Trường An Thái Bình

Chương 202: Tạ tội




Các đại thần trong triều nhũn chân, mắt tối sầm, suýt thì bất tỉnh nhân sự. Từ Liễu tướng đến Tiên đế, rồi hậu duệ Sùng Đức, giờ kéo cả Ninh Vương một tay che trời vào, Tô Sầm này thấy một cái mạng không đủ để dày vò thật sao?!

Riêng Lý Thịnh vẫn nở nụ cười kỳ lạ, hào hứng nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước.

Mặt Thiên tử nhỏ cũng trắng bệch, cậu bé run rẩy hỏi: “Tô… Tô Sầm, không phải lúc trước khanh nói có người đứng sau thao túng trận thành Thụ Hàng sao? Vậy hoàng thúc phải là nạn nhân chứ? Sao lại thành hung thủ rồi?”

Tô Sầm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cặp mắt sâu thẳm kia, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh phẳng lặng, như đã sớm hiểu thấu tất thảy.

Tô Sầm đứng trên triều đình, nói dõng dạc: “Quả thật Vương gia không hay biết gì về cái chết của Điền Bình Chi, chẳng qua quyết định của Vương gia đã thúc đẩy nên bi kịch này.”

“Theo lời khai của Liễu tướng, trước kỳ khoa cử Điền Bình Chi từng có thời gian ‘không học’ nữa, đó cũng chính là lúc nội thị Tiểu Lục Tử bên cạnh Tiên đế đến yêu cầu Liễu Trình giết Điền Bình Chi lần đầu. Vậy nên thần suy luận rằng có lẽ Điền Bình Chi đã nhận ra Tiên đế. Điền Bình Chi là người thông minh, chỉ nghe lời nói có lẽ cũng đoán được đại khái rồi, ngôi vị quan trọng hơn tính mạng dân chúng biên cương, đoạt ngôi quan trọng hơn huynh đệ ruột thịt. Hắn không còn hy vọng gì ở triều đình này nữa nên mới quyết định dừng việc học hành. Hắn không biết thực ra chính hành động này đã cứu mạng mình, một kẻ bỏ thi, ngày đêm rượu chè be bét không có uy hiếp gì với họ. Tiên đế vốn không phải người tàn bạo, hẳn lúc này ý định giết Điền Bình Chi đã bị lung lay, vậy nên sau đó Liễu tướng mới không gặp lại nội thị kia nữa, chỉ coi đây là trò đùa, không để bụng.”

Tô Sầm dừng một lát, nói tiếp: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Điền Bình Chi sẽ không chết. Nhưng lúc đó, một tin tức truyền vào trong kinh – Vương gia kiên quyết kháng chỉ bảo vệ thành Thụ Hàng, cùng tiến lùi với dân chúng biên cương. Người khác nghe thấy có lẽ chỉ ca tụng Vương gia yêu dân như con, Điền Bình Chi lại biết Vương gia làm vậy sẽ bỏ lỡ điều gì. Hắn vui mừng, mừng vì triều đình này vẫn còn người tỉnh táo, mừng vì không uống đi chuyến này, cuối cùng hắn cũng tìm được minh chủ đáng để dốc sức phò tá. Vậy nên hắn lại thu dọn sách vở, tiếp tục chuẩn bị ôn thi.”

“Thần từng xem bài thi còn dang dở của Điền Bình Chi năm đó, khác nhiều với phong cách thường ngày của hắn, bài luận ấy viết về cách giải quyết cát cứ phiên trấn, nuôi binh ở biên cương, vừa đúng những vấn đề Vương gia trấn thủ biên cương nhiều năm cần giải quyết gấp. Xen giữa những bài luận về phương châm trị quốc, ca ngợi lại trị thanh minh, thì bài văn của Điền Bình Chi vô cùng rõ ràng.”

“Nhưng cuối cùng Điền Bình Chi không đợi được Vương gia trở về.”

Tô Sầm rũ mắt: “Nên thần mới nói Vương gia là hung thủ thứ năm hại chết Điền Bình Chi, chính đức độ cao thượng của Vương gia khiến hắn hướng tới ngài, xả thân vì nghĩa, thần tin Điền Bình Chi không hối hận.”

Tô Sầm nói xong mới thở phào, đợi mọi người tiếp nhận thông tin.

Một tay Lý Thích vê nhẹ trên ban chỉ, năm đó hắn kiên quyết ở lại bảo vệ thành Thụ Hàng, bảo vệ dân chúng phía sau, không hay biết rằng có một người ở thành Trường An chết vì mình. Hắn làm “hung thủ” này cũng không oan, nếu Điền Bình Chi sống được đến giờ, hẳn cũng là hiền tài không ai bì kịp.

Người trên không lên tiếng, cũng chẳng ai dám nói gì, cả triều đình im phăng phắc, bầu không khí kỳ lạ đến đáng sợ.

Bỗng dưng cổng đại điện mở ra từ bên ngoài, mọi người đồng loạt quay lại nhìn. Chỉ thấy một người mặc hoa lệ, đội mũ phượng, dẫn một toán thị vệ cầm đao kiếm xông vào. Đám thị vệ xộc vào trong chặn kín cửa điện, bao vây mọi người lại bên trong.

Lý Thích nhíu mày, chỉ thấy Sở Thái hậu bước lên, đứng trước điện vung tay áo: “Tô Sầm to gan, dám buông lời mê hoặc bôi nhọ Tiên đế, hòng lay động căn cơ đất nước, tội này đáng chết!”

Các đại thần trong triều sững ra, nhìn lại tình hình xung quanh, tất cả chợt tỉnh ngộ.

Nếu hôm nay có chuyện xảy ra tại đây, không một ai có thể sống sót ra ngoài.

Lập tức có người quỳ xuống, nói: “Tô Sầm bịa đặt chuyện cũ hoàng gia trên triều, lừa gạt thánh thượng, ý đồ nham hiểm. Thứ tiểu nhân này nên chém đầu làm gương, xin bệ hạ hạ chỉ, xoa dịu lòng người!”

Đám triều thần thấy có người dẫn đầu thì nhao nhao quỳ xuống dập đầu, đồng thanh nói: “Xin bệ hạ xử trảm Tô Sầm, xoa dịu lòng người!”

Quần thần bức ép, Thiên tử nhỏ khó xử nhìn sang Lý Thích, chi thấy người kia đang híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo phát sợ.

Sở Thái hậu hài lòng nhìn cảnh tượng này, song liếc sang Lý Thịnh, bà ta không khỏi nghiến răng giận dữ. Kẻ này lợi dụng tình cảm của bà ta và Tiên đế để tiếp cận bà ta, nhưng rồi chỉ biết lợi phần mình, không hề muốn giúp bà ta củng cố ngai vị. Thầm ghi nhớ chuyện này, bà ta nhìn sang Tô Sầm: “Tô Sầm, ngươi có nhận tội không?”

Tô Sầm đứng thẳng lưng giữa đám quần thần quỳ dập đầu, như hạc giữa bầy gà, thản nhiên mà kiêu ngạo.

Nhìn quanh đại điện, ngoài Sở Thái hậu và Lý Thịnh ra cũng chỉ còn Trịnh Dương và Trương Quân còn đứng, Thôi Hạo giãy khỏi thị vệ xong cũng đứng lên. Lý Thích lặng lẽ nhìn cậu, Thiên tử nhỏ bối rối khó xử, ngập ngừng mãi chưa nói được gì.

Những người này là bạn chí tốt của cậu, là thượng ty che chở cậu mọi điều, là bậc quân chủ cậu thề chết trung thành, là người cậu dốc hết trái tim.

Có họ đứng ra cho cậu, Tô Sầm không hối tiếc.

Cậu đã sớm lường được kết quả hôm nay. Những lời cậu nói ra chẳng có mấy hy vọng có thể truyền ra ngoài, nó quá máu me tàn nhẫn, quá đáng sợ khó tin, liên quan đến sự ổn định của triều đình và quốc vận Đại Chu. Phơi bày sự thật trước tất cả hay gán tội nói xằng lừa gạt, chỉ cần nghĩ chút thôi là biết đâu nặng đâu nhẹ.

Giết một người ổn định giang sơn, nhìn từ đại cục, Sở Thái hậu không sai, những đại thần này cũng không sai, nhưng cậu vẫn muốn đấu tranh, không phải cho mình cũng phải cho Liễu Trình và Điền Bình Chi một câu trả lời.

Giọng nói trong sáng vang lên trên đại điện: “Thần không biết thần có tội gì?”

Sở Thái hậu “hừ” một tiếng: “Bao nhiêu người quỳ xuống xin xử tội ngươi, lại oan cho ngươi được chắc?”

Tô Sầm đáp lại dõng dạc: “Thần là quan Đại Lý Tự, điều tra sự thật là chức trách của thần, làm hết sức mình là trung, thấu hiểu lòng người là thứ, thần không thấy mình sai ở đâu cả. Nhưng nói đến nhận tội, thần cũng muốn hỏi một câu, Điền Bình Chi có tội gì? Liễu Trình có tội gì? Tại sao họ phải trở thành vật hy sinh cho hoàng quyền? Thể diện hoàng gia quan trọng, thế tính mạng dân chúng thì không quan trọng sao?”

“Tô Sầm to gan, dám nói năng xằng bậy trên đại điện!” Một lão thần tóc hoa râm đứng ra quát, sau đó lại cúi người lạy: “Nếu bệ hạ không xử người này, thần xin quỳ mãi không dậy!”

Các đại thần cũng vái theo: “Chúng thần xin quỳ mãi không dậy!”

Sở Thái hậu quay sang nhìn Thiên tử nhỏ trên điện: “Bệ hạ còn đợi gì nữa? Sao chưa hạ chỉ đi?”

Thái tử nhỏ nhăn mặt, nói nhỏ: “Nhưng trẫm cũng thấy Tô Sầm không sai.”

Sở Thái hậu bất lực nghiến răng, đúng là không thể để người khác dạy con mình được, lơ là một chút đã không biết nghe lời.

Nhìn Thiên tử nhỏ khó xử, Sở Thái hậu vẫn dịu mặt, dẫn dắt cậu: “Đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, mà nếu Tô Sầm không chết thì khó dẹp yên phẫn nộ, xoa dịu lòng thiên hạ. Con cần giang sơn hay Tô Sầm, không thể cân nhắc rõ ràng được sao?”

“Giang sơn Đại Chu ta cần giết người diệt khẩu để ổn định từ lúc nào?” Một giọng nói vang lên cạnh ngự án, dày dặn và nồng đượm, vang vọng mãi không thôi.

Ninh Vương vẫn giữ im lặng bỗng lên tiếng, đại điện im phăng phắc, đám đại thần nhìn nhau rồi đồng thanh hô: “Xin Vương gia lấy đại cục làm trọng, giết Tô Sầm xoa dịu lòng dân!”

Lý Thích chắp tay bước xuống, nhìn đám đại thần đang quỳ, cười khẩy: “Người đông thế mạnh đúng không? Các ngươi khỏi phải đòi chết đe dọa, mấy cái mạng quèn của các ngươi không đáng bao tiền đâu.”

Đã vào cuối thu, đá xanh lát trong đại điện lạnh thấu xương, hơi lạnh bốc lên từ dưới đất, có mấy người già cả ốm yếu đã bắt đầu lảo đảo. Lý Thích lại như cố ý để mặc họ, hắn bình tĩnh nhìn xuống, không nói không rằng, ánh mắt như mũi nhọn kề lưng khiến người ta sợ toát mồ hôi.

Sở Thái hậu không nhịn được nữa, nghiêm giọng chất vấn: “Ngươi định hủy hoại cả giang sơn Đại Chu vì thứ đồ chơi này sao?!”

Lý Thích khẽ lắc đầu: “Cậu ấy không có lỗi, là Đại Chu sai, không thể để cậu ấy gánh chịu sai lầm của một triều đại.”

Dứt lời, tất cả cùng sững ra. Từ xưa tới giờ, làm gì có kẻ cầm quyền nào không mong có công lao vĩ đại, vang danh thiên cổ, nhưng có ai dám nói một chữ “sai” trước mặt mọi người. Dù gì cũng chẳng ai muốn bị ghi lại sách sử bị người sau thóa mạ. Cả Hoàng đế Thái Tông hùng tài đại lược cũng phải dùng thủ đoạn cứng rắn đồ sát nửa triều đình bịt miệng người đời. Con đường đế vương vốn tràn đầy xương khô và sông máu, Lý Thích lại thản nhiên nói ra câu “Đại Chu sai” như vậy?

Cả Tô Sầm cũng ngây như phỗng, cậu bình tĩnh kiềm chế cả ngày, đến lúc này hốc mắt chợt cay xè.

Lý Thích từng nói câu này với cậu, nhưng cậu không ngờ Lý Thích có thể nói vậy trước mặt Thiên tử, trước Sở Thái hậu, và quần thần khắp triều của hắn.

Cậu cứ nghĩ Lý Thích chỉ dỗ dành, an ủi cậu mới nói vậy, lại quên mất hắn chưa từng nuốt lời bao giờ.

Tô Sầm bỗng được giải phóng, cậu đã sức cùng lực kiệt rồi, cậu không hổ thẹn với bất kỳ ai, chết không hối tiếc.

Chỉ là cuối cùng cậu vẫn muốn làm cho Lý Thích một điều nữa.

Cuối cùng, đầu gối vẫn luôn đứng thẳng kia cũng khom xuống: “Thần nhận tội.”

“Thần tự ý rời cương vị, giám sát tắc trách để kẻ gian đột nhập vào ngục, Liễu tướng chết oan, tội này là một. Dòm ngó chuyện cung đình, tự ý vạch trần bí mật hoàng gia, bất kính là thật, tội này là hai. Thân là thần tử lại không nhớ ơn vua, nói những chuyện gây chia cắt lòng quân thần, lay động xã tắc, tội này là ba. Ba tội lớn này thần xin nhận hết, nhưng thần không đặt điều đưa chuyện, Điền Bình Chi không đột tử, Liễu tướng cũng không phải nịnh thần. Thần chỉ xin lấy lại trong sạch cho hai người, Tô Sầm sẵn lòng chết để tạ tội.”