Trường An Nguyệt

Chương 18




Khi ở cung Đại Minh ta cũng giống như các nương nương trong cung, tổ yến nhân sâm không rời miệng, vậy mà từ ngày thứ ba hành quân, ta đã có thể bẻ bánh bột ngô ngâm vào nước để ăn mà sắc mặt vẫn không thay đổi.

Từ Quân Dật có rất nhiều mứt trái cây bảo quản, hạt thông, táo tàu vàng và các món ăn vặt khác, thỉnh thoảng hắn cho ta vài miếng. Trên xe ngựa, ta ngửi thấy mùi mật ong, muốn tìm hắn đòi thêm một quả táo tàu.

"Không còn nữa," Từ Quân Dật đưa tay về phía ta, "Tiểu Nghiên ăn hết rồi."

"Lừa người, hôm qua ngươi cũng nói như vậy." Ta lợi dụng lúc hắn không chuẩn bị lao vào trên người hắn, lục lọi trong ống tay áo và túi thắt lưng.

Hắn giấu ở chỗ bí mật đến nỗi ta không những không tìm thấy đồ ăn vặt mà còn vô tình chạm vào chỗ không nên chạm, khiến bản thân rất xấu hổ.

"Sao ngươi có thể như vậy..." Ta rúc vào góc xa nhất trong xe ngựa, nhỏ giọng phàn nàn, từ khi biết hắn là thái giám giả, ta không còn dám tùy hứng làm bậy như trước nữa.

Từ Quân Dật lý luận với ta một cách nghiêm túc: "Là Tiểu Nghiên hung hăng, giương nanh múa vuốt, kẻ xấu đi cáo trạng trước..."

Ta mở to mắt phản bác: "Tiểu Nghiên vô tội, chỉ vì táo tàu vàng nên mới ra tay. Ngươi không thể như vậy..."

"Tiểu điện hạ xấu hổ không nói được lời nào à?" Từ Quân Dật bế ta lên đùi hắn, lòng bàn tay ấn vào bụng dưới của ta, "Tiểu điện hạ và thần đã ngủ với nhau rất nhiều lần, hiện tại đã sớm không còn trong sạch. Nếu là ở dân gian, từ lâu đã thành hôn có một tổ tiểu Ly nô rồi."

Ta mở miệng, sửng sốt hồi lâu mới hiểu ý hắn, xấu hổ đến mức ước gì mình có thể trở thành một viên gạch trên bức tường thành biên giới. Từ Quân Dật khinh người quá đáng, bổn điện hạ không thể nhịn được nữa, ở trong lồ ng ngực của hắn hết cào lại cắn.

"Tiểu Nghiên ngoan, để ta ôm ngươi một lúc." Từ Quân Dật vỗ nhẹ lưng ta. Mấy ngày nay, ban ngày hắn phải xử lý bản báo cáo trong quân của Kế Trấn và tấu chương do Tư lễ giám gửi đến, ban đêm thì phải diễn tập trận chiến với Nhu Nhiên trên bàn cát, hiếm có thời gian thư giãn như vậy.

Thấy hắn đưa ta ra khỏi cung, ta rộng lượng không truy cứu nữa, để hắn ôm chặt ta vào lòng.

"Tiểu Nghiên thơm quá, ngươi dùng son phấn à?" Từ Quân Dật vùi đầu vào cổ và vai ta, không ngừng hít ngửi.

"Trên đường hành quân lấy suối núi rửa mặt, lấy đâu ra son phấn?" Ta cúi đầu, hai tay không ngừng đẩy hắn ra, "Trong cung của Tiểu Nghiên cũng không dùng những thứ đó."

Từ Quân Dật nói đùa: "Thanh thủy xuất phù dung (*)."

(*): Hoa sen mọc từ đầm nước trong.

Ta nghiêng người, hờn dỗi quay về toa xe, thấp giọng nói: "Tiểu Nghiên là nam nhi, Từ tướng biết mà."

Thời gian tươi đẹp trôi qua rất nhanh, Đỗ Nhược Phong bước tới nhắc nhở hắn, Sư Tử Dụ đang ở phía trước. Có rất nhiều con đường nguy hiểm thuộc quyền quản lý của Kế Trấn, Đường Văn Đào đã mất Vĩnh Bình và Tam đồn, đồng thời dẫn theo người hầu và quân biên cương còn lại rút lui về Sư Tử Dụ.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một vị quan lại độc đoán xảo trá, đầu trâu mặt ngựa, không ngờ có trinh sát trong quân đến báo cáo, Đường Văn Đào đã quỳ xuống trước cổng thành chào đón.

Ta đi theo Từ Quân Dật ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy có khoảng hai mươi, ba mươi nam nhân đang quỳ trước cổng thành, người cầm đầu chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ võ phục màu đỏ thẫm, cởi chiếc mũ màu đen ra đặt ở bên cạnh hô to: "Tội thần Đường Văn Đào cùng với hai mươi tám phó tướng, tham mưu tướng quân du kích, cung kính nghênh đón thiên sứ."

Khi nhìn thấy chúng ta xuống xe ngựa, Đường Văn Đào bật khóc, không ngừng quỳ lạy Từ Quân Dật: "Văn Đào ngã xuống, không thể không chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình."

Phó tổng binh Đại Mẫn ở bên cạnh cũng quỳ xuống tạ lỗi với Từ Quân Dật: "Đường tổng binh muốn sống chết cùng người dân trong thành, là hạ quan khuyên tổng binh lấy đại cục làm trọng, dọc đường đi đã giết rất nhiều người lấy không ít đầu của mấy tên man rợ."

Từ Quân Dật bước nhanh về phía trước, tự tay đỡ Đường Văn Đào đứng dậy, gọi danh tự của gã: "Hi Thần thủ vững Kế Trấn trăm ngày, thực sự là một quan tốt trung thành của Đại Tấn, không cần phải làm đại lễ này."

Ta bối rối không dám nói gì, cúi đầu đứng sau Từ Quân Dật, dư quang quan sát Đường Văn Đào, gã có lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ sáng sủa, vai phải, tay trái, và phía sau đầu bị thương nhiều chỗ, trông thật sự giống như liều mạng chiến đấu đến chết.

Từ Quân Dật đội chiếc mũ quan cho gã, đau xót nói: "Man rợ Nhu Nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Hi Thần chịu khổ rồi."

Đường Văn Đào giới thiệu cặn kẽ tình hình binh mã trong thành cho Từ Quân Dật, vừa cung kính vừa không quên rơi vài giọt nước mắt: "Hạ quan không sợ Từ tướng đùa giỡn, hạ quan quanh năm ở biên giới sống ăn cơm trong quân, xem họ như huynh đệ, tận mắt chứng kiến ​​họ bị bọn man rợ tàn hại, thật sự chỉ muốn ra ngoài chiến đấu với Nhu Nhiên."

Từ Quân Dật khen ngợi: "Hi Thần cao nghĩa, Từ mỗ mặc cảm không bằng."

Hai người thân mật trò chuyện một lúc, Đường Văn Đào đề nghị: "Từ tướng đi đường mệt mỏi, không bằng đi theo hạ quan vào thành nghỉ ngơi trước. Chỉ tiếc là Sư Tử Dụ bây giờ quá bừa bộn, không thể chứa được hàng ngàn quân mới. Đợi hạ quan thu dọn nơi ở của mình rồi sẽ đến đón Đỗ tổng binh."

"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ." Từ Quân Dật tựa hồ cũng không để ý, giơ tay gọi Đỗ Nhược Phong tới, bảo hắn ta tối nay cắm trại ở ngoài thành, lại chọn thêm tám thương binh, chỉ vào ta nói: "Nhan công công là thiếp thân của ta, ta nhất định phải dẫn theo, những binh lính này đã quen với công việc thường ngày cho nên cũng sẽ cùng theo vào thành."

Ta cưỡi ngựa đi theo Từ Quân Dật, đường phố vắng tanh, cửa nhà của người dân trong thành đóng kín, thỉnh thoảng có lính tuần tra đi ngang qua, điều kỳ lạ là trên những cánh cửa này không có dán Quan nhị gia quen thuộc mà lại là một vị tướng cầm một cây Phương Thiên Hoạ Kích.

"Đây là tướng quân Phục Thắng. Người dân trong trấn luôn hoài niệm tướng quân Phục Thắng." Đường Văn Đào chú ý đến ánh mắt của ta, lại bắt đầu khóc: "Hạ quan từng là du kích dưới quyền tướng quân Phục Thắng. Nói một điều đau lòng, tướng quân chết oan uổng!"

Mặt Từ Quân Dật tỏ vẻ cảm động, "Phục Thắng tư thông với địch bán n ước xem như đã kết thúc, Hi Thần cũng không sợ bị liên lụy."

Đường Văn Đào thành thật nói: "Hạ quan chỉ là võ giả, không hiểu âm mưu, chỉ biết sẽ không quên chủ cũ của mình."

Ta nhạy bén phát hiện tay trái của Từ Quân Dật buông xuống bên cạnh, nắm chặt thành nắm đấm, như thể đang cố gắng để kiềm chế gì đó. Trong lòng ta chợt động đi đến bên cạnh lặng lẽ nắm lấy tay hắn, ngón tay ta vừa chạm vào, hắn đã trở tay nắm lấy. Ngoài mặt, hắn và Đường Văn Đào đang trò chuyện vui vẻ, nhưng dưới ống tay áo, những ngón tay của hắn đan xen với ngón tay của ta.

Tiệc chiêu đãi được bố trí ở tạm thời trong phủ tổng binh, Từ Quân Dật ngồi ở vị trí đầu, ta ngồi bên cạnh, phía sau có tám tân binh. Trước khi ngồi vào bàn, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Đừng động vào bất cứ thứ gì. Trở về đút táo vàng cho Ly nô ăn."

Ta tự động bỏ qua nửa câu sau, trong lòng rất ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của hắn, nhưng cũng có chút lo lắng, làm sao có thể thoát ra khỏi hang ổ của người khác trong khi chỉ có chín người có thể chiến đấu.

Thói quen ăn uống của Kế Trấn cũng giống như thói quen của những người du mục, trên bàn bày đầy thịt cừu nướng, heo sữa quay, bánh mì bột mỏng và rượu đầu dê, Đường Văn Đào khiêm tốn nói: "Ở trong trấn th ô tục không tinh tế như trong cung, xin Từ tướng thứ lỗi."

Từ Quân Dật mỉm cười đứng dậy, nâng ly chúc rượu Đường Văn Đào rồi lén đổ rượu xuống đất.

Sau ba vòng uống rượu, Từ Quân Dật giả vờ say cố tình mắng thịt cừu trên bàn có mùi nồng, mùi vị không ngon miệng.

Đường Văn Đào vừa ra lệnh cho thị nữ dọn thức ăn và rượu ra ngoài, vừa yêu cầu thuộc hạ mang một chiếc hộp gỗ rộng một mét vào.

"Đây là tấm lòng hiếu kính của hạ quan với Từ tướng." Vừa nói, gã vừa mở chiếc hộp gỗ ra, đúng như dự đoán, bên trong chứa đầy vàng.

Từ Quân Dật giống như không nhìn thấy tiếp tục nói chuyện với phó tổng binh Đại Mẫn ngồi bên trái. Đường Văn Đào đã quen với cảnh tượng này nên sắp xếp người khiêng vàng về phòng chúng ta nghỉ ngơi.

Đường Văn Đào và phó tổng binh Đại Mẫn nhìn nhau, đóng cửa lớn lại, vỗ tay ba tiếng, từ phía sau tấm bình phong có một cô nương trẻ tay cầm đàn tỳ bà bước ra, băng cơ ngọc cốt, nét mặt thanh tú, đôi mắt đẹp vừa nhìn đã thấy yêu.

"Nàng có ba tỷ muội, hạ quan sai người đến Giang Nam chọn mua họ, mời ma ma đến dạy dỗ cẩn thận, không thua kém gì những tiểu thư khuê các khác. Đại tỷ giỏi thư pháp, chữ viết rất tốt, bây giờ đang hầu hạ Th ân thủ phụ; nhị tỷ chuyên múa, có thể múa bản Vũ Y Nghê Thường đã thất truyền, bị Chương thái phó nhận làm di nương; tiểu muội giỏi đàn tỳ bà, võ tướng chúng ta không biết gì về âm luật, nên ở lại đây cũng sẽ mai một nàng, hay là Từ tướng dẫn nàng về Trường An đi."

Trong lòng ta chấn động, ngoại tổ Chương Tịch là lãnh tụ thế gia có danh tiếng, thường ngày tiên phong đạo cốt, làm sao ông có thể nhận một thiếu nữ gầy gò về làm thiếp?

Từ Quân Dật chắp tay cười nói: "Hay lắm, cứ như vậy, ta một thái giám trở thành muội phu của thủ phụ và thái phó."

"Lòng hiếu tâm của hạ quan đối với Từ tướng có trời đất chứng giám." Đường Văn Đào nghe thấy ý mỉa mai liền vội vàng kéo thiếu nữ đàn tỳ bà quỳ xuống nhận tội, "Nàng có thể đi theo bên canh Từ tướng làm thị nữ quét tước nhà cửa đã là phúc khí lớn, nói mau có phải là muốn đi theo Từ tướng không."

Nữ hài tội nghiệp này mới mười hai, mười ba tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả ta, nàng bị Đường Văn Đào nhấn đầu xuống đất quỳ lạy, rơi nước mắt nói rằng nàng sẵn sàng hầu hạ Từ tướng. Ta không nhịn được kéo tay áo Từ Quân Dật.

Hắn nắm tay ta ở trước mặt mọi người, mỉm cười với Đường Văn Đào: "Hi Thần hiểu lầm ta rồi."

Đường Văn Đào theo ánh mắt của hắn nhìn ta, chợt nhận ra: "Thì ra Từ tướng đã có một mỹ nhân tuyệt sắc ở bên cạnh, chả trách lại không thích nàng."

Ta không vui, ở dưới bàn đá Từ Quân Dật.

Đường Văn Đào vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nịnh nọt: "Lần đầu tiên nhìn thấy Từ tướng ở cổng thành, hạ quan có cảm giác gần gũi như phụ thân mình, không biết có may mắn được làm nghĩa tử của Từ tướng hay không, hạ quan nhất định đi theo làm tùy tùng, phụng dưỡng cẩn thận."

Ta nhìn Đường Văn Đào khoảng bốn mươi tuổi, lại nhìn Từ Quân Dật mới tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu, quả nhiên là tên không biết liêm sỉ đến chó cũng không thể sánh được.

Từ Quân Dật ôm ta vào lòng, dáng vẻ vờ như say mê tửu sắc, "Phùng Giám Chính của Khâm Thiên Giám nói ta một năm chỉ có thể nhận sáu nghĩa tử. Đáng tiếc, năm nay đã đủ rồi."

Đường Văn Đào quỳ trên mặt đất nhanh chóng nói: "Hạ quan nhận Từ tướng làm gia gia cũng được."

Ta và Từ Quân Dật bước đến trước mặt Đường Văn Đào, khinh thường nói: "Đáng tiếc ta lại không muốn nhận người cháu này. Đường tướng quân chắc đã nhận không ít tổ tiên của Nhu Nhiên phải không."

Trong phòng ồn ào nhất thời im lặng, các tướng du kích xung quanh đặt ly rượu xuống, nhìn Đường Văn Đào chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

"Một tên thái giám, cho ngươi một chút mặt mũi." Gã vứt bỏ diễn xuất hiếu tử từ tôn, phủi bụi trên đầu gối, chậm rãi đứng dậy, khinh thường nói: "Từ chưởng ấn, để ta nhắc nhở ngươi một câu, lính mới của ngươi còn ở bên ngoài thành."

Từ Quân Dật kề đao lên cổ Đường Văn Đào: "Đường tướng quân, chúng ta có thể thi xem ai nhanh hơn."

Vừa dứt lời, khoảng hai mươi tướng lĩnh Kế Trấn đã rút kiếm chĩa vào Từ Quân Dật và ta.

"Đừng sợ," Từ Quân Dật thấp giọng trấn an, "Ta sẽ bảo vệ Tiểu Nghiên."

Đường Văn Đào cười lạnh nói: "Thật xin lỗi, thái giám ngươi không dám ra tay, ta khuyên ngươi nên cầm lấy vàng, mang theo con thỏ bên cạnh ra khỏi thành, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra."

Tay phải Từ Quân Dật cầm thanh đao, tay trái vuốt v e lưỡi đao, "Ta làm giám quân triều đình ở Kế Trấn, có quyền giết trước báo sau. Giết những kẻ bất trung bất hiếu, giết những kẻ chạy trốn khỏi trận chiến, và giết những kẻ cấu kết với kẻ thù xâm lược. Ta đương nhiên cũng có thể giết Đường tướng quân, Tiểu Nghiên nhắm mắt lại."

Sau một tiếng trầm đục, chất lỏng ấm áp bắn lên mặt ta, đầu Đường Văn Đào rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ta lau máu trên mặt, nhìn những ngón tay nhuộm đỏ của mình, không nhúc nhích.

Từ Quân Dật nhặt đầu Đường Văn Đào ném lên bàn ăn của phó tổng binh Đại Mẫn, "Thu kiếm lại, ngươi sẽ là tổng binh mới của Kế Trấn, nếu không thì cá chết lưới rách, giết ta rồi ngươi cũng không dễ chịu."

Phó tổng binh Đại Mẫn nhìn chằm chằm vào đầu Đường Văn Đào, suy nghĩ hồi lâu, sau đó ném kiếm xuống đất, dập đầu lạy Từ Quân Dật, trong miệng hô to: "Hạ quan xin tuân lệnh Từ tướng."

Từ Quân Dật đích thân đỡ gã ta đứng dậy, hứa hẹn: "Chỉ cần có ta, ngươi sẽ luôn là Đại tướng quân. Sau này Kế Trấn thất thủ, đến Đại Đồng và Tuyên phủ, ngươi cũng sẽ được làm tổng binh như vậy. "

Thấy vậy, mọi người trong phòng đều bắt chước Đại Mẫn ném vũ khí, quỳ xuống khấu đầu.

Tám thương binh trong quân không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, Từ Quân Dật đột nhiên đưa tay ra bịt mắt ta.

Trong khoảnh khắc, những tiếng la hét, những tiếng cầu xin, những lời chửi bới tràn ngập bên tai ta, phó tổng binh Đại Mẫn không ngừng hét lên: "Thái giám chết không tử tế", giọng nói của gã ta ngày càng nhỏ dần cho đến khi ta không còn nghe thấy nữa.

Khi ta mở mắt ra máu đã chảy thành sông, thiếu nữ đàn tỳ bà đang trốn dưới gầm bàn gào khóc, dưới đất đầy những chân tay cụt, xác chết chất đống. Hai mươi tám tên tướng lĩnh ở Kế Trấn không một ai sống sót.

Từ Quân Dật giống như Tu la bước ra từ địa ngục, dùng tay áo lau vết máu trên thanh đao, trong khi đó tám thương binh bình tĩnh tìm kiếm chìa khóa và lệnh bài trên đống thi thể.

"Từ tướng, đây là lệnh bài tổng binh." Người lính thiếu niên Vệ Đại Lang khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cung kính đưa lệnh bài cho Từ Quân Dật.

Từ Quân Dật cầm lấy, nhìn về phía cửa, Đỗ Nhược Phong vốn phải cắm trại ngoài thành lại xuất hiện ở phủ tổng binh, quỳ xuống hành lễ: "Từ tướng, theo chỉ thị của ngài, chúng ta đã khống chế được người nhà và một số lính biên phòng."

Từ Quân Dật ném lệnh bài cho Đỗ Nhược Phong, "Cầm nó đi xử lý những người hầu của Đường Văn Đào, giết hết mấy tên thủ lĩnh. Kẻ tốt sẽ được sáp nhập vào quân đội biên giới Kế Trấn, còn không tốt thì ngươi cứ xem đó mà làm."

Sau khi Đỗ Nhược Phong rời đi, Từ Quân Dật để các thương binh dẫn thiếu nữ kia lui ra ngoài, ở giữa núi xác và biển máu đi về phía ta, hắn giơ bàn tay nhuốm máu nâng cằm ta lên, trầm giọng hỏi: "Tiểu Nghiên, ngươi còn muốn hiểu rõ ta sao?"

Chân ta mềm nhũn, lùi lại hai bước, vô tình giẫm phải thi thể trên mặt đất.

Từ Quân Dật nắm lấy cánh tay ta, kiên nhẫn giải thích: "Đường Văn Đào và đồng bọn của hắn đã hoạt động ở Kế Trấn được vài năm, đã bám rễ sâu, không thể giữ được một ai lại cả."

"Còn ta thì sao," Ta run rẩy, "Ngươi giết người, sao lại mang ta đi cùng!"

Từ Quân Dật tra đao vào vỏ, cười nói: "Tiểu Nghiên, đây là Kế Trấn mà ngươi phải đến. Nơi an toàn nhất là ở bên cạnh ta. Nếu hôm nay ngươi ở ngoài thành, một khi có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không thể cứu được ngươi."