Trường An Thái Bình

Chương 166: Anh hùng




Cuối cùng Tô Sầm cũng hiểu tại sao vụ án của Điền Bình Chi không có chút ghi chép nào ở Đại Lý Tự, cũng biết tại sao vụ án của Lục Tiểu Lục phải dùng cách thức quanh co như vậy để lưu trữ lại.

Nhưng cậu vẫn không hiểu… tại sao Tiên đế phải bảo vệ Liễu Trình như thế? Chịu hy sinh một Đại Lý Tự Khanh tận tụy với quốc gia thiên hạ suốt đời để đổi lấy một Trung thư xá nhân vừa nhập sĩ?

“Những năm qua ngài vẫn luôn ở dưới chân núi này, nhìn xuống thôn làng, giúp thôn dân sống sót trước lưỡi dao của Ám Môn, hù dọa những người bất cẩn vào thôn.”

Con ma trành người dân thôn Cảnh Hòa nhìn thấy, cỗ quan tài đột nhiên xuất hiện, e rằng tất cả đều là hành động của Trần đại nhân này. Chẳng qua ông hù dọa những người dân lên núi kia cũng chỉ để không mất thêm một mạng người vô tội thôi.

Tô Sầm rũ mi che đi con ngươi run rẩy, Trần đại nhân trọn đời vì nước vì dân, vốn nên an hưởng tuổi già trong sự kính trọng của muôn người sau một đời vất vả, thế nhưng ông lại rút khỏi thành Trường An trên đỉnh cao danh vọng, cam lòng đến thôn làng như lồng giam này.

Trần đại nhân giương cao đại nghĩa, bước trên đại đạo.

Nhưng lúc này cậu chỉ muốn ôm ông lão với tấm lưng hơi còng kia, hỏi một câu: “Khổ không?”

Trần Quang Lộc như hiểu được suy nghĩ của cậu, cười vỗ vai cậu: “Những gì ta làm đều là ta tình nguyện, không trách ai hết. Những người ở đây, ta bảo vệ được thì sẽ bảo vệ, không được cũng không thẹn với lòng, chỉ mong xuống kia rồi mấy ông bạn già của ta đừng mắng là được.”

“Không đâu.” Tô Sầm kìm nén tiếng nghẹn ngào: “Họ không mắng đâu.”

“Được rồi.” Trần Quang Lộc khẽ cười: “Ra ngoài hóng gió đi, để ta với Vương gia nói riêng mấy câu.”

Tô Sầm ngước đôi mắt đỏ sưng lên nhìn Lý Thích, thấy hắn gật đầu mới đứng dậy, trước khi đi còn cài then cửa cho hai người.



Ngoài cánh cửa là một thế giới khác.

Một vầng trăng lẻ loi vương trên trời, như lưỡi liềm lạnh căm, vô tình gặt đi tính mạng kẻ yếu.

Đêm lạnh như nước, lại bị ánh lửa đỏ rực soi sáng như ban ngày.

Không xa ngoài kia đao kiếm như mưa, ánh lửa trắng lóa văng ra khi binh khí va chạm, hai mươi mấy Đồ Đóa tam vệ dùng thân mình xây nên một lá chắn, vậy mà thiên binh vạn mã ngoài kia không thể tiến lên dù nửa bước.

Loan đao của Ngột Xích Cáp đã vểnh lên, hắn vứt đao, hai nắm tay nện xuống đầu hai người như búa sắt. Hai bên kia lập tức nhừ người, trợn mắt ngã xuống. Ngột Xích Cáp lại xách một người lên ném đi, thoắt cái đã làm đổ rạp một vùng.

Ngột Xích Cáp khạc nước bọt, xoay cổ khởi động gân cốt. Từ khi đến Trung Nguyên tới nay hắn bị đủ thứ khuôn phép gò bó, lâu lắm rồi không được đánh một trận đao thật kiếm thật. Hắn ngoác miệng cười, vết sẹo lên mặt bị kéo theo như con rết sống, lấy sức đợi xông lên, làm kẻ địch sợ hãi lùi mấy bước.

Nhưng không ngờ một người vóc dáng nhỏ nhắn chui từ đâu ra, thân hình linh hoạt lộn lên từ phía sau, cưỡi lên cổ một người. Không để người kia kịp phản ứng, một cây gai Nga Mi đã chọc thẳng vào mắt phải rồi vọt ra phía sau đầu.

Sau đó lưỡi đao quét ngang, xuyên qua cổ họng của một kẻ toan la hét.

Trần Lăng mạnh mẽ bắt hai cây gai Nga Mi lại, nhặt thanh đao Bạt phong của một người vừa tắt thở ném cho Ngột Xích Cáp: “Xem có quen tay không, không thì ta tìm cho cái khác.”

Ngột Xích Cáp nhận lấy vung thử, lưỡi đao xé gió, hắn đắc ý gật đầu, vung đao lao vào đám người.

Nhìn lại chỗ Trần Lăng đứng ban đầu, ngoài hai thi thể ngổn ngang thì chẳng còn bóng người nào khác.

Nhìn sang Kỳ Lâm, hắn đang giao đấu với một người y phục trắng, hai người một đen một trắng, động tác nhanh như chớp, người xung quanh đều lùi xa một trượng, đỡ bị kéo vào.

Bạch Trù quen dùng một bộ móc câu cầm tay, lưỡi câu rét lạnh như sương thu, lướt qua đến đâu lông tóc đứt đoạn, lặng im không tiếng động. Mà thanh trường kiếm của Kỳ Lâm lại có vẻ yếu thế hơn.

Bạch Trù tung móc câu lên trời, áp sát vào bên cổ Kỳ Lâm. Kỳ Lâm vội nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị lưỡi câu quệt lên rách một vết trên cánh tay.

Bạch Trù không cho hắn cơ hội xoay sở mà hai tay bắt vũ khí xông lên, chỉ nghe một tiếng “cạch”, trường kiếm trong tay Kỳ Lâm gãy làm đôi!

“Tu La mặt ngọc cũng chỉ vậy thôi.” Bạch Trù nhếch môi cười, trở tay định đoạt mạng Kỳ Lâm. Bỗng dưng một cơn gió dữ đập đến từ sau lưng, nhắm thẳng vào tim làm hắn đành dừng lại.

Lại thấy Kỳ Lâm vứt thanh kiếm gãy đi, tay trái giơ lên nhận loan đao Trần Lăng ném tới, ánh mắt lạnh căm, đột nhiên trở nên sắc bén.

“Tu La mặt ngọc dùng đao cơ, đồ ngu.” Trần Lăng bật cười, nụ cười không ăn khớp với khuôn mặt chút nào, không dưng lại thêm vài phần tà ác.

Không đợi hắn hóng chuyện Kỳ Lâm xong đã có người gọi với lên: “Trần Lăng, ta thích cây đinh ba kia!”

“Đợi đấy!” Trần Lăng tức tối đáp lại, lưu luyến tạm biệt Kỳ Lâm rồi đi cướp đinh ba.



Đến khi bình minh phá tan đêm dài, thế công mới chậm lại. Người của Ám Môn thấy không đánh ra được lỗ hổng nào, chỉ đành rút quân về thôn trước.

Để lại thi thể đầy đất cùng mớ vũ khí hình dáng kỳ lạ.

Tô Sầm nhìn mấy người họ đón tia nắng ban mai đầu tiên, dìu nhau trở về với tấm thân đẫm máu, vóc người cao lớn như tường đồng vách sắt, lại cảm thấy không dám nhìn thẳng.

Những người này vốn là người nơi khác, không cùng ngôn ngữ với họ, tướng mạo khác biệt, nay lại liều mạng bảo vệ họ suốt đêm.

Suy cho cùng, là nhờ người trong nhà kia.

Nếu người đó không phải Lý Thích, còn ai có thể tập hợp những người này lại, sao những người này lại cam chịu nghe lệnh hắn như vậy?

Đang mải nghĩ, cánh cửa sau lưng mở ra. Lý Thích bước ra, tấm lưng thẳng tắp, tư thái trác tuyệt, đứng trước cửa như một dài cầu vồng.

“Những người chiến đấu hôm nay khi về đều có thưởng, nghỉ ngơi tại chỗ, đợi Cấm quân đến.”

Đồ Đóa tam vệ thét dài, rồi đổ rạp xuống đất.

“Thưởng gì thế?” Tô Sầm hỏi nhỏ.

Lý Thích: “Thưởng cái đùi cừu.”

Tô Sầm: “…”

“Tử Húc.” Ánh mắt Lý Thích trầm xuống: “Ông Trần muốn gặp em.”

“Dạ?” Tô Sầm sửng sốt, không hiểu được sự sâu xa trong mắt Lý Thích, cuối cùng cậu gật đầu bước vào nhà.

Nến trong phòng đã cháy hết, Trần Quang Lộc đứng trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.

“Tiền bối?”

“Ừ, đến rồi à?” Trần Quang Lộc như đang cười: “Còn nhớ “Luật Đại Chu” không?”

Tô Sầm: “Tôi nhớ.”

“Đọc ta nghe.”

Tô Sầm bình tĩnh lại, đọc chậm rãi: “Luật cũ rằng ngôn-lý quan trọng, nay sửa thành tình-lý quan trọng, muốn giữ cái tình vốn có, suy nghĩ rộng ra thận trọng xét phạt. Đức, lễ là gốc rễ của chính, giáo. Hình, phạt là dùng để chính, giáo. Mười hai cuốn luật lệnh, lần lượt là “Minh Lệ Luật”, “Vệ Cấm Luật”, “Chức Chế Luật”, “Hộ Hôn Luật”, “Cứu Khố Luật”, “Thiện Hưng Luật”, “Tặc Đạo Luật”, “Đấu Tụng Luật”, “Trá Ngụy Luật”, “Tạp Luật”, “Bộ Vong Luật”, “Đoạn Ngục Luật”. “Minh Lệ Luật” là điều lệ chung… Xét xử, đều phải dẫn luật phân tích.”

“Tốt, tốt lắm.” Trần Quang Lộc mỉm cười: “Hậu sinh khả úy, hôm ấy anh nói anh phải thế nào?”

Tô Sầm đáp: “Giữ lòng như cán cân, lấy lý lẽ làm chuẩn, trừ kẻ ác trên đời, trả thái bình thịnh thế.”

Trần Quang Lộc gật đầu: “Nhớ lấy lời anh từng nói.”

Tô Sầm bỗng thấy xót thương trong lòng, lại không tìm đâu được nguyên cớ. Cho đến khi Lý Thích vào phòng, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nói: “Ông Trần phải đi rồi.”

“Đi?” Tô Sầm ngơ ngác ngẩng đầu: “Đi đâu?”

“Đi làm việc ta nên làm, hoàn thành việc ta chưa hoàn thành.”

Tim Tô Sầm thắt lại, chợt hiểu ra tất cả.

Căn phòng chất đầy sách, bàn cờ Lục bác khổng lồ, cả kỹ thuật gieo đũa kia đều không phải học cho đỡ buồn.

Người của Ám Môn không chút e sợ như vậy là cậy có lối đi dưới đất này, muốn thả lưới bắt gọn chúng buộc phải đóng mật đạo lại, biến cả bàn cờ thành một bàn cờ chết.

“Không đi được không…” Giọng Tô Sầm khàn đặc, hơi run rẩy, cậu níu chặt góc tay áo của Lý Thích: “Không phải ông ấy được không?”

Ánh mắt Lý Thích sâu không thấy đáy: “Đây là ý nguyện của ông Trần.”

Trong lòng Tô Sầm trống trải, cảm giác vô lực bất ngờ dâng lên.

Tiền bối tử thủ thôn này, khổ tâm học nghệ nhiều năm như vậy, là để đợi ngày hôm nay.

Cậu biết, cả cậu, hay Lý Thích cũng thế, đều không cản được.

“Được rồi, anh bạn trẻ.” Trần Quang Lộ vỗ lưng Tô Sầm rồi bước ra ngoài: “Tương ngộ trên đường ắt phải biệt ly, huống chi có nhiều người tiễn ta như vậy, ông già này đi cũng không bạc.”

Ráng đỏ mênh mang, nắng vàng chiếu rọi, tất cả dõi mắt theo người ra khỏi phòng.

“Ai có rượu?” Lý Thích hỏi.

Trần Lăng gỡ hồ lô bên hông, ném sang.

Lý Thích bắt lấy, nhận chiếc bát Tô Sầm lấy ra từ trong nhà, tự châm rượu đưa tới.

Trần Quang Lộc bưng bát rượu, đôi mắt sáng ngời bỗng nổi sương.

“Trần Quang Lộc ta nhìn lại một đời, từng trừ kẻ tiểu nhân gian ác, cũng từng đắc tội hoàng thân quý tộc, từng có lúc rạng rời cũng có khi nghèo kém. Nhưng ta tự thấy không thẹn với trời, chẳng hổ với đất, đi ngay ngồi thẳng, lấy pháp làm kiếm trừ việc xấu trên đời, nhìn lại một đời không uổng, xứng một chén rượu đầy!”

Cạn một chén rượu, Trần Quang Lộc ngửa đầu cười lớn, ném bát mà đi.

Tô Sầm tựa vào lòng Lý Thích nhìn bóng người dần đi xa, cuối cùng cũng không nhịn được vùi đầu, bờ vai run nhẹ, nức nở thành tiếng.

Lý Thích nhẹ nhàng vỗ vai Tô Sầm, dõi theo người đi xa.

Nắng mai trước mắt dâng lên, giữa đất trời là khoảng rộng sáng trong, ánh sáng soi chiếu vạn vật, như thanh kiếm sắc rạch tan màn sương đêm.

Bóng lưng kia biến mất trong ánh sáng, không còn thấy nữa.