Trường An Nguyệt

Chương 45




Phụ tử.

Buổi sáng ngày hôm sau, thái giám giả tự tay chải đầu cho ta, vẫn có chút không yên lòng: "Người ngươi muốn ta đã sắp xếp xong xuôi, Triệu Đình sẽ đến đón ngươi ở bên ngoài điện Ngọc Thanh, hay là ta đi cùng với ngươi."

"Từ tướng vào cung không tiện." Ta lắc đầu nói: "Buổi sáng cũng phải gặp người quan trọng."

Sau khi phụ hoàng bệnh nặng, Tiểu Chương thị nắm giữ cung cấm, ban bố chiếu lệnh, chỉ riêng hoàng tử công chúa mới có thể vào cung chăm sóc. Từ Quân Dật không chỉ là thái giám giả mà còn là phò mã, không vào được nội viện. Hắn kéo ta lại, không chút che dấu kể lại từng tai mắt hắn bố trí ở trong cung cho ta nghe, thống lĩnh thị vệ ở cổng Thanh Tiêu, thái giám tổng quản ở cung Chiêu Dương, nữ quan ở cục Thượng Nghi, hắn hoạt động ở cung Đại Minh đã nhiều năm, thế lực đã bám rễ rất sâu.

"Tiểu Nghiên," Từ Quân Dật cầm lấy tay của ta, dặn dò, "Không thể mạo hiểm."

Ta biết hắn lo lắng nhưng vẫn kiên trì nói, "Tiểu Nghiên muốn gặp lại phụ hoàng, cũng có chuyện muốn làm rất lâu."

Ta ngồi xe ngựa rời khỏi phủ công chúa, lúc đi ra ta vén rèm xe lên, nhìn thấy tướng quân cấm quân Kim Ngô Vệ mặc thường phục, gã ta đội nón vành, dưới sự dẫn đường của người hầu, bước nhanh vào thư phòng.

Đường Cao Tông khởi công xây dựng cung Đại Minh, trong đó điện Thái Cực là quan trọng nhất. Vật liệu gỗ sử dụng đều là cổ mộc ngàn năm của bình nguyên Quan Trung. Ta vén váy, bước từng bước lên cầu thang bạch ngọc. Ngẩng đầu nhìn lên, dưới bầu trời trong xanh có tường đỏ ngói vàng, bốn con phi long xoay quanh ở góc mái hiên, miệng ngậm bảo châu muốn bay lên tận trời, trải qua trăm năm gió táp mưa sa, mười hai cây cột đỏ thông thiên loang lổ tiếp tục sự trang nghiêm và hùng vĩ của vương triều.

Ta đẩy cửa sơn son ra, một mùi hôi thối và ẩm ướt đập vào mặt. Ngũ công chúa rời đi trước một nén nhang, cung nhân hầu hạ trong điện bị Hứa Trắc lấy danh nghĩa nhiễu loạn tu vi của thánh Nhân đuổi đi.

Trước khi lâm chung, phụ hoàng gần như đến tình trạng chúng bạn xa lánh, thê tử Tiểu Chương thị thờ ơ với hành động của Hứa Trắc, ngóng trông ông sớm ngày về trời; dân chúng hận ông kéo sụp triều Tấn, vụng trộm mắng ông; Từ Quân Dật và Chương Tịch hai quyền thần như nước với lửa không dung hoà lại đạt thành ăn ý ở trên vấn đề sống chết của hoàng đế. Đáng buồn thay nhị tỷ gả xa, người duy nhất xem ông như phụ thân là lục ca đã sớm bị một đứa con khác của ông tự tay đưa xuống suối vàng.

Hứa Trắc quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu hành lễ với ta, ta bước nhanh qua gã, đi tới trước giường phụ hoàng.

Ta đã từng thấy binh sĩ chết trận, bách tính đói khát, cũng từng thấy cung phi sắp chết, mà giờ khắc này, thân thể to béo gần như mục nát trước mắt này chính là phụ hoàng của ta. Cách tang lễ của Lưu quý phi không đến một tháng, thân thể và tinh thần của phụ hoàng đồng thời suy sụp, ông ngủ ở trên long sàng, đôi mắt phảng phất như hai lỗ thủng lớn nhìn thẳng lên trần. Trên tấm chăn gấm long màu vàng có vết ố vàng, long tiên hương cũng không che lấp được mùi tanh hôi của đại tiểu tiện, hoàng đế tôn quý nhất Đại Tấn lấy tư thái chật vật nhất chờ đợi tử vong.

"Thần trí của Thánh nhân không còn rõ, luôn nhắc tới muốn gặp Lưu hoàng hậu." Hứa Trắc nhắm mắt theo đuôi đi theo sau ta, cẩn thận thăm dò nói: "Điện hạ nếu có chuyện quan trọng, trước tiên cho Thánh nhân uống một chén tiên dược đã."

Hứa Trắc sợ ta đa nghi, vội vàng nói thêm: "Lúc các hoàng tử công chúa đến thăm, đều phải cho Thánh nhân uống tiên dược trước."

Ta gật đầu, chỉ chốc lát sau, đạo sĩ từ điện bên bưng tới một bát chất lỏng màu nâu đỏ tanh hôi.

"Đây là cái gì." Ta cau mày, lấy tay áo che mũi.

Hứa Trắc thuần thục nâng phụ hoàng dậy, dùng muỗng ngọc nhanh chóng đút thuốc. Gã vừa dùng đạo bào lau lau khóe miệng phụ hoàng, vừa hướng ta giải thích nói: "Đây là máu luyện chế từ hổ trong rừng cùng tiên nhân cao thọ, thánh nhân chung quy phải chống đỡ qua hôn sự của Thái tử."

Sau khi uống xong chén thuốc, thân thể mập mạp của phụ hoàng đột nhiên co quắp một cái, ông không có cách nào xoay người, miễn cưỡng quay đầu nhìn ta, từ yết hầu phát ra vài tiếng nức nở.

Hứa Trắc khom lưng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hiện tại Thánh nhân không nhận ra ai."

"Ngươi lui xuống trước đi."

Hứa Trắc đi rồi, ta chuyển đến ghế tròn ngồi trước long sàng, lẳng lặng nhìn phụ hoàng. Khi còn nhỏ, ta thường la hét muốn gặp phụ hoàng, Quế ma ma gạt ta "Thánh nhân bận rộn quốc sự, ngày mai sẽ đến Phượng Dương các". Ta đã đợi vô số ngày mai, mãi cho đến khi nhìn thấy phụ hoàng chơi diều bên trong ngự hoa viên với lục ca, lúc đó mới dần dần hiểu được, ta chỉ là một trong mười mấy công chúa không được phụ hoàng coi trọng.

Phụ hoàng kéo ống tay áo của ta, toàn thân run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi là ai?"

Ta lấy khăn tay lau nước miếng trên mặt cho ông, lạnh nhạt nói: "Con là Bát hoàng tử."

"Không có, không có Bát hoàng tử." Ông khó hiểu nhìn ta.

"Có," ta bưng trà lạnh trên bàn cho ông uống, "Con là đệ đệ song sinh của Thái tử."

"Không, không đúng." Phụ hoàng dùng sức đẩy chén trà ra, mồm miệng nỉ non nói: "Song sinh, song sinh, Đại Tấn sẽ diệt vong."

"Một câu nói đùa của Khâm Thiên Giám đã để cho con làm công chúa mười lăm năm, phụ hoàng, nhà Tấn chưa từng diệt vong vì con." Ta đỡ ông ngồi dậy, đưa tay chỉ hướng ngoài điện, khẽ cười nói: "Đại Tấn vong bởi tranh chấp đảng tranh, vong bởi những chính sách khắc nghiệt, vong bởi sài hổ ở khắp nơi, vong bởi chính phụ hoàng."

Ông vùng vẫy tránh thoát khỏi tay của ta, thần trí lần nữa lẫn lộn, không ngừng hô tên mẫu hậu: "Phức Vi, Phức Vi, nàng tới đón trẫm sao..."

Ông từng coi trọng mẫu hậu của ta, nhưng lại vứt bỏ công chúa mang huyết mạch Chương gia như giày rách, ta lấy chiếu thư ra, đặt ở trước mặt ông: "Phụ hoàng còn nhớ Phục Thắng không?"

Thịt mỡ toàn thân ông run rẩy, bất lực cuộn mình ở bên trong long sàng, chất vấn: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta thay ông đắp chăn gấm, thấp giọng nói nhỏ: "Phụ hoàng hồ đồ rồi, Trấn Bắc tướng quân Phục Thắng đánh bại Nhu Nhiên, phong sói Cư Tư, đây là chiếu thư phong thưởng của Phục Thắng."

"Phục Thắng, Phục Thắng không chết?" Ông dùng sức nắm lấy tay ta.

"Đúng vậy, không chỉ có Phục Thắng không chết, cải cách Thiên Tụng của phụ hoàng cũng thuận lợi thi hành," Ta đặt tay ông vào trong chăn gấm, nghiêm túc nói, "Dân chúng đều tán dương Thánh Chủ phục hưng."

"Vừa rồi, ngươi nói nhà Tấn diệt..." Ông giống như đã tiêu hao hết sức lực, không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Đó là nhi thần dỗ dành người thôi, phụ hoàng, ngọc tỷ ở nơi nào?"

Ông đau khổ nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ ván giường bên ngoài. Ta hiểu ý đẩy đệm chăn ra, xốc ván giường lên nhìn, quả nhiên là ngọc tỷ. Ông phớt lờ ta, vì Chương gia mà giận chó đánh mèo ta, thậm chí còn nguyện ý gả ta cho "thái giám" để bù đắp áy náy của ông đối với bằng hữu, mà ta lại lừa lấy ngọc tỷ trước khi ông lâm chung, thật sự là phụ từ tử hiếu.

"Tiểu Nghiên," Một giọt nước mắt màu vàng sẫm rơi xuống mu bàn tay ta, phụ hoàng cố gắng chống đỡ thân mình, nước mắt doanh tròng, "Đây là trẫm nợ con và Giám Minh."

Thân hình ta khựng lại, trâm cài trên búi tóc hơi lay động, ta lấy khăn lụa ra, cúi người cẩn thận lau nước mắt cho ông, đây là khoảng thời gian phụ tử ta thân mật nhất từ khi ta bắt đầu biết chuyện đến nay.

Trong điện Thái Cực, Hứa Trắc quỳ gối cách cửa chính không xa, không dám ngẩng đầu.

"Từ lúc từ biệt ở cung Chiêu Dương," Ta đi đến trước mặt Hứa Trắc, đưa tay bảo gã đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Hứa đạo trưởng có khỏe không?"

Có lẽ là do lời đồn đại Kim Phượng mà Hứa Trắc rất coi thường các hoàng tử công chúa khác, nhưng đối với ta lại rất cung kính, gã đứng lên đứng ở bên cạnh ta, cúi đầu nói: "Có thể được điện hạ ân cần thăm hỏi một câu, đã là tam sinh hữu hạnh* của tiểu nhân."

(*Thành ngữ: trải qua ba đời ba kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc)

"Chuyện Từ tướng giao cho Hứa đạo trưởng làm rất tốt, chỉ là..." Ta dừng một chút, nghiêng người nhìn về phía gã: "Chuyện mà ngươi nói..."

Hứa Trắc lại tới gần ta một chút, thề thốt: "Tiểu nhân không dám có một câu nói dối, Kim Phượng là thiên mệnh của điện hạ."

"Cái gì gọi là thiên mệnh, bổn cung lớn lên ở nội viện, không nhìn thấu thiên cơ này." Ta thở dài một hơi: "Không biết Hứa đạo trưởng có thời gian truyền đạo giải thích nghi hoặc cho bổn cung không?"

Hứa Trắc kích động, không cẩn thận đụng phải ống tay áo của ta, dưới ánh mắt không vui của ta, vội vàng quỳ xuống dập đầu, "Tiểu nhân nguyện vì điện hạ đầu rơi máu chảy."

Ta không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, nhìn chung quanh một vòng đại điện trống trải, thấp giọng nói: "Hoàng tử công chúa trong điện Thái Cực lui tới bất tiện, không bằng Hứa đạo trưởng theo bản cung đi đến Phượng Dương các?"

Hứa Trắc chần chờ một lát, cũng không đáp ứng. Trong lúc phụ hoàng bệnh nặng, gã đã lấy cớ luyện đan, đề bạt không ít người mang đến từ ngoài cung, trong đó có đầu lĩnh đội thị vệ canh gác điện Thái Cực. Gã tự biết mình đắc tội không ít người, bình thường cũng không dễ dàng rời đi.

"Thì ra Hứa đạo trưởng lo lắng cho phụ hoàng." Ta giả vờ như không biết băn khoăn của gã: "Vậy ngày khác bổn cung lại đến bái phỏng."

"Điện hạ chờ một lát." Hứa Trắc quyết tâm, từ dưới đất bò dậy đuổi theo ta, "Cho tiểu nhân dặn dò tiểu đồng mấy câu."

Ta bảo cung nữ canh giữ trước điện Thái Cực, tự mình dẫn Hứa Trắc đi về phía Phượng Dương các. Gã thấy ta để lại cung nữ cũng yên tâm không ít, định bắt chuyện với ta: "Điện hạ có muốn biết ai là Chân Long không?"

Ta thản nhiên cười, chỉ vào hình rồng trên bức tường thành: "Từ tướng chính là Chân Long đúng không."

Hứa Trắc hoảng hốt chốc lát, không dám nhìn thẳng vào mặt của ta, ấp a ấp úng mở miệng nói: "Công chúa đã biết, cần gì phải may áo cưới cho người khác, sau này thay đổi triều đại, hắn, hắn không tránh được chuyện hậu cung ba ngàn giai nhân."

Ta không trả lời, nhìn về phía ao Thiên Lý cách đó không xa, mặt nước sóng gợn lăn tăn, dưới lá sen cất giấu đàn cá chép vàng trốn ánh mặt trời, đã không còn công chúa nghịch ngợm ném đá về phía chúng nó.

Sau khi ta xuất giá không có công chúa nào khác sống ở Phượng Dương các, nơi này có vẻ lạnh lẽo yên tĩnh. Ta đẩy cửa lớn ra, đưa tay mời Hứa Trắc đi vào chính điện, "Trong điện không có người, mong Hứa đạo trưởng chỉ điểm đôi chút."

"Đan dược và Quan Tinh là do Chương đại nhân và Từ Tướng an bài, nhưng mà đối với điện hạ, thần không dám nói dối một câu, Kim Phượng..."

Thấy gã đã buông lỏng, ta lập tức đóng cửa lớn lại, tay phải giơ cao làm một tư thế bổ chém, trong ánh mắt khó hiểu của Hứa Trắc, sau một khắc cung nữ thái giám mai phục đã lâu trong điện đồng loạt xông lên, trong tay cầm gậy gỗ đánh vào trên người Hứa Trắc.

Các cung nhân chịu sự ức hiếp của gã đã lâu, ra tay hung ác chiêu nào cũng trúng chỗ yếu hại, người đi đầu đá một cước trúng ngực Hứa Trắc, gã lui ra phía sau vài bước liều mạng giãy dụa, không thể tin nhìn về phía ta, trong miệng hô to: "Kim Phượng, điện hạ..."

Gã còn chưa nói xong đã bị một cung nữ phía sau đánh trúng cột sống, Hứa Trắc loạng choạng quỳ rạp xuống đất, thái giám bên cạnh nhanh chóng đè bả vai gã lại, dùng vải bẩn bịt miệng gã.

"Bổn cung biết, ngươi và đạo đồng đã bàn giao nơi đi, yên tâm, Triệu công công của Tư lễ giám lúc này đã giải quyết hắn rồi, về phần ngươi," Ta rút ra trường kiếm, đặt ở bên cổ gã, lạnh lùng nói, "Yêu Đạo, ngươi gây họa triều cương, xúi giục phụ hoàng xây dựng nhiều công trình lớn, bắt dân chúng vô tội thí nghiệm thuốc, tam pháp ti không động được ngươi, các hoàng tử công chúa không làm gì được ngươi, hôm nay bổn cung sẽ tự tay giết ngươi để an ủi linh hồn người vô tội chết oan!"

Hứa Trắc là bí mật hoàng thất, phủ định gã chính là phủ định phụ hoàng, quan phủ tầm thường bắt không được gã, hoàng thân quốc thích sợ hãi gã, Từ Quân Dật và ngoại tổ không muốn quản gã, nhưng ta không phải bọn họ.

Trường kiếm đâm vào tim Hứa Trắc, gã run rẩy vài cái rồi ngã trên mặt đất, lưu lại một bãi máu tươi ở tiền sảnh Phượng Dương các. Hai mắt gã dữ tợn nhìn ta, chết không nhắm mắt.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta tự mình ra tay giết người, cũng không hề hoảng loạn như trong tưởng tượng. Ta ngồi xổm xuống, dùng đạo bào của gã lau vết máu trên kiếm, để thái giám thử hơi thở của gã.

"Dọn dẹp sạch sẽ nơi này sau đó ném hắn vào trong giếng, dùng tảng đá lớn đè chết." Ta bình tĩnh phân phó, "Nếu người bên ngoài có hỏi, cứ nói Hứa đạo trưởng phi thăng."