Trường An Thái Bình

Chương 143: Mưu tính




Một tay Kỳ Lâm giữ dây thừng, tay còn lại nắm nửa cánh tay Khúc Linh Nhi, dây thừng treo trên vách đá rung lắc một hồi cuối cùng dừng lại.

Kỳ Lâm dùng sức kéo người đến trước ngực, tay hắn đang run, cảm nhận được thân thể trong lòng cũng đang run.

Một chút nữa, một chút nữa thôi… suýt thì hắn đã mất người nọ.

“Kỳ ca ca.” Khúc Linh Nhi như chưa thể hoàn hồn được sau khi thoát khỏi cõi chết, y ngờ ngợ gọi một tiếng, nhìn người đằng trước không chớp mắt.

Kỳ Lâm siết chặt tay: “Lên kia tính sổ với ngươi.”

Y cười rộ lên, đôi mắt hoa đào cong cong, đúng là Kỳ ca ca của y rồi.

Sau đó lại nhíu mày: “Chúng ta lên bằng cách nào đây? Sợi dây này không giữ được hai người đâu.”

Kỳ Lâm tìm một chỗ đặt chân, quấn dây quanh hai người rồi nói: “Ôm chặt.”

Hai tay Khúc Linh Nhi đã ôm chặt hông Kỳ Lâm từ lâu, có bảo y buông y cũng không buông đâu.

Kỳ Lâm kéo dây, ra hiệu cho người phía trên kéo lên, nhưng hắn cũng không hoàn toàn nhờ vào dây thừng mà nhón chân vọt lên không. Hắn đã tìm sẵn mấy điểm mượn lực trên vách đá, nhảy lên liên tiếp mấy trượng. Khúc Linh Nhi trố mắt, dù khinh công của y có tốt hơn nữa cũng không dám làm vậy, lỡ như trượt chân một cái là hết đường quay về. Cũng không biết Kỳ ca ca của y làm thế nào, hắn nhảy trên vách đá như bước trên đất bằng, như thể đã quen thuộc với từng tảng đá ở đây, mỗi lần phát lực đều vừa phải, không thừa không thiếu, vừa đủ đáp xuống tảng đá tiếp theo.

Làm vậy thì không cần dựa vào dây thừng, dây thừng chỉ là một cách bảo đảm, bảo đảm cho họ không đến mức một bước sa chân rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Đến một chỗ thấy không còn chỗ đặt chân nữa, Kỳ Lâm trở tay rút kiếm c ắm vào vách đá, tạm thời làm một chỗ nghỉ ngơi chốc lát.

Dù mưa vẫn như trút nước, cơ thể hai người toàn là nước, Khúc Linh Nhi vẫn có cảm giác chắc chắn Kỳ Lâm đang đổ mồ hôi, y kéo tay áo lau trán cho hắn: “Kỳ ca ca, ta không biết huynh giỏi khinh công vậy đấy.”

Kỳ Lâm khẽ lắc đầu, mắt hướng lên quan sát từng vị trí trên vách đá, cố gắng ngó lơ hơi thở phập phồng cùng hai chân hơi nhũn ra của mình.

Người hắn ôm trong lòng quan trọng hơn cả, nên hắn chỉ có thể thận trọng hơn nữa.



Dây được kéo lên rất nhanh, nhưng lại nhẹ đến lạ, một đám người lấy sức chuẩn bị sẵn tinh thần kéo hai người, không ngờ lại kéo hụt, suýt thì ngã ngửa.

Tô Sầm nhào ra mép vực nhìn xuống, mưa to trút xuống khiến tầm nhìn mơ hồ, hai người lại dán sát vào vách đá, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, cậu chỉ lo nhỡ đâu dây thừng đứt mất, hai người đều không lên được.

May mà tuy cơ thể đung đưa nhưng vẫn vững bước leo lên, Tô Sầm bớt lo, nhưng cũng không dám thả lỏng hẳn mà dặn người để ý kéo dây, đề phòng hai người cần dùng tới.

An toàn lên hơn nửa đường, đến khi đứng trên vách núi thấy rõ thân hình khỏe khoắn của Kỳ Lâm, đoạn dây cuối cùng không có nút thắt, Tô Sầm chậm rãi thở phào, cõi lòng căng thẳng cũng dần được thả lỏng.

Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện, khiến cậu ít nhiều gì cũng thấy hơi bất lực, mất sức, Tô Sầm đứng dậy hít thật sâu, sau đó từ từ thở ra. Mây mù phủ kín trên cao làm cậu hơi khó thở, cơ thể bị mưa xối quá lâu cũng có phần tê dại.

Không ngờ đến cùng vụ án này lại dính dáng đến Ám Môn, Từ Châu đã thế này, thế Tô Châu thì sao? Dương Châu thì sao? Những nơi khác thì sao? Còn bao nhiêu nơi vẫn đang ẩn mình dưới mặt nước tĩnh lặng, chưa bại lộ nữa?

Ám Môn lấy nhiều bạc như vậy để làm gì? Tống Phàm sắm vai trò gì trong những việc này? Tô Sầm day ấn đường, từng vấn đề lũ lượt kéo tới, cậu không ngờ bên trong Ám Môn lại phức tạp rắc rối đến vậy, giống như con giòi bám trong xương âm hồn bất tán, cậu cũng thấy đau đầu thay Lý Thích.

“Hai đứa bé bị sợ rồi, đưa chúng về trước đi.” Thấy việc bên này đã gần xong, Tô Sầm quay đầu nói.

Chú Tào hai tay dắt hai đứa bé, gật đầu với Tô Sầm: “Ơn cứu mạng của người anh em dưới kia  khi về tôi sẽ giáp mặt cảm ơn sau.”

Tô Sầm gật đầu, ánh mắt lại nhìn ra phía sau chú Tào. Hơi nước dày đặc bốc lên từ nơi giao nhau giữa mặt đất và núi non xanh biếc phía xa, Tô Sầm nhíu mày, từ từ nheo mắt nhìn kĩ, cậu cứ cảm giác như có thứ gì đó lại từ từ lại gần từ trong màn sương kia, nhưng lại không thể thấy rõ.

Vừa định quay đi, ánh mắt nhìn xuyên qua màn mưa chợt co lại.

Tô Sầm bất ngờ kéo chú Tào lại, hai đứa bé cũng lảo đảo theo. Ngay giây sau, làn tên vút gió vụt qua bên tai, bắn vào hư không rồi mất tăm mất tích.

Mọi người vội vàng quay lại nhìn.

“Giữ chặt dây thừng!” Tô Sầm hét.

Mấy quan sai đành quay trở lại. Lương Phương bàn giao công việc dang dở xong cũng trở về, nhìn sang cùng Tô Sầm và chú Tào.

Một đám người lại gần họ từ trong màn sương dày đặc, mười mấy người tay cầm cung nỏ, kẻ cầm đầu chính là người họ vừa gặp mặt – Tống Phàm!

Tuy không đông người nhưng ai cũng cầm vũ khí, hiển nhiên không ngang hàng với người chỉ đến cứu người như họ. Mà lúc này Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi vẫn ở dưới, chỉ có chú Tào và Lương Phương có khả năng chiến đấu, không chỉ cần bảo vệ Tô Sầm và hai đứa nhỏ, mà còn cả nhóm quan sai đang giữ dây không thể cử động kia.

Thực lực chênh lệch.

Chú Tào rút điếu thuốc ra, bảo vệ trước hai đứa trẻ.

Tống Phàm bước lên, cười với Tô Sầm: “Tô đại nhân, mới đây đã lại gặp nhau rồi.”

Tô Sầm lạnh lùng nhìn người đang cười toe toét trước mặt, không nói không rằng.

Tống Phàm cũng không giận mà hào hứng quan sát hai đứa trẻ trốn sau lưng chú Tào, gã nhếch mép cười: “Kéo được người lên nhanh vậy à.”

“Thế ai đang ở dưới kia nữa?” Tống Phàm ngó xuống vách núi, bị Tô Sầm bước lên cản lại mới không bằng lòng rời mắt, nói với chú Tào: “Ông sống tồi thật đấy, hai đứa nhóc chịu khổ vì ông, sao ông có thể để người khác chịu phạt thay mình chứ?”

Chú Tào tức giận trợn mắt, vừa định lên tính sổ với Tống Phàm lại bị Tô Sầm cản lại.

Tô Sầm bỏ ngoài tai trò khích tướng của Tống Phàm, lạnh lùng và kiềm chế, nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tô đại nhân, ngươi làm vậy thì chán quá.” Tống Phàm định nhún vai, nhưng một cánh tay bị chú Tào đánh gãy lúc trước không nhấc lên được, gã đành nhướng mày nhìn mọi người: “Ta cũng chẳng có ý gì khác, chỉ qua đây chào hỏi mấy câu, tiện thể gửi các vị đôi lời từ biệt.”

Tống Phàm giơ tay, cung nỏ phía sau đồng loạt giương lên, nhắm vào đám Tô Sầm.

Tống Phàm cười khẩy: “Các ngươi tự nhảy xuống, hay cần ta tiễn một đoạn?”



Tô Sầm nhíu mày nhìn Tống Phàm, sau đó mỉm cười: “Trùng hợp thế, ta cũng muốn hỏi câu này đây.”

Tống Phàm sửng sốt, sau đó vội quay người.

Chỉ thấy một đoàn người đã xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào, ai nấy tay cầm loan đao, thân hình cường tráng, cánh tay phơi ra cuồn cuộn cơ bắp… Là Đồ Đóa tam vệ của Ninh Vương.

Kỳ Lâm ôm Khúc Linh Nhi lên đến nơi, nhận loan đao của mình từ tay Ngột Xích Cáp rồi về vị trí.

Đồ Đóa tam vệ tự động nhường đường, một người cầm ô đi từ phía sau ra, trang phục sang quý, khí thế khoan thai. Tán ô nâng lên phơi bày đôi mắt đen láy bên dưới, đen tối sâu thẳm, như vực sâu không đáy.

Chính là chủ nhân của đàn sói giết người không chớp mắt này – Ninh Vương Lý Thích.

Tô Sầm cười với Lý Thích, sau đó nhìn sang Tống Phàm, trong mắt là ý cười hiếm thấy: “Tự ngươi nhảy xuống hay cần tiễn đi đây?”

Tống Phàm không cười được nữa, gã nhíu mày: “Ngươi đã nói sẽ thả ta đi.”

“Ta cũng từng nói sẽ bắt ngươi trở lại.” Tô Sầm nói: “Nếu ngươi đi ngay từ đầu thì bây giờ đã ra khỏi núi Tê Phượng rồi, không ai bắt được ngươi nữa, chính ngươi nhất quyết muốn chui đầu vào rọ thôi.”

“Ngươi gài bẫy ta?!”

“Chính ngươi không bỏ được cái bẫy đã sắp sẵn này, nhất quyết muốn quay lại xem chúng ta lọt lưới thì đúng hơn, ta cũng chỉ tương kế tựu kế thôi.”

Tống Phàm mím môi, tự biết đuối lý, gã không vùng vẫy vô ích mà giơ tay lệnh thuộc hạ buông cung nỏ, cười với Tô Sầm: “Chúng ta đầu hàng.”

Ninh Vương thong thả bước lên kéo Tô Sầm vào ô, hắn cụp mắt nhìn Tống Phàm: “Xử tại chỗ.”

“Ngươi không thể giết ta.” Tống Phàm lùi lại hai bước, tay nắm chặt kiếm, gã hoảng hốt nói: “Giết ta rồi ngươi không bao giờ biết được sáu mươi vạn lượng kia đi đâu đâu.”

Tô Sầm khó xử nhíu mày. Cậu thừa biết Tống Phàm là mối họa khôn lường, chưa kể đến thân phận bí ẩn khó đoán của gã, chỉ riêng lối xử sự cực đoan đã khiến người ta không thể tha thứ rồi, với tội ác tày trời gã từng phạm phải thì xử tử không hề quá đáng. Nhưng cũng như gã nói, muốn điều tra tung tích số bạc kia thì phải giữ lại Tống Phàm, bắt đầu từ lúc Hoàng Uyển Nhi mất tích, gã lên kế hoạch toàn bộ quá trình nuốt bạc của Từ Châu, e là người trực tiếp tham gia vào vụ việc như chú Tào cũng không cụ thể chuyện này, Tống Phàm càng không thể cho ai biết tung tích của số bạc đó.

Lý Thích lại không suy nghĩ lâu như Tô Sầm: “Sáu mươi vạn lượng thôi, không lấy về được thì bỏ.”

“Ta còn biết chuyện của Ám Môn nữa!” Tống Phàm vội nói: “Ngươi không muốn biết tổng đàn của Ám Môn ở đâu sao? Không muốn biết người đứng sau Ám Môn là ai à? Ta biết hết, ta có thể nói cho ngươi!”

Tô Sầm bỗng hiểu ý của Lý Thích: “Lời ngươi nói nửa thật nửa giả, sao chúng ta biết được ngươi có nói thật không.”

“Ta là người Khai môn, ta biết bí mật quan trọng nhất của Ám Môn.” Bây giờ Tống Phàm không còn đan thư thiết quyển, cũng không có con tin để đe dọa, tính mạng quan trọng gã chỉ có thể thể hiện thành ý: “Ban đầu Khúc Linh Nhi kia bị giết không phải vì biết được bí mật của Khai môn hay sao!”

Mọi người đồng loạt nhìn Khúc Linh Nhi, Khúc Linh Nhi sững sờ, hồi sau mới khẽ gật đầu.

Xem ra Tống Phàm có biết chuyện gì đó thật.

Tô Sầm nhìn lại Lý Thích, hỏi ý hắn.

Lý Thích xoay nhẫn ban chỉ, vẻ nguy hiểm lóe lên trong mắt, mãi lâu sau hắn mới buông tay, ngẩng đầu dặn: “Giết không tha.”

Chân Tống Phàm nhũn ra, suýt ngồi bệt ra đất.

Đến khi Lý Thích đi qua gã mới nói thêm một câu: “Tha cho mạng chó của hắn.”

Đó là một cuộc tàn sát đúng nghĩa, Đồ Đóa tam vệ nổi danh khắp chốn, nhưng Tô Sầm chưa từng trông thấy họ ra tay. Giờ phút này, trong đầu cậu chỉ có một từ lặp đi lặp lại – danh bất hư truyền.

Sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, lưỡi đao sắc lẹm cắt qua cổ, nhiều người còn chưa kịp thét lên đã tóe máu, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ cả vách núi.

Đợi mọi người hoàn hồn đã chỉ thấy thi thể đầy đất cùng bóng lưng rời đi của Đồ Đóa tam vệ. Tống Phàm đứng như trời trồng, đồng tử co lại, hai đùi run rẩy, không thể cử động.