về Lý Thịnh, lòng nghi kỵ của hắn quá nặng, đã nắm quyền rồi sẽ không thật sự tin tưởng ai, càng không có chuyện san sẻ quyền lực với ai. Vậy nên có lẽ việc dẫn địch vào Đại Chu chỉ là lời đồn vô cớ.”
Kỳ Lâm gật đầu: “Lý Thịnh mãi mới nắm được quyền, không dẫn sói vào nhà dễ dàng vậy đâu.”
“Chủ của các ngươi đâu? Mặc kệ thật sao?”
Kỳ Lâm lắc đầu: “Ta không biết.”
Hàn Kỳ nghĩ Kỳ Lâm vẫn còn giấu giếm, song lại thấy Kỳ Lâm thành khẩn nhìn ông, nói lại lần nữa: “Ta thật sự không biết. Việc nổ cung Hưng Khánh không nằm trong kế hoạch của chúng ta, chúng ta không nhận được thông báo nào trước, vậy nên họ đi rồi cũng không ai biết là đi đâu.”
“Bao ngày qua hắn vẫn không liên lạc với các ngươi sao?”
“Có lẽ Vương gia cố ý không muốn người khác tìm được mình.” Kỳ Lâm cụp mắt: “Ngài làm Nhiếp Chính Vương bao năm, người ngoài chỉ thấy ngồi cao hơn cả, nhưng ta biết bao lâu nay ngài vẫn lo âu việc nước, thù trong giặc ngoài, một mình ngài chống đỡ cả triều cục nguy nan bất ổn này, có lẽ cũng mệt rồi. Đến nay được nghỉ ngơi đôi lát, vậy nên không muốn người khác làm phiền.”
“Hắn nghĩ thoáng thật đấy.” Hàn Kỳ cười: “Nhưng Sở Thái hậu chết rồi, e là hắn không được yên ổn lâu nữa. Vẫn thiếu một cơ hội.”
Kỳ Lâm ngẩng đầu: “Cơ hội gì?”
“Đương nhiên là cơ hội để trở về danh chính ngôn thuận. Nếu không dù có về cũng là khâm phạm, chưa vào được Trường An đã bị Lý Thịnh xử tử tại chỗ.”
Kỳ Lâm hỏi: “Làm thế nào để tìm được thời cơ này?”
“Hắn yên tâm ở bên ngoài như thế tất đã có kế hoạch sẵn rồi, chúng ta không cần lo.” Nói nhiều rồi, Hàn Kỳ bắt đầu mệt mỏi nhắm mắt: “Việc ngươi cần lo là Thiên tử nhỏ vừa mới mất mẹ của các ngươi có chống chọi được đến khi thời cơ ấy tới không.”
Nói tới đây, Kỳ Lâm lại kiên định gật đầu: “Ta tin bệ hạ.”