Trường An Thái Bình

Chương 147: Ma trành




Tô Sầm nghe thấy ba chữ “Lục Gia Trang” thì sững người, nhìn ra nơi khói bếp bốc lên phía xa rồi từ từ dừng bước.

Hè năm Vĩnh Long thứ hai mươi hai, Lục Tiểu Lục bị xét xử trảm sau thu gặp dịp tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ được cho về nguyên quán Lục Gia Trang, nhưng ngay ngày về quê đã bị đánh chết vì say rượu trêu đùa con gái nhà đồ tể. Đại Lý Thiếu Khanh đương nhiệm Trần Quang Lộc đại nhân nhận xử án này, dẫn Trương Quân lúc đó còn là Tự chính đến Lục Gia Trang điều tra, kết quả thi thể biến mất. Sau vì đồ tể nhận tội, vụ án kết thúc qua loa. Sau này Trần đại nhân bị giáng chức rời kinh không rõ lý do, Trương Quân lại ngại nói chuyện này, từ đó Lục Gia Trang biến mất trong tầm mắt mọi người, không còn ghi chép gì về nó nữa.

Tô Sầm không ngờ mình lại được nghe thấy cái tên “Lục Gia Trang” ở đây.

“Tô ca ca, sao vậy?” Khúc Linh Nhi dừng bước, hỏi.

Tô Sầm lắc đầu, lại nhìn ra phía xa, đợi bản thân bình tĩnh lại mới quay lại cùng xuống núi với mọi người.



Về đến thôn Cảnh Hòa, gần như nhà nào cũng đang khói bếp nghi ngút. Chủ nhà Tô Sầm tá túc họ Trương, trong nhà chỉ có hai vợ chồng với một đứa bé bảy, tám tuổi, gia đình yên phận làm nông nhiều đời. Tô Sầm đưa tiền rộng tay, hai vợ chồng chuẩn bị một mâm cơm đủ cho cả bảy, tám người.

Tô Sầm mượn hoa hiến Phật, bảo chị Trương sang gọi mấy hàng xóm đến ăn cho vui.

Đều là người quê hiền hậu, chén qua chén lại với nhau, đến khi rượu ngấm tai đỏ thì bắt đầu tám chuyện.

Tất nhiên là phải nhắc đến vụ án mạng trên núi Nhặng.

Thợ săn trong thôn nói hắn lên xuống núi này bao năm nay, chưa bao giờ phát hiện núi Nhặng có một hang động như thế, thiết nghĩ lúc trước là có tảng đá chặn ở đó, lần này núi lở lũ cuốn tảng đá đi mới lộ ra.

“Thầy thuốc Lý còn trẻ mà gan không nhỏ chút nào!” Thợ săn cũng lên núi cùng, biết Tô Sầm từng vào hang động, nói với cậu: “Mấy ông quan trong huyện nha còn chả dám vào trong, tôi thấy chú dẫn chú em này vào mà chẳng biết sợ gì.”

“Thầy thuốc người ta vào Nam ra Bắc, thấy nhiều hiểu rộng lắm chứ. Anh tưởng ai cũng nhát cáy như đám các anh à” Chị Trương nói đùa: “Thầy thuốc Lý này, chú nhanh kể cho bọn chị nghe trong động ấy có cái gì?”

Tô Sầm cười, dừng đũa: “Tôi cũng bị lừa vào thôi, biết trong đó toàn xương cốt thế tôi đã chả vào.”

“Phải đấy, phải đấy.” Khúc Linh Nhi hùa theo: “Giờ nghĩ lại tôi vẫn rùng mình đây. Các anh không biết đâu, trong đó chi chít toàn là xương người chết, nhìn không thấy điểm cuối, không biết ai mà điên khùng thế, hơn hai trăm mạng người, nói giết là giết.”

Bàn cơm chợt yên tĩnh, mọi người đồng loạt dừng lại, Khúc Linh Nhi nhận ra khác thường mới ngẩng đầu nhìn, không lâu sau bỗng nghe thợ săn ngồi đối diện thở dài: “Có phải người làm hay không không nói chắc được.”

Tô Sầm sửng sốt, sau đó giơ chén mời: “Xin được nghe kĩ.”

Thợ săn cụng chén với Tô Sầm, uống cạn chén rồi nhìn nến trên bàn như đang chần chừ, lát sau mới thấp giọng nói: “Mọi người có nhớ truyền thuyết núi Nhặng không? Bảo là trên núi có Sơn Thần Nương Nương ăn thịt người rồi biến người thành ma trành, dụ người khác đến cho mụ ăn. Chắc chắn hang đó là hang của Sơn Thần Nương Nương rồi, mấy người kia cũng bị mụ giết, nếu không ai lại giết được nhiều người vậy cùng lúc chứ?”

“Bảo sao không tìm được gốc gác của mấy người này.” Thợ rèn chợt hiểu ra: “Chắc chắn là tại ma trành đi bắt người xứ khác đi đêm qua!”

Cả bàn bỗng im lìm, đám người ngồi quanh bốn mắt nhìn nhau, vẻ sợ hãi, hoảng hốt bị ánh nến chiếu vào không sót chút gì.

“Không phải.” Tô Sầm bỗng cười: “Mọi người đã gọi là Sơn Thần rồi, người ta không ban ân cho vùng này thì thôi lý nào còn ăn thịt người?”

“Ầy, chú là người xứ khác không biết đấy thôi.” Đồ tể thở dài: “Sơn Thần Nương Nương cái gì, gọi cho cung kính cả, chứ thứ đó là một con hổ trắng thành tinh!”

Khúc Linh Nhi: “Hổ thành tinh?!”

Mọi người ồ lên, chỉ mình Tô Sầm là không quan tâm đ ến. Cậu chưa bao giờ tin vào những chuyện quỷ thần, nếu chuyện gì không giải quyết được cũng quy cho quỷ thần thì còn cần Đại Lý Tự làm gì?

Đồ tể thấy không dọa được Tô Sầm thì cũng nản, tiếp tục không khuất phục nói với Tô Sầm: “Chú đừng không tin, con ma trành đó tôi đã gặp rồi đấy!”

Tô Sầm sửng sốt, nghe đến đây cũng hào hứng, nhướng mày nói: “Chuyện thế nào?”

Đồ tề kia híp mắt suy nghĩ, sau đó nói chậm rãi: “Đó là chuyện từ mười mấy năm trước rồi, khi đó tôi vẫn là một thằng choai choai, tuổi trẻ lắm sức, không tin mấy chuyện này. Có lần lên núi săn thì đụng phải một người người toàn máu, tuy máu chảy nhiều nhưng người vẫn còn sống, hắn nói tôi là trên núi có con hổ, hắn đánh nhau với hổ nên mới bị thương thế này, còn bảo tôi nhanh đi lên vì con hổ kia cũng bị thương rồi, giờ tôi lên chắc chắn là kiếm được tấm da.”

Đồ tể thở dài: “May mà lúc đó tôi có để ý, không vội đi, giờ nghĩ lại mới thấy giả lúc đó mà đi thì chắc là vào bụng cọp rồi. Người kia toàn máu thế, chắc chắn là bị hổ cắn chết biến thành ma trành rồi!”

“Sao anh biết người đó là ma trành?” Chị Trương vội hỏi.

“Người đó vội vàng bảo tôi lên núi, nhưng lúc đó trời tối rồi nên tôi hơi chần chừ, nhưng hắn cứ hết sức giục tôi, bảo là lên muộn con hổ chạy mất, bấy giờ tôi mới đốt lửa lên cùng. Chú nói xem một người chảy máu khắp người còn đi nhanh như vậy, lúc ấy tôi mới để ý, đi sau hắn ta, rồi chú đoán xem làm sao…” Đồ tể bãi dài giọng: “Tôi thấy có lông hổ dưới y phục rách nát của hắn! Từng cọng lông mọc ra từ vết cào của hổ kia!”

“Sau đó thì sao? Sao anh chạy được?” Khúc Linh Nhi nghe đến mê mẩn tâm thần, vừa run rẩy núp sau Tô Sầm vừa thò đầu ra nghe: “Sau đó con ma trành kia làm sao nữa?”

“Sau đó…” Đồ tể nhấp ngụm rượu: “Sau đó tôi nói là mắc tè, nhân lúc đi thì chuồn luôn.”

“Hầy!” Mọi người trợn mắt.

“Thế còn chưa đủ à? Chẳng lẽ còn muốn tôi đánh nhau với ma trành hay sao?” Đồ tể tức nói: “Đây không phải chuyện kể, là chuyện thật đấy! Nhỡ tôi mà đi với hắn thật thì bây giờ các chú không thấy tôi nữa đâu!”

“Vậy tức là anh chưa nhìn thấy con hổ thành tinh kia, cũng không chắc chắn người nọ có phải ma trành hay không.” Tô Sầm nói: “Tất cả mới chỉ là suy đoán của anh, không có gì để chứng minh hết?”

“Chứng cứ? Chứng cứ gì?” Đồ tể nhíu mày, rõ là không vui: “Có phải quan lớn lên công đường thẩm án đâu, cần chứng cứ gì?”

Tô Sầm nhận ra mình lại quen tật cũ, tự phạt một chén, cười xòa: “Là tôi lỡ lời, xin anh đừng trách.”

Đồ tể rộng lượng phất tay: “Tôi cũng chưa nhìn đến cùng, cũng không trách các chú không tin. Tạm gác lại chuyện này, Lục Gia Trang thì không phải tôi nói láo rồi đúng không? Chỗ đó đúng là rất tà.”

Nghe đến “Lục Gia Trang”, Tô Sầm hứng chí lên ngay tắp lự. Cậu ngẩng đầu đợi đồ tể nói tiếp, lại thấy từng khuôn mặt có vẻ khó xử, không ai muốn cất lời nữa.

Vậy cũng có nghĩa Lục Gia Trang còn đáng sợ hơn cả hồ thành tinh, ma trành.

Tô Sầm bèn lên tiếng trước: “Lục Gia Trang cũng có ma quỷ sao?”

“Lục Gia Trang…” Thợ rèn tặc lưỡi: “Chỗ đó thật sự rất tà.”

“Tà là tà thế nào?” Khúc Linh Nhi hỏi.

“Lục Gia Trang, làm quan tài.” Chị Trương nói nhỏ: “Nhà nào cũng làm quan tài hết, trước cửa từng hộ nhà trong thôn đều có một cỗ quan tài, nhưng quan tài của họ thì chưa từng bán cho người khác, cũng không biết bán đi đâu hết.”

“Trước đây có nhà nọ có người mất, lúc ấy tiệm quan tài khắp xung quanh đây đều bán hết, hết cách đành phải đến Lục Gia Trang mua. Kết quả chú đoán xem… cả thôn đó không một bóng người!” Chị Trương vuốt ngực bình tĩnh lại: “Dù đến thôn khác có không thấy ai thì cũng có thể là mọi người đi đâu đó thôi, nhưng trong thôn này không có lấy một tiếng gà gáy chó sủa, im phăng phắc, y như thôn hoang. Lúc đó cũng sắp tối rồi nên người kia mới nghĩ ở lại một đêm mai hẵng đi. Cuối cùng thì sao, nửa đêm hắn tỉnh dậy nghe tiếng tiếng động, mở mắt ra nhìn suýt thì chết khiếp! Người của Lục Gia Trang trèo ra từ từng cỗ quan tài, nhóm lửa nấu cơm, cười nói vui vẻ, không khác gì mọi ngày! Người nọ trốn trong bụi cỏ run rẩy cả đêm, sáng hôm sau khi hắn đi ra thì lại không có ai hết! Mấy người đêm qua biến mất tăm! Mà tên đó cũng gan lắm cơ, còn dám cả mở quan tài ra nhìn, chú đoán xem hắn thấy cái gì?”

Tô Sầm không đáp lại, Khúc Linh Nhi đã bắt đầu run: “Gì… gì cơ? Thi thể?”

“Giá là thi thể đã may.” Chị Trương nói: “Chả có gì hết, một cỗ quan tài rỗng, bên trong còn chẳng có mẩu xương nào! Chú nói xem ban ngày thôn họ làm sao vậy? Rồi đến đêm từ đâu chui ra?”

“Chẳng… chẳng lẽ cả thôn cùng là ma hả?” Khúc Linh Nhi run cầm cập: “Thế thì đáng sợ quá.”

“Còn làm sao nữa?” Chị Trương nói: “Từ đó về sau không ai dám đến Lục Gia Trang nữa, cũng không thấy người thôn họ đi ra, con đường duy nhất vào thôn thì bị cỏ dại lấp mất rồi, bao năm không có ai đi nữa.”

“Con đường đó ở đâu?”

Mọi người cả kinh, nhất loạt nhìn sang Tô Sầm, chị Trương dò hỏi: “Thầy thuốc Lý, chú muốn vào Lục Gia Trang?”

Tô Sầm khẽ cười: “Chẳng qua hỏi đại một câu thôi, chưa chắc sẽ đi.”

“Đường thì không có tìm, đi thẳng theo chân núi Nhặng là được, nhưng tuyệt đối không thể đến đó đâu, đi là chết đấy!”

Tô Sầm nhướng mày: “Sao thế? Trước người kia không về?”

“Về thì có về.” Thợ rèn lắc lư nói: “Nhưng không bao lâu thì cũng chết, nói ra lại chả sợ khiếp hồn. Ly kỳ hơn là hôm sau khi người kia chết, trước cửa nhà còn xuất hiện một cỗ quan tài, người nằm sẵn bên trong luôn, hỏi người nhà mới vỡ ra là chả có ai mua quan tài hết, cũng không có ai tặng quan tài, cỗ quan tài đó cứ im ỉm xuất hiện trước cửa nhà họ, không ai biết nó từ đâu tới.”

“Hù chết người ta còn tặng kèm quan tài, cũng tình cảm đấy nhỉ?” Tô Sầm cười, nói: “Nói vậy không phải toàn bộ quan tài thôn họ đều được đưa đi bằng cách đó chứ?”

Cả đám người tái mặt, đều bị trò đùa của Tô Sầm dọa.



Đêm đó đi ngủ, ánh trăng vằng vặc bên ngoài làm Tô Sầm mất ngủ, thế là cậu ngồi luôn dậy ngẫm nghĩ, tiện cho tỉnh rượu.

Không ngờ Khúc Linh Nhi cũng không ngủ được, thấy Tô Sầm dậy, y cũng ngồi dậy theo: “Tô ca ca cũng sợ không ngủ được à?”

“…” Tô Sầm bất đắc dĩ: “Tôi dậy suy nghĩ.”

“Tôi cũng đang nghĩ mà.” Khúc Linh Nhi nghiêng đầu: “Huynh nói xem ma trành có phải thật không? Cả quan tài trong Lục Gia Trang là thế nào nữa?”

Tô Sầm ngồi trong tối trợn mắt, thật lòng không hiểu nổi lá gan của Khúc Linh Nhi có bằng này sao ban đầu lại dám đi ám sát Lý Thích nhỉ? Không phải chưa đến được trước mặt Lý Thích đã bị dọa chết rồi đấy chứ?

Khúc Linh Nhi thấy Tô Sầm ngó lơ mình, bèn tìm chuyện mà nói: “Tô ca ca nghĩ gì đấy?”

“Lục Gia Trang.”

Khúc Linh Nhi bĩu môi, cứ tưởng Tô ca ca ghê gớm hơn mình bao nhiêu chứ, cũng sợ như nhau đấy thôi.

“Cậu còn nhớ vụ án Lục Tiểu Lục tôi từng nói với cậu không? Vụ án đó cũng xảy ra ở Lục Gia Trang.”

Khúc Linh Nhi sửng sốt: “Lục Gia Trang đó và Lục Gia Trang này là một sao? Tên này phổ biến quá, chắc là không ít chỗ trùng đâu nhỉ?”

“Cậu còn nhớ thi thể có vết rạn trên xương đùi nhìn thấy ban ngày không?” Tô Sầm hỏi.

Khúc Linh Nhi gật đầu.

“Năm xưa Lục Tiểu Lục từng bị đánh gãy một chân vì đẩy tiểu hầu gia phủ Định An Hầu xuống nước.” Tô Sầm híp mắt: “Tôi nghi thi thể lúc ngày là của Lục Tiểu Lục.”

“Sao… sao trùng hợp vậy?” Khúc Linh Nhi trợn mắt há mồm: “Thế sao hắn lại chạy vào hang?” Tô Sầm lắc đầu, lát sau mới nói: “Tôi quyết định ngày mai sẽ đến Lục Gia Trang xem thử.”