Trường An Thái Bình

Chương 123: Đáy giếng




Tô Sầm choàng tỉnh, người ướt mồ hôi.

Cậu vừa mơ một giấc mơ. Cậu đứng bên vách đá cheo leo mà chẳng hề hay biết, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi ù ù, một bàn tay vươn ra từ trong sương mù kéo cậu đi, dẫn cậu dò đường. Đi mãi đi mãi, bàn tay kia bỗng dưng trùng xuống như bước hụt!

Cậu hoảng loạn không làm được gì hết, cuối cùng bàn tay kia buông cậu ra không kéo cậu theo cùng, hình như trước khi rơi xuống còn kề bên tai cậu nói nhỏ: “Về đi.”

Không còn gì hết, vách núi biến mất, sương mù biến mất, cậu ngồi xổm xuống nhìn chiếc nhẫn ban chỉ trong tay.

Sau đó cậu choàng tỉnh.

Nằm mơ trong chùa không phải chuyện gì tốt lành, lại thêm lời trụ trì nói với cậu lúc chiều tối, cậu cảm giác như muốn chứng minh điều gì vậy. Nhìn gió lạnh thốc vào từ cửa, Tô Sầm vẫn chưa hết sợ, đến khi nhìn sang bên cạnh thì hoàn toàn tỉnh hẳn.

Không thấy Lý Thích đâu nữa!

Họ đã định rằng sẽ hành động vào giờ Tý đêm nay, đợi mọi người trong chùa ngủ say thì ra giếng kia xem. Chẳng qua ban ngày mất sức nhiều quá, trời vừa tối cậu đã bắt đầu gật gù, Lý Thích mới bảo cậu ngủ trước một lúc, đến giờ sẽ gọi cậu.

Thế nên cậu cứ ngủ chẳng biết trời đất gì như vậy, Lý Thích đi lúc nào cậu cũng không biết.

Cơn tuyệt vọng như nhấn chìm cậu trong mơ lũ lượt tràn lên, làm cậu suýt không thở nổi. Tô Sầm cố bình tĩnh lại xỏ giày vào, sang phòng bên gõ cửa.

Khúc Linh Nhi cũng vừa mới dậy, vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ mở cửa cho cậu, Tô Sầm vừa lay y vừa hỏi: “Kỳ Lâm đâu?”

“Không phải là…” Khúc Linh Nhi nheo mắt chỉ ra sau, sau đó từ từ trợn mắt: “Kỳ ca ca đâu?!”

Tô Sầm thoáng yên tâm, có Kỳ Lâm đi cùng hẳn là không có việc gì.

Tô Sầm bảo Khúc Linh Nhi thay đồ, chuẩn bị vào rừng trúc.



Ánh trăng mờ tối, chỉ có lác đác vài ngôi sao. May mà đến đêm không có người canh rừng trúc, nếu không Tô Sầm sợ một mình Khúc Linh Nhi cũng bất lợi trước võ tăng kia.

Trong rừng trúc có sương, càng vào sâu sương càng dày, vừa đến bên giếng đã thấy làn sương bốc lên mù mịt từ dưới lên.

Không ngờ sương khói Thảo Đường trong truyền thuyết lại là thật.

Vào ban ngày nói không chừng đây cũng là thắng cảnh thật, chỉ tiếc giờ là ban đêm, nhìn thế nào cũng thấy giống nơi yêu quái qua lại, càng nhìn càng thấy dị.

Lý Thích và Kỳ Lâm không ở đây.

Hai người ra cạnh giếng, Tô Sầm nhìn xuống, quả nhiên là không thấy gì hết, sau đó cậu ném một hòn đá vào, xác nhận giếng không có nước mới nói với Khúc Linh Nhi: “Chúng ta xuống xem thử.”

“Xuống… xuống dưới á?” Khúc Linh Nhi sợ xoắn cả lưỡi, y dè dặt hỏi lại: “Chúng ta không đợi Vương gia à?”

“Họ về phòng không thấy người tự khắc đến đây thôi.” Tô Sầm thử giật dây thừng, cũng khá chắc chắn, rồi bỗng nảy ý trêu đùa, cậu đưa dây cho Khúc Linh Nhi: “Cậu xuống đi, tôi đứng kéo cho.”

“Hả, tôi á?” Khúc Linh Nhi tái mặt: “Một mình tôi?!”

“Không thì ai kéo cậu lên?”

“Không không không, không được đâu.” Khúc Linh Nhi liên tục lùi lại: “Tô ca ca, không được đâu.”

“Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một lúc.” Tô Sầm quấn dây quanh hông y: “Đi nhanh về nhanh.”

“Tôi… không được đâu, tôi không xuống đâu…” Khúc Linh Nhi cuống quýt tháo dây, cứ như chậm chút thôi là Tô Sầm sẽ đẩy y xuống: “Tôi… tôi đau mông!”

Tô Sầm sửng sốt, sau đó trợn mắt, ngại nói mình cũng đau.

Giằng co mãi không xong, bỗng có ánh lửa lóa lên gần đó, một người hét lên: “Ai?!”

Tô Sầm và Khúc Linh Nhi tức thì bặt tiếng.

Ánh lửa từ từ lại gần, quanh đây chỉ có đúng một cái giếng, muốn trốn cũng không có chỗ. Tô Sầm quả quyết không trốn, vẻ mặt tự nhiên, nghiêm túc quan sát người đến.

Một người trọc đầu lại gần, vóc dáng còn cao to hơn võ tăng lúc ban ngày, tính cách cũng nóng nảy hơn, thấy họ hắn mới kinh ngạc… Sao mới đi tiểu có lúc mà đã có hai tên lẻn vào rồi?!

Nhìn lại mới thấy người đi trước còn bình tĩnh hơn cả hắn, bị bắt tại trận còn cười lại được: “Đại sư, chào buổi tối.”

Mãi lâu sau hòa thượng trọc mới hoàn hồn, gầm lên: “Hai người làm gì ở đây?!”

“Chúng tôi đến tìm người.” Tô Sầm nói: “Là một người phụ nữ, họ Hoàng, khuê danh Uyển Nhi, không biết đại sư có từng gặp chưa?”

“Đàn bà cái gì, đây là miếu hòa thượng, không phải am ni cô.” Hòa thượng kia bực dọc phất tay: “Chỗ này là nơi trọng yếu trong chùa, mời hai thí chủ về cho.”

Trông hắn không giống nói dối, Tô Sầm lại hỏi: “Không phải ngày trước chỗ này là thắng cảnh trong chùa sao? Thành nơi trọng yếu từ lúc nào thế?”

“Thí chủ hỏi nhiều vậy làm gì?” Hòa thượng nói: “Mau qua đây, quanh giếng ẩm ướt đừng có ngã đấy.”

Tô Sầm cười, bảo: “Được.”

Nhưng vừa đi hai bước, Tô Sầm bỗng kéo Khúc Linh Nhi thật mạnh, sau chúi đầu xuống giếng.



Lý Thích và Kỳ Lâm đuổi theo người áo đen đến Tàng Kinh Các.

Tầng hai của Tàng Kinh Các vẫn còn ánh sáng le lói, ánh lửa chớp tắt, không thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Lý Thích nói: “Ngươi canh ngoài cửa, ta vào xem.”

Kỳ Lâm nhíu mày: “Vương gia, tôi đi!”

Lý Thích giơ tay ngăn hắn lại: “Đưa dao găm cho ta.”

Kỳ Lâm mím môi, chỉ đành rút dao găm bên hông ra đưa Lý Thích.

Lỳ Thích nắm chặt dao găm mở cửa ra, cánh cửa cũ kĩ khẽ kêu cót két, hắn nhanh nhẹn lách mình vào bóng tối.

Tầng một bày toàn giá sách, trên giá là các loại sách kinh được xếp ngay ngắn. Vừa rồi đã thấy ánh lửa trên tầng hai, Lý Thích không nán lại đây lâu mà nhẹ nhàng lần đến cầu thang, nín thở bước lên.

Vừa bước tới cuối cầu thang đã thấy lưỡi dao lóe lên dưới ánh lửa, người ngồi thiền là trụ trì Tuệ Không, mà phía sau là thanh kiếm đã kề sát cổ lão của người áo đen.

Tức thì, Lý Thích ném con dao trong tay ra va “keng” vào kiếm của người áo đen, ánh lửa tóe ra, con dao sượt qua sườn mặt người áo đen rồi ghim lên song cửa phía sau.

Đồng tử tên áo đen co lại, hắn vội vàng nhìn sang, bắt gặp đôi mắt sâu không thấy đáy kia mới rùng mình.

Con dao kia vẫn còn rung lên ù ù, kẽ ngón tay cầm kiếm của người áo đen tên rần, ai ngờ được Ninh Vương ăn sung mặc sướng trong kinh thành lại có bản lĩnh như vậy?

Lý Thích đã không còn vũ khí trong tay, song hắn vẫn thong dong bước lên từng bước. Hiển nhiên người áo đen cũng nhận ra Lý Thích, cũng biết sự tự tin của hắn từ đâu mà ra… Nơi nào có Lý Thích, chắc chắn sẽ không vắng mặt con sói bên cạnh hắn.

Người áo đen cân nhắc một hồi, sau đó siết chặt kiếm phá cửa nhảy ra.

Lý Thích lao ra cạnh cửa sổ, thấy Kỳ Lâm vừa người áo đen kia đã bắt đầu giao đấu. Hai người đều dùng kiếm, tiếng vũ khí va chạm vào nhau cùng ánh lửa tóe ra trong màn đêm như sấm chớp, hai người đều nhanh nhẹn, kiếm đi như cầu vồng, đánh không phân thắng bại.

Người áo đen thấy tăng nhân trong chùa sắp phát hiện bèn ném đạn khói ra, quay người định chạy.

“Đuổi theo.” Lý Thích nói.

Kỳ Lâm nhận lệnh, đuổi theo hướng người áo đen biến mất.

Lý Thích quay lại, nhìn trụ trì Tuệ Không vẫn ngồi bất động trước bàn, động tĩnh lớn thế này cũng không tỉnh lại, chẳng lẽ là nhập định rồi?

Hắn vỗ vai Tuệ Không, thân hình đang ngồi thiền nghiêng đi rồi ngã xuống.

Lão đã chết từ lâu rồi.



Trước khi Tô Sầm ngã xuống đất thì Khúc Linh Nhi đã kịp kéo dây lại, y thầm nghĩ may mà y phản ứng nhanh, nếu không Tô ca ca của y đã ngã chết rồi. Mà nghĩ lại, Tô ca ca của y buộc dây thừng vào người y lúc nào nhỉ?

Hòa thượng kia thấy vậy cuống lên, vội vàng sáp lại muốn giành lấy dây thừng trong tay Khúc Linh Nhi. Khúc Linh Nhi nào có cho, y kiên quyết canh trước giếng, sợ hòa thượng kia lại gần cắt mất dây thừng.

“Mau, mau kéo hắn lên!”

“Giờ biết sợ rồi hả?” Khúc Linh Nhi hất cằm: “Sao lúc đầu bắt cóc con gái nhà người ta không biết sợ đi?”

“Bà nội ơi!” Hòa thượng lau cái đầu bóng loáng: “Dưới đó làm gì có nhốt cô nương nào, là một đại ma đầu!”

Hông Tô Sầm bị kéo đau nhức, cậu đợi một lúc cho nguôi ngoai rồi mới đứng dậy. Tô Sầm thầm nghĩ, may mà giếng này không sâu, nếu không đợi tên Khúc Linh Nhi chậm chạp kia kéo lại thì cậu gãy eo luôn rồi.

Diện tích dưới giếng không nhỏ, là một hang đá tự nhiên, vừa tối tăm vừa có sương mù, Tô Sầm lấy ống bật lửa trong ngực ra, bật mãi mới có lửa.

Lửa vừa lóe lên, cậu nghe thấy Khúc Linh Nhi đứng trên kia gọi cậu.

“Tôi không sao!” Tô Sầm vừa cởi dây thừng trên hông vừa đáp.

“Hòa thượng nói dưới giếng có đại ma đầu, huynh cẩn thận!”

“Ma đầu cái gì?” Tô Sầm nhíu mày, tay vẫn không dừng lại: “Sao không nói là có yêu quái luôn đi?”

Trong lúc nói chuyện cậu cũng đã tháo xong, Tô Sầm cầm ống đánh lửa đi sâu vào trong.

Khúc Linh Nhi và hòa thượng nhìn nhau.

Một lát sau, hòa thượng kia gục đầu: “Thí chủ à, đại ma đầu đó ghê gớm lắm, thấy người là giết, mấy trưởng lão trong chùa đều bị đánh rồi, cuối cùng trụ trì phải tự ra thu phục rồi nhốt xuống giếng đấy. Thí chủ mau gọi người lên đi, đụng phải ma đầu kia là chết toi.”

Khúc Linh Nhi bán tín bán nghi, vẫn canh chừng miệng giếng không cho ai lại gần, hỏi thử: “Thế huynh nói xem đại ma đầu đó tên gì?” 

“Tên gì?” Hòa thượng xoa đầu: “Hình như là… Tống Phàm!”



Tô Sầm mò mẫm đi sâu vào trong, tuy dưới giếng không có nước song vẫn lầy lội khó đi, ánh lửa từ ống đánh lửa le lói, sương lại dày, chỉ có thể gắng gượng chiếu sáng khoảng cách một thước xung quanh.

Tô Sầm để ý thấy mấy khe nứt rất sâu dưới đất, đám khói này bốc lên từ đó. Như thể bên dưới đang nhốt một con thú dữ, hơi thở nhịp nhàng ra vào, tuy biết rõ không có loài thú nào lớn như vậy nhưng mỗi bước đi Tô Sầm vẫn rất cẩn thận, như sợ đánh thức thứ gì.

Đi sâu vào trong thì những khe nứt cũng mất dần, sương mù tản đi, đến cuối cùng thì không còn nữa.

Tô Sầm cắm ống đánh lửa lên vách đá rồi rũ hết sương trên người, bất chợt một cơn gió lạnh thổi từ đâu tới dập tắt ngọn lửa vốn le lói.

Tô Sầm khựng lại.

Trời tối quá, cậu đã quen với ánh lửa nên khi xung quanh chợt tối sầm, mắt cậu như bị bịt vải đen, hoàn toàn không còn thị giác, chỉ có thể nhận biết sự vật xung quanh nhờ đôi tai.

Hình như có thứ gì đó đang sột soạt lại gần, cậu không nhìn thấy, chỉ có thể giơ tay mò mẫm. Đầu tiên cậu lần đến vách đá, sau đó sờ s0ạng dọc vách đá tìm ống đánh cửa.

Bỗng nhiên, ánh lửa sáng lên.

Sát ngay trước mặt cậu là một gương mặt trắng bệch.