Trường An Thái Bình

Chương 193: Quyến lữ




Mọi người đồng loạt nhìn sang, quên hẳn việc còn dang dở, chỉ thấy một người chắp tay sau lưng thong thả bước vào, ánh mắt như thực thể lướt qua, rồi khẽ cười: “Ha, náo nhiệt quá nhỉ?”

Người vừa đứng, vừa quỳ, chuẩn bị ra tay, đều đồng loạt quỳ xuống.

Tô Sầm sửng sốt nhìn người nọ, khi cúi đầu quỳ xuống, không hiểu sao mũi cậu cay xè.

Cậu nghĩ mình đã có thể gánh vác một mình, có thể dùng sức mình rửa sạch oan khiên cho người bị oan rồi, rằng mình có thể không sợ hãi khi đối mặt với Sở Thái hậu, với quyền uy cao nhất. Nhưng khi Lý Thích đến, cậu mới chợt nhận ra thật ra mình không mạnh mẽ tới vậy.

Cậu cũng biết sợ, cũng tủi thân, đến bây giờ tay vẫn còn run rẩy.

Lý Thích đến cạnh Tô Sầm, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Đứng dậy đi.”

Tô Sầm lẳng lặng đứng dậy, bám sát phía sau Lý Thích, nhìn bóng lưng rộng lớn trước mặt bỗng an tâm trở lại.

Lý Thích cụp mắt nhìn mặt đất ướt máu cùng thái giám với khuôn mặt trắng bệch kia, hiểu đại khái câu chuyện, bèn quay lại hỏi Tô Sầm: “Người này làm sao đây?”

Tô Sầm đáp: “Theo lời khai của Liễu Trình và Chương Hà, có lẽ người này có liên quan đến vụ Điền Bình Chi bị hại.”

Lý Thích gật đầu, bâng quơ nói: “Thế còn ngây ra đó làm gì, sao không đưa về thẩm vấn đi?”

Tô Sầm lập tức nhận lệnh.

“Khoan đã.” Sở Thái hậu bị ngó lơ nãy giờ đã đen mặt, bà ta lạnh lùng nói: “Hắn là quan Đại Lý Tự lại đi thẩm vấn người hoàng gia ta, không hợp quy củ lắm nhỉ?”

Cuối cùng Lý Thích cũng bố thí cho bà ta một cái nhìn, đuôi mày nhướng lên mang theo đôi chút khinh thị và uy nghiêm vốn có: “Điền Bình Chi là người hoàng gia nhà ngươi?”

Sở Thái hậu rùng mình, nghiến răng nói: “Thái giám này là người của ta!”

“Không thể nhận người bừa bãi được, lỡ như hắn giết người thật kẻo lại thành rước họa vào thân đấy.”

Sở Thái hậu giậm chân: “Ngươi!”

Lý Thích thờ ơ rời mắt quay lại, thong thả vừa đi vừa nói: “Nếu Điền Bình Chi không phải người của ngươi, thì hắn ta đang bị nghi ngờ giết người vô tội, Đại Lý Tự có quyền dẫn về hỏi. Thiên tử phạm pháp xử như dân thường, huống chi là một nô tài.”

Lý Thích giơ tay: “Dẫn đi đi.”

Tô Sầm mừng rỡ, lập tức gọi người đã chờ sẵn bên ngoài Nội Thị Tỉnh vào đưa thái giám đã đau đến kiệt sức kia đi.

Mà Sở Thái hậu thì chẳng phản bác được câu nào, chỉ có thể đứng đó trừng mắt.

Một vụ náo động qua đi, Lý Thích nhíu mày nhìn khoảng sân lộn xộn, có lẽ cũng cảm thấy mùi máu tanh gay mũi, bèn bảo Tô Sầm: “Về đi.”

Tô Sầm ở đây cũng đủ rồi, cậu lập tức bám theo Lý Thích. Vừa bước khỏi cổng Nội Thị Tỉnh, chợt nghe Sở Thái hậu cười nhạo phía sau: “Đừng tưởng không ai biết quan hệ của các ngươi, ngươi là Nhiếp Chính Vương lại ngang nhiên làm trái di chiếu của Hoàng đế Thái Tông, làm mất mặt Đại Chu!”

Tô Sầm khựng lại, cảm giác lạnh lẽo cuốn qua. Cậu đề phòng đủ đường, nhưng có cẩn thận tới đâu cũng không thể kín kẽ hoàn toàn. Cậu biết Lý Thích là người lỗi lạc, chưa từng che giấu quan hệ của họ, Lý Thích không để bụng, nhưng cậu quan tâm thay hắn. Nếu mọi người biết Nhiếp Chính Vương trái lời tổ huấn hắn còn phó chính thế nào được nữa? Làm sao để mọi người tin phục? Văn võ khắp triều sẽ nghĩ sao? Người trong thiên hạ thấy thế nào?

Lý Thích như nhận ra hành động khác thường của Tô Sầm, hắn dừng lại hơi nghiêng đầu ra sau, nói với Sở Thái hậu: “Di chiếu phụ hoàng để lại không phải đã bị các người giẫm đạp chán chê rồi sao?”

Sở Thái hậu sững sờ, bỗng cảm thấy không rét mà run.



Đến khi Lý Thích đã khuất bóng Sở Thái hậu mới hoàn hồn, để Lý Thích dẫn người đi trước mặt mọi người thế này, Sở Thái hậu vô cùng mất mặt. Mắt phượng đảo qua đám người đang đứng góp vui, bà ta phất tay áo: “Đi!”

Thái giám sau lưng lập tức réo lên: “Thái hậu khởi giá hồi cung!”

Phượng giá vừa ra khỏi Nội Thị Tỉnh, Sở Thái hậu bỗng nghiêm mặt, ra hiệu cho thái giám phía sau. Thái giám kia hiểu ý, vội cho đám người hầu lui hết rồi bước lên.

“Sao Tiểu Lục Tử lại ở đây?” Sở Thái hậu nhíu mày: “Không phải hắn đang túc trực linh cữu Tiên đế ở Chiêu Lăng sao?”

“Đúng ạ.” Thái giám kia cũng khó hiểu: “Lúc mới thấy hắn nô tài cũng giật mình, đến lúc thấy ngón tay kia của hắn ta mới xác nhận đúng là hắn.”

“Ngón tay kia đâu?”

Thái giám nhìn trước ngó sau, rồi âm thầm lấy một ngón tay trong tay áo ra.

Sở Thái hậu ghét bỏ né tránh, bà ta xua tay: “Tìm chỗ nào xử lý đi, đừng để ai thấy.”

Thái giám lập tức nhận lệnh cất đi, nói tiếp: “Bây giờ Tiểu Lục Tử bị Tô Sầm đưa đi rồi, hắn sẽ không khai chuyện năm đó ra chứ?”

Sở Thái hậu tựa vào phượng giá, lắc đầu: “Nếu hắn có não thì nên biết rằng nếu nói chuyện năm đó ra chỉ có một đường chết, muốn sống, thì phải ngậm miệng cho chặt giống hôm nay.”

Thái giám kia nghĩ lại, thấy đúng là như vậy, bèn nịnh nọt nói: “Thái hậu nói phải ạ.”

Đi thêm mấy bước nữa, Sở Thái hậu bỗng nói: “Tiểu Lục Tử sẽ không tự ý quay lại, trừ phi… có người sai hắn quay lại.”

Thái giám giật mình: “Thế người này…”

“Lục Tốn đâu?” Sở Thái hậu cụp mắt, hỏi: “Bảo hắn đến gặp ta.”

Trông thái giám kia có vẻ khó xử: “Trần đại nhân… xuất cung rồi ạ. Không biết là có chuyện gì nữa, mấy hôm nay đều không thấy trong kinh.”

“Lục Tốn…” Sở Thái hậu híp mắt, nói nhỏ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”



Theo Lý Thích ra khỏi cổng cung, cuối cùng Tô Sầm mới thở phào, cậu quay sang dặn người của Đại Lý Tự đưa Tiểu Lục Tử về Tự trước, canh chừng kĩ càng, rồi mời thầy thuốc xử lý vết thương cho hắn.

Dặn dò xong quay lại, chỉ thấy Lý Thích đã lên xe ngựa, xe đang quay đầu chuẩn bị đi rồi.

Tô Sầm lập tức rảo bước đuổi theo, trèo lên xe trước khi xe ngựa cất bước, sau đó trách người đã ngồi trên xe: “Sao ngài không đợi em?”

Lý Thích cười khẩy: “Quý hóa, Tô đại nhân vẫn còn nhớ ta.”

Tô Sầm ngẩn ra, sau đó lại buồn cười, cuối cùng thì không nhịn được cười thành tiếng. Mấy hôm nay cậu bận điều tra vụ Điền Bình Chi, mấy hôm không đến cung Hưng Khánh rồi, nghe giọng Lý Thích thế này cứ như đang trách cậu bỏ rơi hắn vậy.

“Còn cười được nữa.” Lý Thích lạnh lùng nhìn sang, Tô Sầm lập tức ngưng cười, xáp lại ngồi cạnh Lý Thích, ngoan ngoãn bưng trà rót nước, đặt chén trà độ ấm vừa phải vào tay hắn.

Lý Thích nhận trà, phết bọt rồi hỏi: “Hôm nay không xử án à?”

“Không xử.” Tô Sầm lắc đầu ngay, còn biết điều quỳ lên sạp bóp vai cho hắn.

“Khó lắm mới bắt được người, không thẩm vấn?”

Tô Sầm lắc đầu, ghé vào tai hắn nói: “Em đã sai người áp giải về rồi, mai rồi hẵng thẩm. Việc nhà, việc nước, việc đời, việc nhà ở trước, hôm nay em không đi đâu cả, chỉ theo Vương gia thôi.”

Hơi nóng hầm hập phả vào tai ngưa ngứa, mà Tô Sầm thì cố ý vô tình giữ khoảng cách với hắn, gần trong gang tấc song vẫn thiếu chút gì đó, chẳng mấy đã gợi lên hứng thú đã kìm nén mấy ngày.

Lý Thích trở tay vỗ mông cậu: “Ranh con.”

Dụ dỗ người giỏi hơn rồi.

Tô Sầm cũng chỉ thử xem lão cáo già này có giận thật không thôi, tất nhiên không muốn bị hắn “xử” trên xe thật. Cậu trêu đùa Lý Thích mấy lần xong cũng dừng lại, gác cằm lên vai người kia: “Hôm nay em sợ lắm.”

“Ha, em cũng biết sợ à?”

Nói là vậy, nhưng hắn vẫn đau lòng. Lý Thích đặt chén trà xuống ôm người vào lòng, không cho cậu cử động.

Tô Sầm nằm trước ngực Lý Thích, chưa kịp nghĩ ra Lý Thích muốn làm gì thì một bàn tay bỗng đặt lên lưng cậu, vuốt từ trên xuống dưới.

Tô Sầm chợt hiểu, Lý Thích đang vuốt lông cho cậu.

Hồi nhỏ cậu đi học sớm, đám trẻ con trong tư thục ưa bắt nạt kẻ yếu, hay trêu đùa cậu. Lúc đó mỗi lần cậu sợ đều được anh vuốt lông cho, còn lẩm nhẩm nói: “Vuốt lông này, không sợ nữa.” Lớn hơn chút nữa thì đám trẻ con kia không dám bắt nạt cậu nữa, cậu nhanh mồm nhanh miệng hay chọc thầy vui, nếu sinh sự gì thật thì miệng lưỡi sắc bén hạ bút thành văn, cũng cho đám trẻ con bắt nạt cậu hồi trước chịu thiệt không ít.

Chẳng qua không bị bắt nạt nữa, tất nhiên cũng không có người an ủi, nghĩ lại đây cũng là chút thiếu thốn duy nhất trong hồi ức tốt đẹp kia.

Bàn tay Lý Thích nóng rực, nhẫn ban chỉ hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng, hiếm khi nào uy nghiêm tan biến hết, chỉ còn lại chút dịu dàng thế này.

Tô Sầm được Lý Thích vuốt v e từ từ thất thần, không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc quan hệ của cậu với Lý Thích là gì?

Là quân thần, là bề trên, hay là… một cặp quyến lữ bí mật? Được lợi từ quyền lực, sự che chở nhiều lần, cậu có thể cảm nhận hết những điều này, chỉ riêng chút tình yêu kia là dường như vẫn còn chưa đủ, không nhìn thấy, không sờ được, cậu không thể cân đo đong đếm như thực thể, lòng lúc nào cũng bất an.

Cuối cùng, cậu quyết đoán ngẩng đầu hỏi: “Ngài không sợ những gì Sở Thái hậu nói hôm nay thật sao?”

Lý Thích rũ mắt, ánh sao đầy trời như nghiêng theo trút xuống: “Sợ gì?”

“Sợ… một ngày nào đó mất hết quyền lực, thân bại danh liệt, mang tiếng xấu muôn đời?”

Lý Thích dừng tay, hỏi ngược lại: “Nếu có ngày ta mất hết quyền lực, thân bại danh liệt, mang tiếng xấu muôn đời, em sẽ làm gì?”

Tô Sầm nói chắc nịch: “Em ở bên ngài.”

“Thế là được rồi.” Lý Thích khẽ cười, như vò rượu ngon nhẹ nhàng tan ra, Tô Sầm bỗng cảm giác mình như say mất, say trong giấc mộng không tỉnh lại, đắm chìm, trầm luân đến chết.

Cũng không biết do đàn hương trên người Lý Thích có tác dụng an thần hay vì sức mạnh khiến người khác an tâm vốn có ở Lý Thích mà Tô Sầm buông hết mọi gánh nặng, vô thức thiếp đi trong lòng Lý Thích.



Mơ một giấc nồng hồi lâu, khi Tô Sầm mở mắt ra trời đã tối hẳn, cậu mở mắt đờ đẫn nhìn, cho đến khi nghe thấy giọng nói trên đầu: “Dậy rồi?”

Tô Sầm choàng tỉnh, vội ngồi dậy: “Đây là đâu ạ?”

Nhìn xung quanh cậu mới phát hiện vẫn ở trên xe ngựa.

Vén rèm lên nhìn ra ngoài, xe đã đậu trước cổng cung Hưng Khánh, chẳng qua Lý Thích sợ cậu tỉnh nên không xuống xe đợi cậu ngủ đến khi tự dậy.

Mấy hôm nay cậu bận rộn điều tra, chưa được ngủ ngon giấc nào, mãi mới chạy tới cung Hưng Khánh một chuyến lại thành ra      đến đây ngủ bù.

Tô Sầm ngại ngùng gãi đầu: “Giờ nào rồi?”

Dứt lời, tiếng mõ trong thành Trường An kêu vang, vọng tới qua từng phố phường. Tô Sầm đếm từng tiếng, không khỏi kinh ngạc, đã giờ Hợi rồi cơ đấy.

Lý Thích ngồi trên xe ngựa đợi cậu hai canh giờ!

“Sao ngài không đánh thức em?” Tô Sầm áy náy vô cùng. Ninh Vương bận rộn công việc, cậu ngủ một giấc này không biết lỡ bao nhiêu việc của Lý Thích. Nhìn lại, trên chiếc bàn trong xe đang để mấy cuốn tấu chương, thấy được dấu đỏ lờ mờ bên trong, hắn đã phê xong rồi.

Lý Thích duỗi tay chân tê rần vì bị Tô Sầm đè: “Ta cũng ngủ mà.”

Tô Sầm không vạch trần, thầm nghĩ tuy xe ngựa của Lý Thích lớn, nhưng phải ở trong này mấy canh giờ thì e là cũng bí không chịu nổi. Vừa định đứng dậy, cậu lại bị Lý Thích kéo lại: “Ăn no ngủ kĩ xong muốn chạy?”

Tô Sầm chưa tỉnh hẳn, thuận miệng nói: “Vẫn chưa ăn mà.”

Lý Thích tiện thể đè người xuống, hôn nhẹ lên môi mạo, nhấm nháp một phen rồi bật cười: “Đừng vội, ta đút cho.”

Tô Sầm chưa kịp kháng nghị câu nào đã bị bịt miệng, Lý Thích vội vã cởi áo tháo đai, cuối cùng vẫn thấy chậm bèn vung tay xé hẳn.

Nãy giờ hắn phê duyệt tấu chương, cứ cúi đầu là thấy dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh kia, lông mi run nhẹ theo nhịp thở, môi đỏ răng trắng, hắn phải nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác mới không kéo người kia dậy hành hình ngay.

Xe ngựa ngoài cung Hưng Khánh cót két đến nửa đêm, cuối cùng người trong xe được quấn chăn gấm đưa vào tẩm cung.

Hỏi lại muốn ăn gì nữa, Tô Sầm cắn lên vai người nọ, còn ăn cái gì nữa, no rồi.