Trường An Thái Bình

Chương 216: Hạ táng




Tô Sầm không xa lạ gì với đại lao Hình bộ nữa, cậu từng ở trong này nửa tháng, nhưng khoảng thời gian đó mờ mịt nhiều hơn tỉnh táo, cậu chẳng còn ấn tượng gì ngoài hơi lạnh, và hơi tối.

Lần này tới đây, cuối cùng cậu cũng hiểu được địa ngục trần gian là thế nào.

Vừa vào cửa, mùi máu tanh xộc tới, còn xen lẫn cả mùi tóc cháy khét, tanh hôi và gay mũi.

Đi sâu vào trong, cậu có thể nghe tiếng roi xé gió vang lên cùng tiếng mắng chửi liên hồi của cai ngục, lạ là chẳng có tiếng la hét nào đáp lại. Cảm giác kỳ lạ xen giữa đáng sợ này khiến Tô Sầm hoảng hốt.

Đến nơi hành hình, chỉ thấy một người bị treo lên bằng vài sợi xích sắt, hắn gục đầu, máu loang lổ đầy đất, bên cạnh là vài chiếc roi da đã đứt.

Tô Sầm nhìn mãi mới nhận ra, đây là Kỳ Lâm.

Cả Trịnh Dương muốn tới cắn chết người cũng không nhìn nổi cảnh này, gục sang bên cạnh nôn tối mặt.

Cai ngục cúi người, tưởng triều đình lại phái người tới giục, bèn bước lên bảo: “Đại nhân yên tâm, chắc chắn hôm nay sẽ khiến tên này khai thôi ạ.”

“Khai cái gì?” Tô Sầm lạnh lùng hỏi.

Cai ngục nói giọng đương nhiên: “Khai ra bằng chứng Ninh Vương cấu kết với Đột Quyết.”

“Hóa ra trước giờ Hình bộ phá án toàn nhờ ép cung à? Chuyện liên quan đến sống chết của Nhiếp Chính Vương, đến tội mưu nghịch mà cũng có thể ép cung?!” Tô Sầm đoạt roi trong tay gã nện xuống đất: “Thả người xuống!”

Cai ngục tái mặt, bấy giờ mới nhìn kĩ lại Tô Sầm, dè dặt hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này là…”

Tô Sầm mím môi, không có chức quan bất tiện ở chỗ này đây, đến lúc quan trọng còn chẳng có lấy cái danh hiệu để nói ra.

Trương Quân vừa nói chuyện với Thị lang Hình bộ xong, giờ mới thong thả đi tới. Thấy tình hình trong ngục, hắn cũng nhíu mày, nói với cai ngục: “Bảo thả thì thả đi, sao mà lắm lời thế?”

Cai ngục không nhận ra Tô Sầm nhưng cũng biết Trương Quân, gã đành hạ mình, khó xử nói: “Nhưng người này là kẻ điên, thả hắn xuống e sẽ quấy rầy các đại nhân.”

“Điên?” Tô Sầm nhíu mày, cậu không biết Kỳ Lâm cũng biết nổi điên cơ đấy.

Cai ngục nói tiếp: “Kể cũng lạ, trước giờ vẫn yên ổn, tuy không chịu khai nhưng cũng không phản kháng gì. Tới hôm nay thì tự dưng phát điên, không chỉ vùng khỏi dây thừng còn đánh mấy người chúng tôi bị thương nữa, giờ bất đắc dĩ mới phải trói bằng xích sắt đấy ạ.”

Tô Sầm đi mấy bước bỗng thấy chân bị cấn lại, cậu lùi xuống, cúi người nhìn, không ngờ lại nhặt được một hạt châu giữa vết máu.

Hạt châu trơn bóng, mịn màng, lớp mỡ đọng rất dày, là một viên tràng hạt.

Tràng hạt xuất hiện trong nơi bẩn thỉu cùng cực thế này, khiến cậu cảm thấy trái ngược chẳng khớp với mọi thứ xung quanh.

“Cái này ở đâu ra đây?” Tô Sầm hỏi.

“Ơ…” Cai ngục nhìn một hồi, quay lại hỏi hai cai ngục khác: “Của các ngươi à?”

Hai người kia cũng lắc đầu, Tô Sầm thì chợt thở dài: “Thả người xuống đi, hắn không nổi điên đâu.”

Tiếng xích vang lên rào rào, dù được thả xuống, chân người kia cũng không đứng được nữa. Kỳ Lâm quỳ dưới đất, đầu gục xuống, một tay vẫn còn dồn hết sức lực cuối cùng để nắm chặt.

Tô Sầm bước lên, ngồi xuống theo: “Huynh có ổn không?”

Cái đầu vẫn luôn gục xuống gắng gượng ngước lên, vừa mở miệng, từng tia máu đã trào ra từ kẽ môi nứt nẻ.

Tô Sầm nhíu mày: “Lấy nước tới đây.”

Đôi môi khát khô gặp nước là xáp tới, giữa chừng hắn còn sặc mấy lần, song chưa đợi hết cơn ho đã uống tiếp. Một bát nước vừa uống vừa đổ, cuối cùng đã thấy đáy.

Uống xong, rốt cuộc người kia đã có thể nói chuyện.

“Không liên quan đến Vương gia…” Kỳ Lâm vừa mở miệng đã nói: “Người Đột Quyết có truyền thống, dù thù sâu oán nặng tới đâu cũng không giết đứa trẻ chưa lên được lưng ngựa, là chúng ta tự ý thả chúng đi, Vương gia không biết gì…”

Tô Sầm mím môi. Chiến dịch biển Bộ Ngư Nhi khi xưa để lại cho Đồ Đóa tam vệ cái danh máu lạnh vô tình, tàn sát tộc nhân, nay họ nương tay rồi, lại bị người đời mắng mỏ là kẻ lòng muông dạ thú, lấy oán báo ơn. Vậy nên suy cho cùng, chưa từng có ai nghiêm túc nhìn nhận ở những người khác tộc này điều gì là trung, điều gì là nghĩa.

“Nhưng tại sao huynh lại nhận?” Tô Sầm trầm giọng, nói: “Rõ ràng chỉ cần các huynh không nhận thì họ cũng không có bằng chứng, bao năm qua có bị ai nghi ngờ bao giờ, chẳng lẽ giờ họ còn chạy tới Đột Quyết hỏi Khả Hãn kia có phải họ A Sử Na hay không được sao?”

Bàn tay nắm chặt mở ra, bên trong là hai viên tràng hạt nhuốm máu.

Kỳ Lâm khẽ nói: “Chúng bắt Linh Nhi rồi.”



Ra khỏi nhà lao, Tô Sầm thấy ớn lạnh giữa ban ngày. Từ hôm qua trở về cậu vẫn bôn ba chưa ngừng nghỉ, chưa kịp về xem Khúc Linh Nhi có ở nhà không. Sau khi cậu đi, A Phúc lần tìm về tới Dương Châu, nhưng cậu cứ thấy A Phúc lại nhớ đến những chuyện ở kinh thành, bèn bảo cậu ta về Tô Châu, vậy nên cuối cùng chỉ có mình Khúc Linh Nhi ở lại đây.

Cậu quên mất, Khúc Linh Nhi cũng là người Ám Môn, bây giờ Lý Thịnh được thế, tất nhiên sẽ không tha cho y.

Tô Sầm bỗng hoảng sợ, Phong Nhất Minh chết rồi, không phải Khúc Linh Nhi cũng…

Trịnh Dương biết cậu lo lắng chuyện gì, bèn an ủi: “Lý Thịnh vẫn cần giữ Khúc Linh Nhi để uy hiếp Kỳ Lâm, có lẽ tạm thời y không sao đâu.”

Tô Sầm nghe vậy mới gắng gượng gật đầu.

“Đến giờ hạ táng rồi.” Trịnh Dương nói: “Chúng ta đi thôi.”



Quan tứ phẩm triều đình hạ táng, trước cổng nhà Phong Nhất Minh lại chỉ lác đác vài người.

Suy cho cùng, Phong Nhất Minh và họ không phải người chung đường. Y là con nhà nghèo, miệt mài đèn sách mười năm đỗ được Truyền Lưu chỉ được phân một chức quan nhỏ, không được trọng dụng, đầu quân cho Ám Môn lại dễ dàng phản bội, thường xuyên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, vậy nên danh tiếng trong triều không tốt cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Tô Sầm biết, tất cả những gì Phong Nhất Minh làm chỉ vì người kia. Y không quan tâm đ ến danh tiếng, địa vị, y chỉ muốn ở  bên cạnh Lý Thích, cho dù chỉ được làm một lộng thần, một mưu sĩ.

Vậy nên một năm qua, Phong Nhất Minh li3m mật đầu đao, cũng coi như hoàn thành ý nguyện.

Họ còn bắt gặp Ninh Tam Thông ngoài cửa.

Những thanh niên tài tú rạng rỡ nhất thành Trường An ngày nào giờ tề tụ về đây, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn khác biệt.

Ninh Tam Thông cười với Tô Sầm: “Huynh vẫn chọn trở về.”

Tô Sầm gật đầu: “Ta về rồi.”

Sau hai câu không ai nói gì nữa, ba người đứng trước cổng hồi lâu rồi mới lục tục vào trong.

Vào trong nhà Tô Sầm mới phát hiện, không chỉ ngoài cửa vắng vẻ mà trong nhà cũng chẳng có mấy người, chỉ có một cỗ quan tài trần giữa sảnh, một đầy tớ già lo việc tiếp khách, ngoài ra không có lấy một người mặc đồ tang.

Tô Sầm nhíu mày: “Sao lại thế này?”

“Vốn dĩ Phong huynh chưa thành thân, sau khi cậu gặp chuyện thì đuổi hết hạ nhân đi. Y đã biết trước mình sẽ có ngày này, đây cũng là quan tài huynh ấy tự chuẩn bị sẵn.” Trịnh Dương thở dài: “Lúc đầu huynh ấy tới đây một mình, nay cũng một mình mà đi.”

Người đã mất, Tô Sầm siết chặt nắm tay, sau khi dâng hương xong thì quả quyết đứng dậy, khoác áo tang đặt bên cạnh lên: “Nếu không có ai khác, vậy để ta khoác áo để tang cho Phong Nhất Minh.”

Trịnh Dương và Tô Sầm nhìn nhau, cùng mặc áo tang.

Đến giờ, người khiêng quan tài vào trong nhấc quan tài, đám Tô Sầm lại theo linh cữu ra ngoài thành, nhìn quan tài của Phong Nhất Minh được hạ táng.

Một lớp đất mỏng, ngăn cách người trên trời dưới đất.

Đợi các nghi thức xong xuôi, Tô Sầm đứng trước mộ, nhìn tấm bia khắc chữ hồi lâu. Chợt cao giọng nói: “Công húy Nhất Minh, tự Ngôn Cử, sinh năm Vĩnh Long thứ mười, đỗ Truyền lư năm Thiên Thú thứ tám. Trong năm Nguyên Thuận, nhậm chức Ngự sử lĩnh thị tại Ngự Sử Đài. Không sợ cường quyền, vạch tội chiếm đất của Thượng thư Lại bộ, được Ninh Vương tán thưởng. Hơn năm sau, phong Trường sử Dương Châu, khi ấy, quan-thương Dương Châu cấu kết, hét giá muối quan, để muối lậu lan tràn, công có lòng nghĩ cho dân, một mình tỉnh táo giữa dòng lũ, ẩn mình hơn ba năm, lo liệu việc muối, phế bỏ Xác Diêm, thu quyền bán muối về quốc gia, để dân chúng có muối ăn, ân tín lan xa. Cùng năm, đề bạt Diêm thiết chuyển vận sứ Hoài Nam đạo, hơn nửa năm sau, quốc khố dồi dào. Năm sau điều nhậm Thị lang Công bộ, trị gian thần, diệt kẻ xấu, bảo vệ giang sơn xã tắc, trung thành có tín, là tấm gương cho bá quan. Nay, bị kẻ xấu hãm hại, thưởng dương hai mươi bảy. Người sống có lúc, chết không hối hận, ơi hỡi thương thay, xin yên nghỉ!”

Phong Nhất Minh, tiếng hạc vang xa, rung động lòng người, cuối cùng y đã tiêu sái về trời, cưỡi hạc về tây.